Tin tức sáng sớm hôm sau...
"Tối qua khu XX của thành phố đã phát sinh sự kiệu sập nhà tập thể do sửa chữa bất hợp pháp .Vì chưa hiểu rõ kết cấu nhà đã mời đội sửa chữa lậu đền sửa chữa, nên đã làm hỏng móng chịu lực, gây sụp đổ hoàn toàn căn nhà phía trên, may mắn là không có thiệt hại về người..."
Buổi sáng, cuối cùng tôi đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của bố. "-/lOA- Bố..." Tôi vui sướng nhào đến, ôm chầm lấy bố.
"Con gái ngoan của bố, việc trong nhà bố sẽ giải quyết con cứ đi học đi nhé!"Bố vuốt tóc tôi nói.
Nỗi thấp thỏm lo lắng cả đêm của tôi bây giờ đã tĩnh lặng, cũng may tôi còn có bố. Một ông bố tốt, hehe!
Sẩm tối lúc về đến nhà, bố như đã đợi rất lâu rồi, sự cố tối qua cũng đã phơi bày.Thì ra nhà dưới sửa chữa phá vỡ cấu trúc tòa nhà nên bị mất cân bằng, dẫn đến sụp đổ.
Sửa chữa cái chết tiệt, thảo nào cứ có tiếng "lộc cộc" làm tôi sợ hãi phập phồng cả đêm. Nhớ đến câu "Cậu là Quách Tiễn Ni đánh không chết được" của Tịnh Mỹ sáng nay mà cũng thấy hơi ngượng, hì hì.
"Tiễn Ni. ở nhà một mình mãi, con cũng thấy sợ phải không?"
"Huhm—, cũng ổn ạ! có lúc con thấy hơi hơi sợ, hihi. Có điều con cũng quen rồi, hehe bố yên tâm, con của bố tuyệt đối không phải là đồ nhát gan."
"Tuy là thế nhưng bố cứ phải đi công tác mãi, để con ở nhà một mình bố không yên tâm, bây giờ nhà cũng không ở được nữa. Bố định thuê một căn nhà an toàn chút cho con"
"A? Ồ" Tôi chỉ có người thân là bố. không thể để bố lo lắng. tuy trong lòng tôi thực sự rất buồn. T T
Ăn bữa tối với lâm trạng ủ rũ, chúng tôi đi tìm nơi để thuê nhà. Nhưng đi loanh quanh mãi cùng không tìm được địa chỉ đã in trên quảng cáo. Chân tôi đau quá đi—!
"Tiễn Ni à, địa chỉ trên tờ quảng cáo này hình như hơi khó tìm..." Bố cấm tờ quảng cáo nhìn trái ngó phải, gương mặt hoang mang, rồi lôi ra một cái la bàn mang theo bên mình.
"Hừm...phía bắc..."
"Bố ơi, bố ở chỗ ngoài hoang vắng quen rồi, nên đương nhiên sẽ không tìm ra hướng đi trong thành phố. Hay để con dẫn dường!" Thực ra tôi chẳng có cảm giác về phương hướng chút nào. lúng ta lúng túng, cố gắng làm ra vẻ thành thạo, tôi đưa bố vòng tới vòng lui, cuối cùng cũng đến trước mội tòa biệt thự vô cùng hoành tráng.
"Chính xác là ở đây rồi" Tôi đắc ý đưa tờ quang cáo lên nói. Bố cười hà hà nhìn ngôi biệt thự trước mặt "Ở đây à. điều kiện tốt lắm. nhìn cũng rất hiện đại, tiền thuê lại rẻ như vậy."
"Nhưng mà hình như có gì lạ !Một ngôi nhà như thế sẽ đắt lắm! Chẳng lẽ chủ nhà là người đần?”
"À, bố ơi...".
Một trân gió lạnh lẻo thổi qua. tôi bỗng hét lên "Chẳng lẽ đã từng xảy ra vụ án giết người? Con sợ..."
"Đừng sợ. có bố ở đây! Có điều nghe con nói vậy, hình như chủ nhà có chút vấn đề thật, chúng ta cứ cẩn thận"
Lúc này. cửa căn biệt thự đột ngột mở toang, tôi giật mình nhảy ra nấp sau lưng bố. Thượng đế phù hộ chắc không phải họ ra để diệt khẩu vì nghe thấy những gì chúng tôi vừa nói đó chứ? Tôi căng thẳng len lén nhìn hai người vừa bước ra từ dó.
