Đó là một giọng nam đầy sức hấp dẫn đối với Dư Vãn, anh ta nói, anh ta là Lệ Thâm.
Dư Vãn kinh ngạc một lát mới mở miệng nói: "Lệ Thâm? Sao anh lại có số điện thoại của tôi?"
Tất cả các phương thức liên lạc giữa cô và Lệ Thâm đã bị kéo vào sổ đen sau khi bọn họ chia tay không lâu, mấy năm gần đây hai người cũng đã thay số mới, có thể nói là chia tay hoàn toàn triệt để.
Lệ Thâm nói: "Tìm Ngô Miện xin, em đã đưa danh thiếp cho anh ta trước đây."
"À..."
Trong tiệc cưới của giám đốc Quách, đúng là cô đã đưa danh thiếp cho không ít người.
"Gần đây em nhận được rất nhiều cuộc gọi quấy rối sao?" Lệ Thâm hỏi.
Dư Vãn nghĩ tới một đoạn thoại cô vừa nói, xấu hổ đỡ trán: "Đúng vậy, nhà đầu tư lỡ công khai số điện thoại của tôi, mỗi ngày tôi đều phải nhận rất nhiều kiểu cuộc gọi như thế này."
"Vậy à."
Lệ Thâm nhớ khi mình mua nhà đã để lại số điện thoại của trợ lý, không biết có phải mỗi ngày trợ lý đều nhận được cuộc gọi quấy rối hay không?
"Vậy, anh gọi cho tôi có chuyện gì không?"
Lệ Thâm hoàn hồn, che dấu cảm xúc của mình khi ấn cuộc gọi này: "Gõ chữ khi đang chơi game không tiện lắm, nói trực tiếp sẽ nhanh hơn."
"Ồ, được thôi."
Trước đây Dư Vãn đã thấy mỗi khi Lệ Thâm chơi game, bọn họ đều kéo nhau vào một nhóm để gọi điện.
Ở đầu dây bên kia Lệ Thâm cầm di động, chú chó trong nhà vui vẻ chạy tới gần anh, không ngừng nhào vào ngực anh. Dư Vãn nghe tiếng chó sủa trong điện thoại, giọng điệu hơi kinh ngạc: "Anh nuôi chó?"
"Ừ."
Lệ Thâm xoa đầu chú chó để nó không làm ồn: "Nhà quá lớn, nuôi một con chó sẽ náo nhiệt hơn."
"À, cũng đúng."
Sắc mặt Lệ Thâm hơi trầm xuống, thực ra không phải vậy, là lúc anh và Dư Vãn còn ở trong căn nhà nhỏ kia, cô đã từng nói, sau này bọn họ nhất định sẽ chuyển đến gần công viên Lệ Trạch, mua một căn nhà lớn và nuôi một con chó.
Chú chó Shiba lại ầm ĩ, Lệ Thâm lấn át tiếng sủa, nói với Dư Vãn ở bên kia đầu dây: "Tôi đã tìm được người tổ đội, em tổ đội thêm lần nữa đi."
"Được."
Sau khi Dư Vãn đồng ý thì đặt điện thoại đã cắm tai nghe lên mặt bàn, chấp nhận lời mời của Lệ Thâm. Lần này trong đội ngoại trừ Lệ Thâm còn có một nam một nữ, Lệ Thâm cũng không giới thiệu, nói thẳng: "Đi theo."
Dư Vãn chọn đi theo và nhìn mình trên màn hình lại bắt đầu chạy theo đuôi Lệ Thâm, bên tai thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chó sủa, còn có tiếng hít thở nhẹ nhàng của Lệ Thâm. Nhịp tim của Dư Vãn dần dần nhanh hơn, tay đặt trên bàn phím hơi luống cuống.
"Chúng ta vẫn đến chỗ cũ, em chú ý tránh công kích quần thể của BOSS và thêm máu cho chúng tôi, nhớ ấn chọn trước khi thêm."
