Nụ Hôn Của Nghịch Phong

chương 62: phiên ngoại: em ở bờ đối diện dệt vải (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Mi tần

Beta: Ca quý tần

Ngô Sương thường xuyên ở nhà uống rượu. Đôi khi uống một mình, đôi khi uống cùng Lộ Bắc.

Ngô Sương chưa từng chính thức yêu đương, cô luôn nhớ kĩ lời mẹ nói trước khi chết.

Cô lấy tay quệt miệng, chuyển chân ngồi bệt xuống sàn phòng ăn, ngửa đầu tiếp tục đổ rượu vào miệng.

Vodka ngấm rất mạnh, Ngô Sương còn chưa tắm đã ngủ như chết.

Quãng thời gian sau đó, Ngô Minh không còn xuất hiện nữa.

Tâm tình của Ngô Sương cùng dần bình tĩnh lại.

Khi không đề cập đến việc đó, cô vẫn là một người sống rất vui vẻ.

Cuối tháng chín, Ngô Sương bắt đầu mở tọa đàm ở các trường đại học Bắc Kinh, đây là yêu cầu của đội.

Ở trước mặt người khác Ngô Sương vẫn được tính là khéo ăn nói, đối với cô tọa đàm không phải việc gì khó.

Trường Bưu điện Bắc Kinh là trạm dừng thứ ba.

Mạc Nam Kiêu nhập học đã gần một tháng, sau khi sống sót qua đợt huấn luyện quân sự, cậu liền chuyển ra khỏi kí túc xá cho sinh viên.

Nói đến cùng, cậu vẫn không thể có cuộc sống đại học giống như người bình thường được.

“ giờ chiều nay, tập hợp trước phòng hội trường, có buổi tọa đàm của tác giả Ngô Sương nổi tiếng hiện nay ~, các bạn đừng bỏ lỡ nha ~”

Đây là tin nhắn Mạc Nam Kiêu nhận được trước lúc ngủ trưa, là lớp trường gửi cho tập thể.

Mạc Nam Kiêu nhìn thoáng qua thời gian, ném điện thoại qua một bên, nhắm mắt ngủ.

Ngô Sương rất nổi tiếng trong giới học sinh, gần như không ai không biết cô.

giờ, Mạc Nam Kiêu một mình đúng giờ đến trước phòng hội trường. Tìm được đội ngũ của lớp, cậu đứng cuối cùng.

“Haiz, trước kia các cậu đã từng gặp Ngô Sương chưa?”

“Chưa từng, mà thấy trên ảnh cô ấy đẹp lắm, còn theo phong cách gợi cảm nữa ~”

Mấy nữ sinh đứng cạnh Mạc Nam Kiêu đang thảo luận về nhân vật chính của buổi tọa đàm hôm nay.

Bình thường Mạc Nam Kiêu không chú ý lĩnh vực này, tên của Ngô Sương, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy.

“Tớ có thấy rồi, người thật cũng rất đẹp, nhưng cô ấy lạnh lùng cao sang lắm! Thậm chí tớ còn không dám đến chụp ảnh cùng cô ấy.”

“…Không phải cô ta là tác giả hạng ba mới nổi bị bao nuôi à? Trên mạng đầy bài post đào bới cô ta, cổ đang theo một anh phú nhị đại đấy.”

Con cháu trong gia đình giàu có, được kế thừa tài sản kếch xù.

“Đậu má, thật hay giả?”

“Đương nhiên là thật!”

Giọng nói của nữ sinh kia rất cao.

Mặt Mạc Nam Kiêu không chút thay đổi nghe các cô thảo luận về nhân vật chính của hôm nay.

Sau khi vào sảnh, ví trí của Mạc Nam Kiêu ở chính giữa phòng hội trường, dãy cậu ngồi toàn là nam, hàng phía sau là nữ.

Trạng thái hôm nay của Ngô Sương không tốt lắm, cô đánh một tầng phấn rất dày mới miễn cưỡng che khuất vành mắt đen của mình.

Hôm nay Ngô Sương ăn mặc rất nhàn nhã, trên người mặc một chiếc áo Sweater màu đỏ, phối với quần jean và một đôi boots hiệu Martin.

