Mộ Dữu quay đầu quan sát xung quanh, ánh sáng trong tầng hầm mờ ảo, xung quanh trông rất yên tĩnh.
Nhưng dù sao cũng là ban ngày, không có gì đảm bảo rằng xe cộ sẽ không chạy vào bất cứ lúc nào.
Bây giờ? Ở đây?
Mộ Dữu tức giận trừng mắt nhìn Doãn Mặc: "Anh nghĩ hay lắm!"
"Em muốn về nhà." Cô tháo dây an toàn, ra hiệu muốn mở cửa xuống xe.
Doãn Mặc trước một bước nắm lấy cổ tay cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng mềm mại trên cổ tay cô, trong mắt mang theo một tia trêu chọc: "Không phải là em khởi xướng trước sao, bây giờ nói đi là đi?"
Mộ Dữu giãy giụa vài lần, nhưng bị anh nắm rất chặt, không thoát ra được, liền phụng phịu không nói.
Doãn Mặc hơi nhướng mày: "Em nói muốn dỗ anh, sao lại có thể nói mà không giữ lời?"
Cô nói là buổi tối, chứ không phải là thanh thiên bạch nhật, ai bảo cẩu nam nhân được nước lấn tới?
Cô không hầu hạ nữa!
"Không dỗ nữa!" Mộ Dữu lườm anh một cái, "Nhà ai có chồng giống như anh không, ngày nào cũng bắt người ta dỗ?"
Cô cắn môi lẩm bẩm: "Chưa từng thấy người đàn ông nào yếu ớt như anh cả."
Lần đầu tiên nghe thấy có người dùng từ như vậy để miêu tả mình, khóe miệng Doãn Mặc giật giật: "Anh yếu ớt?"
"Ừ, yếu ớt chết đi được!"
"..."
"Quý phi cũng không yếu ớt như anh đâu." Nói đến miêu tả như quý phi, Mộ Dữu càng nghĩ càng thấy chuẩn xác.
Cô hắng giọng, bày ra tư thế của một hoàng hậu, ngầm cảnh cáo: "Doãn quý phi, nếu còn giở trò nóng nảy như vậy nữa, nàng sẽ thất sủng."
Doãn Mặc: "..."
Trong xe trầm mặc một hồi, Doãn Mạch chỉnh lại lưng ghế, thấp giọng nói: "Ngồi lại đây."
Thấy Mộ Dữu ngồi bất động, anh mạnh mẽ vươn tay ôm lấy cô.
Mộ Dữu bất đắc dĩ bị ôm lên ngồi trên đùi anh, lưng dựa vào vô lăng, khoảng cách hẹp, cơ thể hai người dán chặt vào nhau.
Cô hoảng hốt nhìn xung quanh, "Anh muốn làm gì?"
"Em nói cho anh biết, thanh thiên bạch nhật, đất rộng trời cao, anh là chủ tịch tập đoàn, phải chú ý hình tượng!"
Doãn Mặc dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào môi cô, lười biếng nói: "Miệng của em có thể đổi đen thành trắng, nhưng anh chưa từng bảo em dỗ dành anh, tất cả đều là chủ ý của em, cuối cùng lại lật lọng. Đã vậy, bây giờ còn dám nói anh yếu ớt?"
Anh cúi người về phía trước, răng cắn nhẹ một chút thịt mềm trên môi cô, dùng một chút lực.
Môi dưới của Mộ Dữu đột nhiên tê rần, cô cau mày, vươn tay đánh vào vai anh.
Doãn Mặc lúc này mới buông cô ra, nhẹ nhàng cọ trán lên vầng trán đầy đặn của cô, giọng nói ấm áp êm dịu lại có chút lơ đãng: "Tiểu lừa gạt, tự mình nói ra, có phải anh nên trừng phạt em một chút hay không?"
Khi anh nói, hơi nóng phả ra, vừa ngứa vừa mướt, vành tai Mộ Dữu đỏ bừng, cô níu lấy cổ áo anh thấp giọng cãi lại: "Em không lừa anh."
"Không lừa anh sao?" Doãn Mặc khẽ nâng chiếc cằm thon của cô lên, "Em nói sẽ không để bạn cùng phòng biết anh là đại hắc cẩu, kết quả không phải chính em không làm được sao? Nói muốn dỗ anh, cuối cùng lại không dỗ, có phải cũng là em không? Này còn không phải tiểu lừa gạt sao?"