"Ừm ừm, đã biết."
Có kinh nghiệm từ lần trước, thao tác của Dư Vãn cũng thành thạo hơn lần trước một chút, hơn nữa Lệ Thâm có thêm hai người trợ giúp, BOSS bị rớt máu nhanh hơn rất nhiều.
"Thêm máu." Lệ Thâm vừa nói xong, Dư Vãn lập tức nhấn chọn anh, sau đó ném kỹ năng ra ngoài. Muội tử trong đội gửi một tin nhắn: "Sao cô chỉ thêm máu cho một mình anh ta vậy?"
Dư Vãn hơi khó xử, đang chuẩn bị nhắn lại, khung thoại đã nhảy ra một hàng chữ.
Tiểu vương tử: Kỹ năng điều trị quần thể của cô ấy còn đang hồi phục.
Oglio Hepburn: Vậy thì tôi cũng cần gấp hơn, tôi sắp chết rồi đó!
Tiểu vương tử: Cô chết cũng không ảnh hưởng đến tình hình chung.
Oglio Hepburn:...
Dư Vãn: "..."
Từ khi nào Lệ Thâm lại trở nên xấu tính như vậy, trước kia rõ ràng anh ta không phải như thế.
Cũng may lúc này kỹ năng điều trị quần thể của cô đã có thể sử dụng lại, cô nhanh chóng thêm máu cho bọn họ.
Hai quyền khó địch bốn tay, cuối cùng BOSS trở thành vong hồn dưới kiếm của bọn họ. Sau khi đánh xong, Lệ Thâm lập tức giải tán đội, hai người kia cưỡi ngựa rời đi. Giọng của Lệ Thâm lại vang lên lần nữa: "Qua ải rồi, em có thể tiếp tục đi làm nhiệm vụ cốt truyện để luyện tập thêm, tối nay lại đưa em đi đánh phó bản."
"Được, cảm ơn."
Cuộc gọi đến đây đã hoàn thành sứ mệnh của nó, nhưng cả hai không ai cúp điện thoại trước. Tiếng hít thở của Lệ Thâm lại phát ra từ tai nghe, như là thổi tới bên tai Dư Vãn, làm cho vành tai cô hơi nóng lên.
Dư Vãn cảm thấy mình nên nói gì đó, ngay cả khi nó nhàm chán.
Vì thế cô thực sự mở lời trước: "Thực ra trước kia tôi đã từng tổ chức hôn lễ theo chủ đề trò chơi, cô dâu chú rể cũng quen nhau qua game."
"Ừ." Lệ Thâm lên tiếng, coi như đáp lại.
Dư Vãn tiếp tục nói: "Khi tôi trò chuyện với họ, bọn họ nói mỗi ngày hai người đều cùng nhau chơi game, rất có ăn ý, cũng rất vui khi có chung sở thích. Nhưng sau khi kết hôn không lâu, bọn họ đã ly hôn."
"Vì sao?"
"Bởi vì bọn họ cảm thấy đối phương suốt ngày chỉ biết chơi game, không chịu làm việc nhà."
Lệ Thâm im lặng hai giây, cười to: "Hồ Kiều và Du Thế Mẫn sẽ không gặp rắc rối như vậy, bọn họ có rất nhiều tiền mời người khác làm việc nhà."
"Ha ha, cũng đúng."
Dư Vãn nở nụ cười: "Anh biết không, lúc bọn họ ly hôn còn lên WeChat phát sóng trực tiếp chia trang bị, tôi súyt cười chết."
Nghe thấy Lệ Thâm khẽ cười, Dư Vãn nghĩ mình nên kết thúc cuộc trò chuyện tại đây: "Tôi không làm phiền anh nữa, anh mau đi đi, tối nay tôi sẽ tìm anh."
"Ừ."