Cô vừa bước ra sân, người ngồi dưới liền bắt đầu vỗ tay thét chói tai. Thậm chí có một số tên con trai còn hét gọi “Nữ thần”.

“Đouma, đẹp vl!” Một nam sinh ngồi cạnh Mạc Nam Kiêu kích động vỗ đùi, “Xa thế mà tao vẫn thấy ngực cô ta!”

“Ha ha ha đouma, đây là mày thấy ngực đẹp đúng không!” Một người cười nhạo nói.

Nghe cuộc nói chuyện tùy tiện của họ khiến Mạc Nam Kiêu không nhịn được nhíu mày.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía trước, đúng lúc Ngô Sương bắt đầu nói chuyện.

“Này, các anh chàng đẹp trai và các cô nàng xinh gái ơi, chúc mọi người buổi chiều tốt lành.”

Giọng nói này… Mạc Nam Kiêu sửng sốt.

Người đang đứng trên khán đài, cùng cô bé trong giấc mơ của cậu hoàn toàn không phải cùng một loại hình.

“Tôi là Ngô Sương, từng viết vài quyển sách. Có thể đến diễn thuyết ở Bắc Bưu là vinh hạnh của tôi.”

Bưu điện Bắc Kinh

Gần giờ, Mạc Nam Kiêu hoàn toàn không chú ý tới nội dung cụ thể bài diễn thuyết của cô.

Cậu không chuyển mắt nhìn chằm chằm người trên khán đài. Thật giống cô ấy, lại dường như không phải.

Đây là lần đầu tiên Mạc Nam Kiêu và Ngô Sương cùng xuất hiện. Trong phòng hội trường chật ních này, cô trên sân khấu, cậu dưới khán giả.

Cuộc sống đại học của Mạc Nam Kiêu đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhà trọ, phòng học, đường sinh hoạt chỉ có hai chỗ.

Cậu không tham gia đoàn thể của sinh viên, cũng không tham gia hoạt động nào do trường tổ chức.

Cứ việc như vậy, Mạc Nam Kiêu vẫn rất nổi bật trong lớp học.

Bề ngoài xuất sắc, cáo ráo, quần áo lại rất thời trang.

Khi lên lớp, lúc nào cũng có nữ sinh chung lớp ngồi cùng chỗ trồng cây si cậu.

Trong nháy mắt đã đến năm ba.

Trước khi khai giảng tuần, Mạc Nam Kiêu về nhà.

Cả nhà ba người cùng ngồi với nhau, Thi Phong thử thăm dò hỏi cậu: “Nam Kiêu, con có kết bạn với ai chưa?”

Mạc Nam Kiêu thành thật trả lời: “Không.”

Thi Phong: “… Vậy không được nha. Con phải học kết bạn, vậy mới yêu đương được.”

Mạc Nam Kiêu: “…” Cậu chưa từng lo đến vấn đề này.

Thi Phong: “Nếu con có câu hỏi gì, có thể gọi điện về nhà bất cứ lúc nào. Mẹ và ba sẽ nghiêm túc dạy con.”

Mạc Nghịch ngồi bên Thi Phong, bưng đĩa trái cây ngắt một trái nho bỏ vào miệng, hờ hững gật đầu.

“Tùy nó. Nó lớn rồi.”

Mạc Nghịch vẫn để ý việc Thi Phong vì Mạc Nam Kiêu mà không để ý đến anh.

Giờ nó cũng không còn bé nữa, cần gì phải quan tâm như vậy.

Thi Phong ôm cánh tay Mạc Nam Kiêu, tựa đầu vào vai cậu.

“Nam Kiêu ngoan, nghe mẹ nói. Con phải học yêu đương rồi.”

Khóe miệng Mạc Nam Kiêu hơi nhếch lên: “Vâng.”

Thi Phong vui mừng cười cười, tiếp tục chăm chỉ giáo dục cậu: “Hai người cùng một chỗ, không thể chỉ để người ta yêu con, con cũng cần học cách yêu người đó. Cùng cô ấy thoát khỏi nghịch cảnh, cùng cô ấy sẻ chia niềm vui.”

Mạc Nghịch liếc nhìn hai mẹ con dính với nhau, lưu loát quay đầu.