Anh hôn mạnh lên môi cô, lại ghé sát vào tai cô, khẽ chạm vào đôi môi mỏng, giọng nói du dương lại mang theo nét dụ hoặc, "Chỉ là không biết tại sao, anh vẫn luôn chỉ thích tiểu lừa gạt là em thôi."
Hai má Mộ Dữu càng đỏ hơn, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Em vốn là muốn dỗ anh, là tại anh muốn bắt nạt người khác..."
Doãn Mặc bĩu môi: "Bắt nạt kiểu gì? Như này sao?"
Cách đó không xa có tiếng xe chạy tới, Mộ Dữu sốt ruột đè lại tay anh: "Anh đừng như vậy, sẽ bị người khác nhìn thấy mất."
Doãn Mặc không thu tay lại, ôm chặt cô: "Hôn một lát, rồi anh buông em ra."
"Nhưng có xe đang đến."
"Mặc kệ người ta."
Anh hôn rất dịu dàng, giống như đối xử với bảo bối cưng nhất của mình, không vội vàng mà rất có phương pháp.
Mộ Dữu rất thích anh hôn cô như vậy, lưu luyến nhắm mắt lại, nhẹ nhàng chui vào trong lòng anh.
Cho đến khi một chiếc ô tô lao vút qua, Mộ Dữu run lên, lông mi khẽ rung vài cái, vội vàng đẩy người ra.
Giọng cô mềm mại, ngữ khí dường như đang nũng nịu: "Em không muốn ở đây, chúng ta về nhà đi anh?"
"Đợi lát nữa." Anh ôm cô, bất đắc dĩ thở dài, đem má áp vào tai cô, "Anh hoà hoãn lại đã."
Lúc này Mộ Dữu mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào anh đã có phản ứng, thân thể cô đột nhiên cứng đờ.
Doãn Mặc vuốt mái tóc dài buông xõa của cô, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, anh sẽ không chạm vào em ở đây."
Mộ Dữu lúc này mới ngoan ngoãn cúi xuống, vùi mặt vào hõm cổ anh.
Cô có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh vào lúc này, lại giống như dội vào tim cô từng chút từng chút một.
Doãn Mặc chỉ ôm cô mà không thực hiện động tác dư thừa nào khác, nhưng phản ứng sinh lý vẫn chưa lắng xuống.
Mộ Dữu tìm chủ đề trò chuyện với anh để phân tán sự chú ý của anh: "Tuần trước, thầy Khâu nói đề xuất của em viết rất hay, anh ấy đã khen ngợi em đấy."
Doãn Mặc cười nói: "Rất hiếm khi Khâu Sóc khen ngợi người khác, chứng tỏ Dữu Dữu của anh rất lợi hại."
Mộ Dữu tựa cằm trên ngực anh, ánh mắt hơi hơi nhướng lên, con ngươi trong suốt đen nhánh lấp lóe một chút tinh nghịch: "Vậy là em không làm anh mất mặt nhỉ?"
Anh hơi cong ngón trỏ, cọ nhẹ chóp mũi của cô, cưng chiều nói: "Em là niềm kiêu hãnh của anh."
Khóe miệng Mộ Dữu đắc ý cong lên: "Nhất định rồi!"
"Anh xong chưa?" Cô lại hỏi, cúi đầu phát hiện bên dưới vẫn còn cứng ngắc, vừa định nói tại sao hình như lại lớn hơn rồi, lại nghe Doãn Mặc khàn giọng nói, "Bảo bối, em vẫn luôn ôm anh, anh không hạ nhiệt được."
"..."
Mộ Dữu vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, vội vàng quay trở lại ghế phụ.
Cô vừa ngẩng đầu liền phát hiện không biết từ lúc nào bên ngoài đã có một chiếc ô tô đậu ở phía trước, kiểu dáng và biển số Mộ Dữu rất quen thuộc, là của chú nhỏ của cô.
Vấn đề là, lúc đầu Doãn Mặc và Mộ Dữu tiến vào hầm gửi xe, chỗ đó vẫn còn trống.
Mộ Dữu muộn màng nhớ ra vừa rồi khi cô và Doãn Mặc đang hôn nhau, một chiếc ô tô đã chạy qua đây.
