Mạch suy nghĩ của Dư Vãn bay đi xa, cuối cùng vẫn nhờ giọng nói của Đồ Giai Giai kéo cô trở lại thực tại: "Dư lão sư, chị cũng từng là thực tập sinh à?"
Dư Vãn cười một tiếng, gật gật đầu: "Đương nhiên rồi, tiền lương lúc ấy của tôi chỉ có tám trăm tệ, còn không có bánh ngọt với đồ uống."
"Hả? Làm thế nào mà chị sống sót được?" Đồ Giai Giai quả thực không dám tưởng tượng.
"Miễn là em thực sự muốn làm việc gì đó, sẽ luôn có cách để tiếp tục kiên trì." Dư Vãn cầm vài cuốn sách từ trên bàn của mình đưa cho Đồ Giai Giai: "Đây là những cuốn sách tôi đã đọc qua, nếu em không ngại thì lấy chúng về xem trước."
Đồ Giai Giai vội vàng nhận lấy: "Không ngại không ngại, cảm ơn Dư lão sư!"
"Chớ vội cảm ơn tôi, chuyện công việc vẫn phải dựa vào sự nỗ lực của em. Khi nào em có thời gian rảnh thì đi tới các công ty hôn lễ ở thành phố A tìm hiểu xem trình độ trung bình của ngành ra sao."
"Hử?"
"Hử cái gì mà hử, năm đó tôi cũng từng đi đến khắp các ngõ nhỏ phố lớn ở thành phố A để tìm hiểu." Chẳng qua lúc đó có Lệ Thâm đi cùng, cũng không cảm thấy có bao nhiêu vất vả: "Đưa bản kế hoạch của em cho tôi xem."
Hôm nay cô tới đây chủ yếu là vì muốn nói chuyện trực tiếp với Đồ Giai Giai. Hai người nói chuyện khoảng nửa tiếng mới xong. Đồ Giai Giai cực kì xúc động, để đền đáp Dư Vãn, cô nói: "Dư lão sư, em sẽ bày chị chơi game sau giờ tan làm tối nay!"
"Được thôi, tôi sẽ đợi em." Dư Vãn hoàn thành nhiệm vụ, rồi lấy túi của mình về nhà tiếp tục nghiên cứu trò chơi.
Sau khi Đồ Giai Giai tan làm về nhà, vì sợ để Dư Vãn chờ lâu nên ôm chén đũa tới ngồi trước máy tính, còn bị mẹ cô mắng một trận. Cô lên WeChat vẫy tay với Dư Vãn trước, sau đó vào game thêm bạn với cô ấy.
Thật trùng hợp tôi cũng tên Lily: Dư lão sư?
Một viên cá viên: Tôi đây.
Thật trùng hợp tôi cũng tên Lily: Chị mới cấp ba mươi mốt?
Một viên cá viên: Đúng vậy.
Thật trùng hợp tôi cũng tên Lily:... Em kéo chị đi tăng cấp trước, hay chị muốn gia nhập môn phái trước?
Thật trùng hợp tôi cũng tên Lily: Chị có biết Hồ tiểu thư thuộc môn phái nào không?
Một viên cá viên: Không biết, chỉ nghe tổng giám đốc Ngụy nói rằng cô ấy nằm trong top mười bảng xếp hạng cao thủ.
Thật trùng hợp tôi cũng tên Lily:... ojbk.
Thật trùng hợp tôi cũng tên Lily: Vậy chị gia nhập vào Đào Hoa Trại đi.
Một viên cá viên: Đào Hoa Trại rất lợi hại sao?
Thật trùng hợp tôi cũng tên Lily: Không quá lợi hại, nhưng sẽ được tăng máu, có thể chết chậm hơn một chút.
Một viên cá viên:... Được.
Dư Vãn nghe theo đề xuất của Đồ Giai Giai, quyết định gia nhập Đào Hoa Trại và học kỹ năng cấp một của môn phái. Đồ Giai Giai chờ cô học xong liền mang cô đi đánh ải phó bản đơn giản, một là có thể cày cấp, hai là cũng có thể cho cô làm quen với những kỹ năng cô vừa học.
Thật trùng hợp tôi cũng tên Lily: Chị đến huyện Rừng Thông đi, em đang chờ chị ở sau núi của Cố gia, chúng ta đi giết Tuyết Lang.