Anh hung hăng ngắt mấy quả nho xuống, một mạch nhét vào miệng.

“Tuy nói như vậy, con cũng đừng làm mình áp lực quá nhiều.” Thi Phong đưa mắt, dịu dàng nhìn Mạc Nam Kiêu: “Mẹ không có ý thúc giục con.”

Mạc Nam Kiêu cười nhẹ nhàng: “Vâng.”

Mạc Nghịch đặt đĩa lên bàn trà, cố ý phát ra âm thanh rất lớn.

Mạc Nam Kiêu nhìn qua: “Ba làm sao vậy.”

Mạc Nghịch lạnh lùng nhìn lại: “Bỏ mẹ ra.”

Thi Phong đứng lên giữ chặt tay Mạc Nghịch, trách cứ nhìn anh: “… Anh làm gì vậy, em với con đang làm nũng thôi mà.”

Mạc Nghịch: “ Mẹ không thể làm nũng với con cái.”

Thi Phong: “Ai quy định?”

Mạc Nghịch: “Anh.”

Thi Phong & Mạc Nam Kiêu: “…”

Mạc Nghịch nhìn Mạc Nam Kiêu, dạy dỗ: “Con trưởng thành rồi. Đừng luôn quấn lấy mẹ con.”

Mạc Nam Kiêu: “Ba cũng trưởng thành.”

Mạc Nghịch: “Mẹ là vợ ba.”

Mạc Nam Kiêu: “Mẹ con.”

Mạc Nghịch: “Con đi tìm vợ con đi.”

Mạc Nam Kiêu: “…”

Thi Phong nhìn hai cha con đấu võ mồm, bất đắc dĩ cười.

Nhiều năm như vậy, họ còn chưa chán.

Chỉ có ở nhà Mạc Nam Kiêu mới cười, khi gặp bạn cùng lứa, phần lớn thời gian mặt cậu đều không chút cảm xúc.

Dù người khác nhiệt tình tới bắt chuyện với cậu, cậu vẫn lạnh như băng, khi đáp lại thì bắn ra từng chữ từng chữ.

Ở nhà một tuần, Mạc Nam Kiêu về lại nhà trọ của mình.

Chỗ trọ của Mạc Nam Kiêu là một căn phòng độc thân bình thường gồm hai phòng, một khách một vệ sinh. Khu dân cư vẫn tính là mới.

Khi đứng ở hàng hiên mở cửa, Mạc Nam Kiêu nghe được thanh âm ầm ầm trên tầng, hình như là chuyển nhà.

Hẳn là chuyển vào.

“Sofa chuyển vào hết, bên trong ném xuống.” Lộ Bắc đứng ở hành lang căng họng chỉ huy nhân viên công ty chuyển nhà.

Ngô Sương đi lên vỗ lưng anh, “Vừa đi vào hành lang đã nghe thấy tiếng anh.”

Lộ Bắc theo thói quen quay lại ôm chầm lấy Ngô Sương, mặt dán mặt cô cọ vài cái.

“Thật muốn ở đây? Nơi chết tiệt này có chỗ nào tốt hơn nhà trọ của anh?”

“Tự do.” Ngô Sương vỗ vỗ mặt anh, “Nếu anh mỗi ngày nhìn thấy tôi, chẳng mấy chốc sẽ ngán thôi.”

“Bảo bối à, em hiểu đàn ông thật.” Lộ Bắc cắn vành tai cô, hàm hồ nói.

Ngô Sương “Ừ” một tiếng, đẩy anh ra.

Tám giờ tối, cuối cùng cũng coi như thu dọn xong.

Bôn ba cả ngày, Ngô Sương mệt vô cùng. Cô nằm trên sofa, rên một tiếng thật dài.

Khí nóng của Lộ Bắc thoáng chốc bị đẩy lên, anh ngồi cạnh Ngô Sương, vội vàng vuốt đùi cô.

Ngô Sương ấn tay của Lộ Bắc lại, “Đừng nghịch, hôm nay không có hứng.”

Lộ Bắc thở dài một hơi, dừng lại.

Anh nói: “Được, nghe lời em.”

Ngô Sương: “Anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Lộ Bắc: “Được, vậy anh đi nha.”