Chẳng lẽ vừa rồi chính là chú nhỏ cô đi ngang qua?!
Cô vừa sợ vừa gấp chỉ vào chiếc xe phía trước: "Có phải chú nhỏ em đã nhìn thấy chúng ta rồi không? Đều tại anh, cứ nhất quyết đòi hôn ở đây!"
Doãn Mặc liếc về phía trước và nói chắc chắn: "Không đâu."
"Làm sao anh chắc chắn?" Mộ Dữu không tin lời anh nói, vừa rồi xe của chú nhỏ chạy ngang qua hai người.
Doãn Mặc nói: "Từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong, cậu ta lại lái xe nhanh, chưa kể Mộ Du Trầm không biết chiếc xe này, cậu ta sẽ không chú ý đâu."
Lúc này Mộ Dữu mới nhớ ra, cô sợ chiếc xe của Doãn Mặc sẽ quá nổi bật trong buổi ký tặng hôm nay, thế nên ban đầu cô đã từ chối để anh đi cùng mình.
Ai ngờ Doãn Mặc lại mượn chiếc xe của Trịnh Lâm.
Đây là xe của thư ký Trịnh, thế mà Mộ Dữu lại quên.
Nghĩ đến chuyện hai người suýt chút nữa đã làm ở bên trong, cô nhất thời cảm thấy rất xấu hổ, mừng vì vừa rồi mình đã lý trí hơn, không để anh tùy ý làm loạn.
Cô đang suy nghĩ lung tung thì cửa xe phía trước của Mộ Du Trầm mở ra, một người đàn ông cao lớn, thẳng tắp từ bên trong bước ra, mặc áo khoác đen, khuôn mặt góc cạnh và nghiêm nghị, đúng là chú nhỏ của cô.
Mộ Dữu kinh ngạc: "Chú nhỏ, sao bây giờ chú nhỏ mới xuống xe?"
Đã ít nhất năm phút kể từ khi xe của Mộ Du Trầm đi qua đây.
Lẽ ra anh nên lên lầu từ lâu, sẽ không thật sự nhìn thấy hai người bọn họ mà cố ý chờ chứ?
Cô còn chưa kịp nghĩ nhiều, Mộ Du Trầm ở phía trước đã mở cốp xe, lấy xuống một chiếc vali màu trắng.
Cùng lúc đó, cửa phụ cũng mở ra, Thư Minh Yên khoác áo khoác bước đến chỗ Mộ Du Trầm.
Sau đó hai người nắm tay nhau đi vào thang máy.
Mộ Dữu ngồi ngây ra một lúc, sau đó nhướng mày với Doãn Mặc, ánh mắt mập mờ: "Hai người họ ở trong xe năm phút, là đang làm gì vậy?"
Doãn Mặc uể oải dựa vào lưng ghế: "Em đuổi theo hỏi là biết."
"Em là cháu gái, hỏi chuyện riêng tư của chú thím thì có thích hợp lắm không?"
Mộ Dữu ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay lại mở WeChat của Thư Minh Yên, gửi tin nhắn thoại qua: "Vừa rồi cậu với chú nhỏ tớ đang làm gì trong xe thế? Tớ nhìn thấy rồi nha."
Doãn Mặc: "... Như này thì thích hợp sao?"
Mộ Dữu cất điện thoại đi, nghiêm túc đàng hoàng nói: "Dù sao em cũng được tính là một nửa bà mối, hỏi xíu xíu bọn họ cũng không thể làm gì em đâu."
Lúc trước Thư Minh Yên lo lắng về hôn sự của cô ấy với Mộ Tri Diễn, nhờ cô hiến kế, đã khuyên Thư Minh Yên xem xét chú nhỏ của mình.
Nhưng cô chỉ là đưa ra gợi ý thôi, không ngờ hai người đó lại phát triển khá nhanh, không lâu sau đã đi đăng ký kết hôn rồi.
Ông nội không thích nhất đám con cháu không nghe lời mình, cháu dâu ông thích lại trở thành con dâu, vốn tưởng rằng ông sẽ nổi trận lôi đình, kết quả có lần Mộ Dữu trở về, ông cụ lại rất vui mừng nói về hai người họ.