Kỳ quá? Hai người này ...đâu có giống kẻ xấu đâu người đàn ông dáng vẻ cao quý, vừa nhìn là biết người thành đạt, người phụ nữ xinh đẹp quý phái, cử chỉ rất nhã nhặn. Sao họ có thể… "Bạn cũ!!”
Bố tôi và họ nhìn nhau đúng một phút. đột ngột xúc động kêu lên. _ Sao? Bố quen chủ nhà sao? Sao trùng hợp quá vậy-!
"A. Đại Tuấn. cậu thật đấy ư! "Chủ nhà bước đến ôm lấy bố tôi, nỗi xúc động ngập tràn trong lời nói.
"Tiễn Ni, đến đây chào bác trai bác gái đi! Họ là bạn thân nhất thời đại học của bố và mẹ con đấy!" Tôi vẫn đang đảo mắt ngó trái ngó phải về phía căn nhà to lớn ấy, thì bố đã gọi tôi đến.
"Thưa hai bác. con là Quách Tiễn Ni ạ!” - Giả vờ ngoan (Không chừng tiền thuê nhà được rẻ đấy, he he-!)
“^O^ Chào con, Đại Tuấn , đây là con gái cậu hà? Giống Huệ Hân quá - xinh xắn lắm, nhìn cô bé như thấy Huệ Hân ấy huhu...Tôi lại bắt đầu nhớ tới Huệ Hân rồi...huhu..." Nhìn đôi mắt long lanh nước cua bác gái, tôi có phần kinh ngạc. Xem ra bác gái rất thân với mẹ tôi.. huhu... tôi cũng nhớ mẹ quá!
"Ừ, mẹ nó đi sớm quá. tôi lại đi công tác thường xuyên..." Khóe mắt bố tôi bắt đầu ướt, "Hôm qua nhà xảy ra sự cố, tôi lại không chăm sóc nó được..."
"Bố thuê một căn nhà cho con ở là được mà-! Con rất biết tự chăm sóc mình-!" Tôi vội vã cướp lời bố .
"Bác gái, trên tờ quảng cáo nói ở đây còn phòng trống, có thì cho con thuê được không?" Tôi không muốn thấy bố tự trách minh.
"Quáng cáo? Thuê nhà?” Bác trai lắc đầu với vẻ sững sờ.
Hả?? Chẳng lẽ tôi dẫn sai đường? Tôi vội và lôi tờ quảng cáo ra, đối chiếu với số nhà thêm lần nữa.
Choáng, tính ra tôi nhầm lẫn thật, ôi chao, mất mặt quá! Tôi và bố bốn mắt nhìn nhau...
"Tiễn Ni, nhà hai bác đúng là có phòng trống, con có chịu ở nhà bác không?" Bác gái nhiệt tình kéo tay tôi nói "Con có thể xem bác là mẹ không? Bác lúc nào cũng mong một đứa con gái như con"
AA_AA! thật không? Họ muốn nhận tôi thật ư? Lại còn muốn tôi xem bác gái như mẹ...Tôi vẫn chưa được ở một ngôi biệt thự nào lộng lẫy như vậy — Tim đập ing—!
"Nhưng mà... như vậy làm phiền hai bạn quá" Bố tôi lên tiếng với vẻ khó xử.
"Đừng kiểu cách thế, chúng ta là bạn bè mười mấy năm rồi mà, Cứ quyết định vậy đi-!" Bác trai cũng có vẻ rất nhiệt tình. Một cô bé đáng yêu như tôi, chắc họ thật lòng muốn nhận lắm chứ…
"Tiễn Ni, con cứ xem như đây là nhà của con nhé" Bác gái cứ nắm tay tôi mãi.
"~:”>- Dạ", Không hiểu vì sao mà nhìn thấy bác gái tôi có cảm giác thật thân thiết, rất giống mẹ.
"Đừng có đứng ngoài nói chuyện mãi thế, vào trong đi"
AA...Woa—! Bên trong còn đẹp hơn bên ngoài nữa tôi sắp choáng mất...
"Thuần Hy! Thuần Hiến! Đến đây gặp chú Quách đi này!" Bác gái gọi với lên phía trên.