Tiếng chó sủa bên Lệ Thâm lại vang lên một tiếng, Dư Vãn không thể không hỏi thêm một câu:"Anh nuôi giống chó gì vậy?"
Lệ Thâm đáp: "Shiba Inu."
Dư Vãn hơi ngạc nhiên: "Ồ, hàng xóm của tôi cũng nuôi một con Shiba."
Nhưng nói là hàng xóm cũng không quá thích hợp, người ta là ở trong biệt thự, cô chỉ có thể xem như là hàng xóm nghèo.
Lệ Thâm cũng có vẻ không quá bất ngờ: "Trong tiểu khu có nhiều nhà nuôi Shiba, tôi đã nhìn thấy vài lần."
"Vậy à, chó Shiba rất đáng yêu."
"Đúng vậy, rất đáng yêu."
Giống như nghe hiểu chủ nhân khen mình, chú chó nhà Lệ Thâm lại sủa thêm vài tiếng, Dư Vãn nghe tiếng kêu đầy năng lượng của chú chó, cũng có thể tưởng tượng ra cảnh nó quấn quít lấy Lệ Thâm: "Tôi cúp máy đây, anh chơi đùa với chó nhà mình đi."
"Ừ."
Lần này là cúp thật sự, sau khi ở đầu dây bên kia không còn giọng nói của Lệ Thâm, Dư Vãn ngồi trên ghế ngẩn người nhìn di động.
Số điện thoại gần đây nhất trong nhật ký cuộc gọi là của Lệ Thâm, cô sao chép lại dãy số đó rồi thử tìm nó trên WeChat.
Vậy mà lại thực sự tìm ra được.
Cô nhìn chằm chằm tài khoản WeChat này, ngây người hơn năm phút đồng hồ. Cô đang tự hỏi, cô có nên thêm bạn WeChat với Lệ Thâm không?
Dư Vãn rất phân vân, nếu mà thêm thì cô có vẻ quá niềm nở, chỉ là Lệ Thâm chủ động xin số điện thoại của cô còn trợ giúp cô chơi game, cô thêm bạn WeChat của anh ta cũng coi như là có qua có lại nhỉ?
Nghĩ đến từ này, mặt Dư Vãn hơi nóng lên, cô nhớ khi Lệ Thâm thêm bạn WeChat với cô trước đây cũng dùng từ này.
Nút màu xanh lá trước mắt tựa như đang kêu gọi, liên tục mê hoặc cô. Dư Vãn vươn ngón tay ra, liều mạng chọc vài cái trên màn hình.
Hệ thống nhắc nhở cô đã gửi lời mời, Dư Vãn giống như làm xong một chuyện lớn, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô không biết liệu Lệ Thâm có chấp nhận hay không, nếu là từ chối cũng không có gì to tát, ít nhất cô cũng biết được thái độ của anh ta.
Cô đặt chiếc di động chưa có động tĩnh gì sang một bên, đi tìm tên sư phụ mà Ngụy Thiệu nói cho cô.
Vị sư phụ này là một người đào tạo chuyên nghiệp, thao tác rất tốt, Dư Vãn không biết Ngụy Thiệu tìm đâu ra. Cô thêm bạn với Chim cánh cụt, sau đó liên tục nhận vài cái video, đó đều là một số video quay màn hình thi đấu của Hồ Kiều. Sau khi Dư Vãn xem xong, khẳng định là dù mình luyện thêm một năm nữa cũng không đánh lại cô ta.
Một lát sau sư phụ gửi cho cô một thư mục, nội dung chủ yếu là phân tích cách đánh và nhược điểm của Hồ Kiều. Bởi vì Hồ Kiều có nhiều acc, bọn họ cũng không biết đến lúc đó cô ta sẽ dùng acc nào thi đấu với bọn họ, cho nên thư mục còn chia thành mấy tệp nhỏ, tương ứng với các acc khác nhau của cô ta.
