Nụ Hôn Của Casanova

chương 57

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai chúng tôi dừng lại dùng bữa tại quán Spanky trên phố Franklin ở đồi Chapel. Cả hai đều mệt nhoài, đói lả, và trên hết là khát. Tại nhà hàng kiêm quán bar có tiếng này, mọi người đều biết Kate và hoan nghênh khi chúng tôi bước vào. Một người pha chế rượu tóc vàng, cơ bắp, tên là Hack khởi xướng một tràng vỗ tay không ngớt.

Một cô hầu bàn và cũng là bạn của Kate xếp cho chúng tôi một bàn danh dự ở cửa sổ phía trước nhìn ra phố Franklin. Người phụ nữ này là ứng viên tiến sĩ ngành triết học, Kate nói với tôi. Verda, cô hầu bàn kiêm nhà triết học vùng Chapel.

“Cô thấy làm người nổi tiếng như thế nào?” tôi chọc Kate khi cả hai chúng tôi ngồi xuống.

“Ghét. Ghét lắm,” cô nghiến chặt răng nói. “Alex này, tối nay chúng ta say quắc cần câu nhé?” Kate đột nhiên hỏi. “Cho tôi một tequila, một cốc bia, và ít brandy,” cô nói với Verda. Cô hầu bàn kiêm nhà triết học nhăn mặt chun mũi với yêu cầu của cô.

“Tôi cũng vậy,” tôi nói. “Nhập gia tùy tục.”

“Đây không phải trị liệu gì hết,” Kate nói với tôi ngay khi Verda bước đi. “Tối nay chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi.”

“Nghe như trị liệu vậy,” tôi đùa.

“Nếu thế thì cả hai chúng ta đều đang phải điều trị đấy.”

Trong khoảng một giờ đầu tiên, chúng tôi nói về rất nhiều thứ không liên quan như: xe hơi, bệnh viện tỉnh và bệnh viện thành phố, chế độ nô lệ, nuôi dạy trẻ, tiền lương bác sĩ, khủng hoảng y tế, lời các bài hát rock’n’ roll so với các bài hát blues, cuốn sách Bệnh nhân người Anh mà chúng tôi đều rất thích. Chúng tôi bắt nhịp trò chuyện ngay từ đầu. Từ lần gặp gỡ đầu tiên ở bệnh viện Đại học, những xúc cảm ấm áp đã nhen nhóm trong lòng chúng tôi.

Sau cuốc rượu chớp nhoáng đầu tiên, chúng rôi từ từ nhấm nháp đồ uống - tôi với bia còn Kate với rượu nhà hàng tự chế. Chúng tôi thấy ong ong đầu, nhưng không đến nỗi quá tai hại. Kate đã đúng về một điều. Chúng tôi cần phải giải tỏa căng thẳng trong vụ Casanova.

Sau khi ngồi được khoảng ba tiếng tại quầy bar, Kate kể một số chuyện có thật về bản thân mình, một câu chuyện khiến tôi sốc không kém gì việc cô bị bắt cóc. Đôi mắt nâu mở to khi cô bắt đầu câu chuyện. Đôi mắt lấp lánh trong ánh sáng nhè nhẹ của quán rượu. “Giờ tôi sẽ kể chuyện cho anh. Người miền Nam rất thích kể chuyện Alex ạ. Chúng ta là những người cuối cùng gìn giữ lịch sử truyền khẩu thiêng liêng của nước Mỹ.”

“Kể tôi nghe chuyện đó đi, Kate. Tôi rất thích nghe chuyện. Thích như khi phá án vậy.”

Kate đặt tay lên tay tôi. Cô hít một hơi thật sâu. Giọng nói nhẹ nhàng, khe khẽ vang lên. “Xưa kia, có gia đình McTiernan sống ở làng Birch. Họ là một gia đình hạnh phúc, Alex ạ. Rất gắn bó, đặc biệt là những cô con gái: Susanne, Marjorie, Kristin, Carole Anne, và Kate. Kristin và tôi là cặp song sinh út ít. Mẹ chúng tôi tên là Mary, cha là Martin. Tôi không định nói quá nhiều về Martin đâu. Khi tôi lên bốn, mẹ đuổi ông ta ra khỏi nhà. Ông độc đoán và đôi lúc thấp hèn như súc vật. Thôi mặc xác ông ta, giờ đây tôi cũng chẳng coi ông ta là cha mình nữa.”

Kate tiếp tục thêm một chút, nhưng sau đó cô dừng lại nhìn sâu vào mắt tôi. “Có ai từng nói với anh rằng anh là một người biết lắng nghe tuyệt vời, rất tuyệt vời chưa? Anh làm tôi cảm thấy anh rất quan tâm tới những gì tôi nói. Thế nên tôi muốn nói chuyện với anh. Tôi chưa từng kể hết chuyện này cho bất cứ ai đâu, Alex à.”

“Đúng, tôi rất quan tâm tới những gì cô nói. Được cô chia sẻ, tin tưởng là tôi thấy vui lắm.”