Nghe tiếng đóng cửa phòng, Ngô Sương thở dài nhẹ nhõm.

Cô bò dậy khỏi ghế sofa, nóng nảy vò tóc một cái

Ngô Sương vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, thay một cái đầm.

Vẫn cảm thấy trên người còn mùi mồ hôi, cô đơn giản lấy lọ nước hoa xịt vài cái lên người, lúc này mới ra ngoài.

Qúa vô vị, cô muốn tìm người nói chuyện phiếm.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, Mạc Nam Kiêu đang ngồi chơi game trên di động. Cậu cầm di động ra mở cửa.

Vừa mở cửa ra, mùi nước hoa nồng nặc đã chui vào mũi.

Mạc Nam Kiêu đứng nhìn người ngoài cửa, đầu óc trống rống một giây.

“Hi, tôi vừa chuyển đến trên lầu.” Ngô Sương cười chào hỏi, “Có thể kết bạn không?”

Mạc Nam Kiêu gật gật đầu: “Ừ.”

Ngô Sương đi theo Mạc Nam Kiêu vào phòng. Vừa nhìn đã biết là phòng chỉ có một người ở, bố trí rất đơn giản.

Ngô Sương đi theo Mạc Nam Kiêu vào phòng. Vừa nhìn đã biết là phòng chỉ có một người ở, bố trí rất đơn giản.

Trừ vật phẩm thiết yếu hàng ngày ra, một đồ trang trí cũng không có.

Ngô Sương rất chủ động ngồi vào sofa.

Mạc Nam Kiêu cầm di động đứng một bên, tiến không được, lùi cũng không xong.

Cậu không có tí xíu kinh nghiệm ở cùng người khác phái nào.

“Anh cách tôi xa thế làm gì, sợ tôi ăn anh à?”

Ngô Sương vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, “Ngồi đi. Hình như anh đang chơi trò chơi à, giới thiệu cho tôi một chút đi.”

Mạc Nam Kiêu “Ừ” một tiếng, ngồi xuống cạnh Ngô Sương.

Mạc Nam Kiêu ấn để màn hình sáng lên, chuẩn bị đưa trò chơi cho cô xem.

Ngô Sương vô tình liếc màn hình điện thoại của cậu—– một người phụ nữ trung niên, rất đẹp, vô cùng có khí chất.

Chẳng lẽ anh ta—–

“Ảnh màn hình di động của anh rất đẹp.” Ngô Sương nói.

Mạc Nam Kiêu: “Ừ, mẹ tôi.”

Mẹ…. Xưng hô này, nghe thật không dễ chịu.

Mẹ người khác đều tốt hơn mẹ cô, người khác ai cũng trải qua cuộc sống hạnh phúc như vậy, toàn thế giới chỉ có một mình cô.

Đau khổ vui vẻ cũng chỉ có một mình.

Đột nhiên có chút ghen tị.

Ngô Sương nhìn chằm chằm môi Mạc Nam Kiêu môi hơn mười giây, sau đó nhổm lên cắn một phát vào miệng cậu.

Mạc Nam Kiêu liền ngây người tại chỗ, di động trong tay bùm một tiếng rơi xuống sàn.

Ngô Sương cắn môi Mạc Nam Kiêu chảy máu, sau đó vươn đầu lưỡi liếm miệng vết thương.

Lúc làm động tác này, cô vẫn ngước mắt nhìn chằm chằm mắt Mạc Nam Kiêu.

Mất một thời gian dài Mạc Nam Kiêu mới phản ứng được.

Ý thức được chuyện gì đang diễn ra, cậu lập tức đẩy Ngô Sương ra.

Ngô Sương bị Mạc Nam Kiêu đẩy sang một bên, tóc có chút hỗn độn.

“Tôi không phải loại người như vậy.” Giọng điệu của Mạc Nam Kiêu có chút uất giận.

Ngô Sương hỏi ngược lại: “Loại người như vậy?”

Mạc Nam Kiêu: “Tôi nghe qua chuyện của cô.”

Ngô Sương gật đầu, tự giễu cười cười: “Ừ, nên anh biết tôi là con đàn bà không biết xấu hổ.”

Truyện Chữ Hay