Quả nhiên, trong mắt ông nội, người ông thương nhất chính là chú nhỏ.
Ý tưởng mà cô đưa ra cho Thư Minh Yên tuyệt cà là vời!
Điện thoại của Mộ Dữu reo hai lần, Thư Minh Yên gửi lại một tin nhắn.
Thím nhỏ: 【? 】
Thím nhỏ: 【!!! 】
Mộ Dữu đang suy nghĩ nên trả lời với cô ấy như thế nào thì Doãn Mặc bên cạnh nói: "Bọn họ tới rồi."
Mộ Dữu thuận thế ngước mắt lên, nhìn thấy Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm đã nhanh chóng đi đến gần chiếc xe này.
Thấy hai người đều có mục tiêu rõ ràng, Mộ Dữu rất khó hiểu: "Làm sao chú nhỏ em vừa nhìn đã biết em ngồi trên chiếc xe này? Đây không phải là xe của Trịnh Lâm xe sao? Chú ấy biết ư?"
Doãn Mặc thản nhiên liếc cô một cái: "Đây là chỗ đậu xe của nhà chúng ta."
Mộ Dữu: "..."
Hai người họ đã đến rồi, Mộ Dữu cười cười cùng Doãn Mặc xuống xe: "Chú nhỏ, thật trùng hợp."
Mộ Du Trầm liếc nhìn khuôn mặt của Mộ Dữu và Doãn Mặc, giọng điệu nhàn nhạt, ý vị không rõ: "Hai người làm gì trong xe vậy?"
Mộ Dữu bị hỏi ngược liền hơi chột dạ: "Bọn cháu có làm gì đâu, đang tâm sự thôi."
Doãn Mặc nắm lấy tay cô, thản nhiên nhìn Mộ Du Trầm: "Chúng tôi muốn xem khi nào thì các cậu xuống xe."
Mộ Du Trầm thần sắc phức tạp: "Bọn tôi đã đi rồi, các cậu còn ở bên trong làm gì?"
Doãn Mặc: "Bọn tôi đang đếm thời gian. Hai người ở trong xe phút giây."
Anh hỏi Mộ Du Trầm, "Thời gian này, có thể dùng để làm gì?"
Đại hắc cẩu của cô chặn người quá đỉnh, chú nhỏ cũng không phản bác lại, xem ra lúc cô và Doãn Mặc hôn nhau, chú nhỏ lái xe quá nhanh nên không để ý.
Trong lòng Mộ Dữu âm thầm đắc ý một trận.
Không khí ngưng đọng trong chốc lát, Thư Minh Yên bất thình lình nhìn Mộ Dữu, tiến lên hai bước, xích lại gần: "Hôm nay không phải cậu đến buổi ký tặng sao? Trên mặt còn trang điểm, làm sao lại trôi mất son rồi?"
Lại chỉ vào môi mình, "Màu son này của tớ đẹp không? Tớ mua hai cái, lát nữa tặng cậu một cái."
Thư Minh Yên gần như hỏi thẳng: Tớ có son môi cậu không có, đến cùng là ai ở trong xe làm chuyện gì đó không hay đây?
Doãn Mặc và Mộ Dữu đột nhiên im lặng, lông mày của Mộ Du Trầm giãn ra.
Anh kéo Thư Minh Yên qua: "Chúng ta làm trưởng bối, nên rộng lượng hơn với tiểu bối. Son môi không đáng bao nhiêu, lát nữa em tặng con nhóc con này mấy cái vào. Cho nhóc đó vừa ăn vừa bôi, một cái kia sợ là không đủ."
Mộ Dữu: "..."
Mãi đến khi Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên rời đi, Mộ Dữu vẫn túng quẫn tại chỗ.
Thư Minh Yên nhất định là thấy được tin nhắn của cô, tô son xong mới đến tìm cô.
Tại sao cô không nghĩ đến việc tô lại son chứ?!
Mộ Dữu càng nghĩ càng tức giận: "Đều tại anh, cứ cố chấp phải hôn em ở đây."
"Lỗi tại anh, ban ngày dễ gặp phải người quen, quả thuật không thích hợp."
+
Anh không nặng không nhẹ siết ngón tay của Mộ Dữu trầm giọng nói: "Về nhà thôi, tối chúng ta lại xuống."
Mộ Dữu: "...?"