Dư Vãn chợt có một loại ảo giác mình sắp sửa phải đi tham gia thi đấu chuyên nghiệp.
Ngay khi cô đang đau đầu đọc những tài liệu này, chiếc di động bị lãng quên ở một bên bỗng nhiên reo lên. Dư Vãn cúi đầu nhìn thoáng qua, là một thông báo mới.
Lệ Thâm chấp nhận lời mời kết bạn của cô.
Dư Vãn ngạc nhiên chớp mắt một cái, sau đó chậm rãi cong mắt.
Khi xem lại những thứ có thể so sánh với các tài liệu chuyên nghiệp kia, Dư Vãn cảm thấy hình như không còn buồn tẻ khó hiểu như vừa rồi. Cô đọc xong từng tệp một, cho đến tệp cuối cùng thì phát hiện nó không đơn giản.
Dư Vãn: Sư phụ, tệp cuối cùng là thứ gì khủng khiếp vậy?
Có lẽ sư phụ đang kiểm tra lại tệp, một lát sau mới trả lời: "Ôi chao, thật ngại quá, tôi gửi nhầm rồi, cái đó là tiểu thuyết đồng nhân trò chơi ha ha ha ha ha ha [mỉm cười xấu hổ nhưng không mất lịch sự. Jpg]."
Dư Vãn:...
Sư phụ: Cô cứ coi như không thấy được nó đi! [ha ha. Jpg]
Dư Vãn nghĩ, tiêu đều viết nhiều chú ý + như vậy, cô muốn làm như không thấy cũng khó.
Dư Vãn cắm đầu vào trò chơi cả một buổi chiều, mãi cho đến khi cơn đói ập tới mới hẹn ngày mai với sư phụ rồi offline. Gọi cơm hộp ăn tối xong, Dư Vãn đi ra ngoài ban công để thư giãn gân cốt.
Lúc này chú chó Shiba tại biệt thự đối diện không ở trong sân, điều này khiến Dư Vãn hơi thất vọng. Cô đứng trên ban công tập thể dục chừng mười phút, cửa biệt thự đột nhiên mở ra, chó Shiba nhanh chóng vọt ra ngoài sân.
Dư Vãn sáng mắt, chó Shiba hình như cũng cảm giác được, ngửa đầu sủa một tiếng về phía cô.
Dư Vãn dựa vào lan can mỉm cười vẫy tay với nó, cô và chú chó này đã làm bạn mấy ngày, không biết chó Shiba nhà Lệ Thâm có đáng yêu như vậy hay không?
Một bóng người cao lớn bước ra theo sau chó Shiba, anh mặc áo len trắng rộng thùng thình và quần jean, hai tay cắm vào túi quần. Thấy chó Shiba nhìn một căn nhà kiểu tây sủa gâu gâu, anh cũng nghiêng người nhìn qua căn nhà kia.
Tay Dư Vãn còn giơ trên không, nụ cười cứ vậy mà đọng lại trên mặt cô.
Thời khắc này cô chợt nhớ tới câu nói của Chu Hiểu Ninh – giữa hai người là loại nghiệt duyên gì vậy?
Vẻ mặt của Lệ Thâm cũng hơi bất ngờ, anh sửng sốt chớp mắt một cái mới mở miệng nói: "Nhà ở chỗ này à?"
Giọng nói của anh không quá lớn, hai căn nhà chỉ cách một đoạn đường không quá rộng, Dư Vãn đứng ở lầu sáu vừa khéo có thể nghe thấy lời anh nói.
Cô há to miệng, đáp: "Đúng vậy, không nghĩ tới chú chó này là của nhà anh."
"Gâu." Chó Shiba ngửa đầu nhìn cô, phấn khởi vẫy đuôi với cô.
Lệ Thâm cúi đầu nhìn chó Shiba, Dư Vãn không thấy rõ vẻ mặt của anh.
"Thật trùng hợp."
Cô nghe thấy anh nói như vậy.