“Tôi tin anh mà. Chuyện này chẳng vui vẻ gì, tin anh lắm tôi mới kể đấy.”

“Tôi cũng có cảm giác như vậy,” tôi nói với Kate. Khuôn mặt xinh đẹp lại khiến tôi ngỡ ngàng. Đôi mắt rất to đáng yêu. Đôi môi không quá đầy đặn, cũng không quá mỏng. Tôi vẫn nhớ tại sao Casanova lại chọn cô.

“Tôi đã lớn lên bên bà mẹ và các chị gái tuyệt vời. Tôi là chân sai vặt nhỏ bé, và cũng là người được cưng nhất. Lúc đó, gia đình khó khăn nên mọi người phải luôn tay luôn chân làm việc. Chúng tôi đóng hộp rau, mứt và trái cây. Chúng tôi giặt là thuê. Tự đóng đồ gỗ, mắc ống nước, sửa chữa ô tô. Chúng tôi thật may mắn: mọi người trong gia đình đều yêu thương nhau. Cả nhà luôn vui cười và cùng nhau hát những ca khúc đình đám mới coóng trên đài. Chúng tôi đọc rất nhiều sách, nói với nhau đủ thứ chuyện từ quyền phá thai đến công thức nấu ăn. Khiếu hài hước là yếu tố không thể thiếu trong nhà tôi. ‘Đừng nghiêm trọng thế chứ’ là câu nói nổi tiếng của gia đình tôi đấy.”

Cuối cùng, Kate kể tôi nghe chuyện xảy ra với gia đình McTiernan. Câu chuyện của cô; bí mật của cô được tiết lộ đầy kích động khiến khuôn mặt cô tối sầm lại.

“Đầu tiên Marjorie bị bệnh. Chị ấy được chẩn đoán là ung thư buồng trứng. Margie qua đời khi mới hai mươi sáu. Chị ấy có ba đứa con. Sau đó thì Susanne, chị gái Kristin sinh đôi của tôi, và mẹ tôi lần lượt qua đời. Tất cả đều là do ung thư vú hay ung thư buồng trứng. Chỉ còn lại Carole Anne, tôi, cha tôi. Carole Anne và tôi vẫn nói đùa rằng mình thừa hưởng tính cáu bẳn của cha tôi, vì vậy chúng tôi sẽ chết vì đau tim.”

Bỗng Kate cúi đầu xuống nghiêng sang bên. Rồi cô quay lại nhìn tôi. “Anh nghe này, tôi không biết tại sao mình lại nói với anh. Nhưng tôi biết một điều. Tôi mến anh. Tôi muốn là bạn anh. Tôi muốn anh trở thành bạn tôi. Như thế có được không?”

Tôi mở miệng định nói lên cảm giác của mình, nhưng Kate đã ngăn tôi lại. Cô đặt đầu ngón tay lên môi tôi. “Lúc này đừng quá đa cảm. Lúc này đừng hỏi thêm gì về các chị tôi. Hãy kể tôi nghe chuyện mà anh chưa từng kể cho bất kỳ ai. Nhanh nhanh kể cho tôi đi trước khi anh đổi ý. Kể tôi nghe một trong những bí mật lớn của anh đi, Alex.”

Tôi không định trước sẽ nói điều gì, mà chỉ để lời lẽ tự nhiên tuôn ra. Sau những gì Kate kể với tôi thì làm vậy cũng công bằng thôi. Vả lại tôi cũng muốn chia sẻ với cô, tôi muốn tâm sự với Kate, ít nhất cũng xem mình có thể làm được không.

“Tôi đã vô cùng bấn loạn kể từ khi Maria vợ tôi qua đời,” tôi nói vơi Kate McTiernan một trong những bí mật của mình, một trong những điều mà tôi luôn giấu kín. “Sáng nào tôi cũng tròng quần áo vào người, đeo một bộ mặt hòa đồng, có ngày mang súng sáu viên đạn… nhưng tôi hầu như luôn cảm thấy trống rỗng. Sau Maria, tôi có một mối quan hệ mới nhưng chẳng đến đâu. Nó thất bại thảm hại. Bây giờ tôi không sẵn sàng quan hệ với bất cứ ai. Tôi không biết mình còn có thể không.”

Kate chăm chú nhìn vào mắt tôi. “Ồ, Alex, anh sai rồi. Anh sẵn sàng rồi,” cô nói mà ánh mắt lẫn giọng nói đều toát lên vẻ quả quyết.

Xúc cảm.

Bạn bè.

“Tôi cũng muốn chúng ta làm bạn,” cuối cùng tôi nói với cô. Đây là câu tôi ít khi nói, và chưa từng nói nhanh như hôm nay.

Tôi đắm nhìn Kate ngồi bên kia bàn, dưới ánh nến lấp lóe sắp tàn. Tôi lại nghĩ đến Casanova. Nếu không tính đến những cái khác thì hắn là bậc thầy trong việc đánh giá vẻ đẹp và tính cách phụ nữ. Hắn gần như hoàn hảo trong việc này.

Truyện Chữ Hay