Một viên cá viên: Được.
Ba phút sau, Đồ Giai Giai nhịn không được thúc giục cô: "Dư lão sư, chị đang ở đâu? Sao vẫn chưa tới?"
Một viên cá viên: Chờ chút, tôi vẫn chưa tìm được đường.
Thật trùng hợp tôi cũng tên Lily:... Chị nhấp vào bản đồ ở góc phải phía trên, tìm phía sau núi của Cố gia và nhấp chuột, hệ thống sẽ đưa chị đến cửa truyền tống gần nhất.
Một viên cá viên: Ồ! Thì ra cũng có thể nhấp chuột vào bản đồ à. (⊙o⊙)
Một viên cá viên: Tôi đang suy nghĩ từ kinh thành chạy tới huyện Rừng Thông phải mấy bao lâu đấy.
Thật trùng hợp tôi cũng tên Lily:...
Hình tượng tinh anh mạnh mẽ vang dội trên xã hội của Dư Vãn trong lòng Đồ Giai Giai bị suy giảm trầm trọng vì một trận game.
Dư Vãn theo lời Đồ Giai Giai, sau khi tìm được cách truyền tống, không tốn bao nhiêu công sức thì đã đến sau núi của Cố gia. Đồ Giai Giai tổ đội với cô rồi dặn Dư Vãn tìm một chỗ an toàn để ẩn nấp, còn mình xông pha ra chiến trường giết sói. Hầu hết sói trên núi tuyết đều bị Đồ Giai Giai hạ gục, nhưng cũng có vài con cá lọt lưới nhào tới tấn công Dư Vãn, Dư Vãn không đánh lại chúng nó nên đành phải liên tục bơm máu cho mình. Đồ Giai Giai vừa giết chết vài con sói bao vây Dư Vãn thì thấy máu của cô còn dư lại không bao nhiêu, liền nói với cô: "Dư lão sư, chị sắp hết máu, đừng đứng nữa, ngồi xuống ngồi thuyền để hồi máu."
Cô gõ xong hàng chữ này rồi đợi một lát, thấy Dư Vãn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích lại nói tiếp: "Sao chị còn chưa ngồi thuyền?"
Một viên cá viên: Ngồi thuyền như thế nào? Tôi không tìm được.
Thật trùng hợp tôi cũng tên Lily:...
Thật trùng hợp tôi cũng tên Lily: Chị có thấy dấu hiệu nho nhỏ trên đầu nhân vật của chị không, nhấp vào nó và tìm biểu tượng người ngồi thuyền ở trang thứ hai, nhấn vào là được.
Một viên cá viên: Ồ!
Một viên cá viên: Tôi từng thấy qua nó trước đây, còn tưởng rằng là đang tập thể dục.
Thật trùng hợp tôi cũng tên Lily:...
Được thôi. Bây giờ cô rất tò mò là rốt cuộc tại sao Dư lão sư lại muốn nhận đám cưới của Hồ tiểu thư.
Dư Vãn vừa xếp bằng ngồi thuyền, bỗng dưng có một con Tuyết Lang không biết từ đâu nhào tới, một ngụm cắn chết cô.
Màn hình chuyển sang màu xám, bắt đầu hiển thị đếm ngược để hồi sinh.
Dư Vãn: "..."
Đồ Giai Giai: "..."
Thật trùng hợp tôi cũng tên Lily: Cô Dư, sao chị lại xui xẻo đến thế chứ...
Một viên cá viên: Orz.
Một viên cá viên: Quên đi, tôi tự mò mẫm thêm lát nữa đã.
Thật trùng hợp tôi cũng tên Lily: Vậy cũng được, chị xem hướng dẫn chiến đấu nhiều một chút, em offline trước.
Một viên cá viên: Ừm ừm.
Dư Vãn nhìn trạng thái của Đồ Giai Giai biến thành ngoại tuyến, thầm thở dài. Cô thực sự không giỏi chơi game, tệ đến mức người ta cũng không muốn kéo cô.
Trong khi Dư Vãn đang lăn lộn với trò chơi, Lệ Thâm còn đang ở đài truyền hình quay phim. Hằng năm ABA đều sẽ quay một bộ phim tài liệu, mỗi lần là mỗi chủ đều khác nhau, nhưng đều được quay chỉnh hoàn hảo và được tiến hành trong nhiều năm. Giờ đây nó đã trở thành một trong những chương trình đặc trưng của đài truyền hình. Lần này Lệ Thâm là vì đáp ứng lời mời của tổ chương trình, đến đây để lồng tiếng cho phim tài liệu.
Trước đây chương trình này lần nào cũng đều mời diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp hoặc MC lâu năm đến lồng tiếng, về trình độ làm việc của bọn họ thì không cần bàn cãi. Nhưng mấy năm nay rating của chương trình liên tục giảm xuống, trước mắt thấy chương trình sắp hết tuổi thọ, tổ chương trình không thể không nghĩ tới cách khác.
Mời Lệ Thâm đến lồng tiếng là quyết định táo bạo của bọn họ. Là một ca sĩ chuyên nghiệp, giọng nói của Lệ Thâm rất có sức hấp dẫn, nhưng lồng tiếng là một chuyện khác. Ban đầu đạo diễn còn có chút lo lắng, sau khi nghe Lệ Thâm đọc thử một đoạn thì hài lòng đến mức gật đầu liên tục.
Phát âm của anh rất chuẩn và cũng biết cách sử dụng giọng nói của mình như thế nào.
Buổi ghi âm sẽ kéo dài liên tục trong vài tiếng đồng hồ, trong lúc Lệ Thâm đang nghỉ ngơi thì thấy Ngô Miện tới đài truyền hình. Ngô Miện tới đây là vì có việc khác, khi nghe nói Lệ Thâm đang ở chỗ này thì lập tới đây xem thử.
"Sao rồi, có suôn sẻ không?" Hắn ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Lệ Thâm, tay phải cầm di động, giao diện đang dừng ở giao diện WeChat. Lệ Thâm uống một ngụm nước ấm do trợ lý đưa tới: "Cũng được."
Ngô Miện biết anh ta giữ giọng để lồng tiếng, nên cũng không trách anh mới nói hai từ đã muốn đuổi mình đi: "Hiện nay giá thị trường không được ổn, mọi người đều gặp khó khăn, ABA lại lấy hết báu vật đè lên người cậu."
Lệ Thâm không quan tâm: "Bọn họ mời Kiều Dĩ Thần tới soạn nhạc."
Ngô Miện nói: "Đến lúc đó rating không đạt lại ném cho Kiều Dĩ Thần ôm trọn, dù sao công ty của chúng ta cũng quen tay rồi."
Lệ Thâm: "..."
Vợ của Kiều Dĩ Thần là Đinh Mông cũng tham gia và được ra mắt, cuộc thi này là do Tinh Diệu và đài truyền hình cùng nhau làm, theo hợp đồng thì người đạt hạng nhất phải kí hợp đồng với Tinh Diệu. Năm đó Đinh Mông thi đấu giành được hạng nhất, chỉ có điều Kiều Dĩ Thần coi thường bài hát do Tinh Diệu viết cho cô ấy, nên kéo Đinh Mông vào công ty của mình.
Mặc dù cũng đã bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, nhưng hai vợ chồng bọn họ cũng bị xếp vào sổ đen của Tinh Diệu kể từ đây.
Lệ Thâm là nghệ sĩ của Tinh Diệu, nhưng bản thân anh không có ý kiến gì với Kiều Dĩ Thần, thậm chí còn có chút tán thưởng tài năng của anh ta: "Rating không cao thì trước tiên phải xem lại chính mình."
Ngô Miện lướt WeChat, khẽ cười một tiếng, không bình luận thêm gì. Một lát sau, hắn phụt cười: "Cậu đoán xem tôi vừa nhìn thấy gì?"
Lệ Thâm cũng không có hứng thú đi đoán.
Ngô Miện rất phấn khích: "Hồ Kiều vậy mà lại thật sự dùng kế hoạch đám cưới làm tiền cược để thi đấu với cô ấy, buồn cười chết đi được."
Lệ Thâm hơi nhíu mày, anh nhớ rằng đêm đó Dư Vãn có nói với anh là đang nghiên cứu trò chơi mà Hồ Kiều đang chơi, nhưng lại không nhắc đến việc sẽ thi đấu với Hồ Kiều.
"Thi đấu?" Anh nghiêng đầu nhìn Ngô Miện. Ngô Miện đưa màn hình di động tới trước mặt anh, chỉ vào bài đăng mới của Hồ Kiều: "Muốn người ta thắng cô ấy mới chịu xem kế hoạch của người ta, nghề lập kế hoạch đám cưới hiện nay cũng không dễ làm."
Lệ Thâm nhìn bài đăng của Hồ Kiều một cái rồi dời mắt. Hồ Kiều vừa rảnh rỗi vừa có tiền, ở trong game cũng được coi như là cao thủ trong cao thủ, muốn Dư Vãn đánh thắng cô ta... Dù Hồ Kiều chỉ là một người bình thường, cô ấy cũng không đánh lại.
"Anh Thâm, đạo diễn hỏi anh đã nghỉ ngơi xong chưa, có thể bắt đầu thu âm đoạn tiếp theo sao?" Trợ lý của Lệ Thâm chạy tới, cắt ngang suy nghĩ của anh. Lệ Thâm gật gật đầu, đứng dậy từ ghế sô pha.
Sau khi kết thúc việc ghi âm, Lệ Thâm về đến nhà cũng đã hơn mười giờ. Anh thay một bộ quần áo rồi ra cửa chạy bộ. Trước kia chạy việt dã trong quân đội, anh chỉ mất hai mươi phút, chạy tự do km cũng không tốn bao nhiêu thời gian của anh.
Vừa chạy xong vòng đầu tiên, anh lại thấy Dư Vãn ngồi dưới cột đèn đường chỗ cũ. Dư Vãn dường như đã chạy xong và đang định trở về, Lệ Thâm thả chậm vài nhịp chân, cuối cũng vẫn quyết định đuổi theo.
Dư Vãn nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, theo bản năng quay đầu lại nhìn. Vào cái đêm mùa đông lạnh lẽo này, Lệ Thâm chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng và quần thể dục, chạy tới từ con đường phía bên kia. Cô hơi sững sờ, đứng yên tại chỗ.
Tối nay lúc mới ra ngoài chạy bộ, cô cũng không nghĩ rằng sẽ gặp lại Lệ Thâm, cô không biết rốt cuộc là mình muốn gặp anh hay không muốn gặp, tóm lại là cô vẫn ra ngoài. Bây giờ thật sự gặp được anh ta, cô lại cảm thấy luống cuống, giống như quay trở lại thời điểm cô vừa gặp anh ta.
Khi Lệ Thâm chạy tới bên cạnh cô thì dừng lại, Dư Vãn lo lắng khung cảnh quá yên tĩnh sẽ biểu hiện rõ tiếng tim đập của mình, chủ động mở miệng chào hỏi với anh: "Anh lại đang chạy bộ?"
Lệ Thâm "ừ" một tiếng, tùy ý nói: "Tôi đều chạy vào mỗi tối."
"À..."
"Em cũng thích chạy bộ từ khi nào vậy?" Trong trí nhớ của anh, Dư Vãn không phải kiểu người thích vận động.
Dư Vãn nói: "Hai ngày nay vẫn luôn ngồi trước máy tính chơi game, cho nên buổi tối mới ra ngoài chạy bộ."
"Ừm." Lệ Thâm nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy chơi game sao rồi?"
... Vô cùng tệ.
Dư Vãn nghĩ thầm như vậy, trên mặt lại mỉm cười: "Cũng được."
"Thật sự cũng được?"
"Thật sự." Khi Dư Vãn nói hai từ này, trong lòng có cảm giác là Lệ Thâm sẽ không tin điều đó.
Nhưng vậy thì sao? Chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.
Lệ Thâm im lặng một hồi rồi mở miệng nói: "Tôi chạy bộ tiếp đây."
"Ừ." Dư Vãn nhích sang một bên, tựa như là sợ mình chắn đường của anh ta. Lệ Thâm cau mày, nhìn bóng dáng gầy gò của Dư Vãn dưới ánh đèn. Một con mèo đi lạc trong bụi cỏ bên đường chạy nhanh qua, chỉ để lại một đợt run nhẹ của lá cây. Trong đêm yên tĩnh, Lệ Thâm nghe thấy mình nói: "Nếu không thì tôi chơi game cùng em."