Nữ Hoàng Tuyển Phu

quyển 2 chương 34: quốc sư ôm bệnh nhẹ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“A ——” Hàn Như Phong nơi nào dự đoán được nàng sẽ cắn xuống miệng hắn, đau đến kêu to ra tiếng.

Ngón tay Hàn Linh vẽ vòng tròn hai hàng dấu răng trên đầu vai hắn, bá đạo mà tuyên bố nói: “Từ giờ trở đi, huynh chính là của ta, đây là ký hiệu ta lưu lại ở trên người của huynh. Nếu huynh dám phản bội ta, ta nhất định sẽ tự tay giết huynh, có nghe hay không?”

Sau khi cơn đau đi qua, trong lòng Hàn Như Phong ngược lại mừng thầm, rũ mắt nhìn dấu răng trên đầu vai của mình, nghiêm túc gật đầu nói: “Linh nhi, ta tuyệt đối sẽ không phản bội nàng.”

Hàn Linh vừa lòng mà mỉm cười: “Rất tốt, mặc quần áo vào đi.”

Hàn Như Phong lại không thỏa mãn tại đây, lôi kéo ống tay áo của nàng, than nhẹ nói: “Linh nhi, ta muốn……”

Hàn Linh liếc mắt nhìn hắn, lửa trong lòng nàng còn chưa tắt, đâu còn có tâm tình để ý tới hắn, có lệ nói với: hắn “Chờ huynh gả lại đây rồi hãy nói.”

Trước cửa chính của phủ Quốc sư, Hàn Linh bị thủ vệ ngoài cửa ngăn lại, thị vệ sau khi tiến đến thông báo trở về, cho nàng một câu trả lời cự khách.

“Hồi bẩm công chúa, thân thể quốc sư ôm bệnh nhẹ, không có thuận tiện gặp khách, xin ngày khác lại đến.”

“Thân thể ôm bệnh nhẹ? Ngày hôm qua không còn thật tốt sao? Hắn rốt cuộc có ý gì, cùng bổn cung phô trương sao?” Hàn Linh trong lòng không vui, nhận định quốc sư là đang cố ý khó xử nàng, bằng không tại sao lại êm đẹp mà liền thân thể ôm bệnh nhẹ? Nàng không màng thủ vệ ngăn trở, xông vào trong phủ, nhìn thấy có thị vệ trước nàng một bước tiến đến thông báo, nàng vừa lúc đi theo hắn tìm đường mà đi.

Nhìn thị vệ kia vào một gian phòng, nàng cũng theo sát mà vào. Bên trong cánh cửa bỗng nhiên có một người nam tử trung niên đi ra, gia phó trang điểm, nhưng lại rõ ràng so với gia phó cao nhất đẳng, hắn cản Hàn Linh lại nói: “Công chúa, người không thể đi vào.”

Hàn Linh hất tay hắn ra, cố ý giương giọng nói: “Thân thể quốc sư ôm bệnh nhẹ, tại sao không cho ngự y đến xem? Chẳng lẽ là không bệnh giả bộ bị bệnh, cố ý cho bổn cung nhan sắc?” Nàng tin tưởng người bên trong nhất định có thể nghe được giọng nói của nàng, do đó cho nàng cái phản ứng.

Hứa quản gia tiến lên, thay chủ nhân trả lời nói: “Ngự y đã đã tới, cho một phương thuốc. Thân thể quốc sư từ trước đến nay không tốt, lần này đi thuyền ngựa mệt nhọc, vẫn xin công chúa thứ lỗi.”

Hàn Linh cảm thấy hắn rất là chướng mắt, đẩy hắn ra, vòng qua người hắn đi vào trong phòng: “Chẳng lẽ quốc sư là người câm, không thể không để cho ngươi tới truyền lời hay sao?”

Hứa quản gia sắc mặt hơi biến, rất là khó xử, đối phương dù sao cũng là công chúa, hắn không thể đắc tội, vội đi theo vào phòng, hy vọng nàng không cần quấy rầy đến chủ nhân là được.

Ở trong phòng trên giường lớn, màn lụa trắng buông xuống, đón gió tung bay, phía sau lụa trắng có bóng người đang nằm ở bên trong, bóng người mờ mờ ảo ảo, nhìn không lắm rõ ràng. Toàn bộ trong phòng tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt, hay là hắn thật sự bị bệnh? Hàn Linh trong lòng nghi hoặc, tiến lên nói: “Quốc sư, ngày hôm qua ta có việc không đi nghênh đón ngươi, là ta không đúng, ta hướng ngươi xin lỗi, nhưng mà hôm nay khó xử ta, không chịu thấy ta, đây là ngươi không đúng rồi. Thân là quốc sư, ngay cả trọng trách thân thế hệ bảo hộ một quốc gia, ngươi tại sao có thể bởi vì cá nhân tư oán mà trả thù riêng?”

Sau lụa trắng một mảnh lặng im, không có trả lời. Nàng chần chờ một lát, tiếp tục nói: “Ngươi cũng đừng trách ta nói chuyện khắc nghiệt, ta đây chính là như vậy, có cái gì nói cái đó. Ta làm sai, ta sẽ tự xin lỗi, vậy còn ngươi, bây giờ ngươi có phải nên cùng ta nói chuyện có quan hệ chuyện khảo nghiệm thật tốt hay không? Có vấn đề khó khắn gì, ngươi cứ việc ra, ta tiếp theo là được.”

Bóng người sau lụa trắng rốt cuộc ngồi dậy, một cái bàn tay mảnh dài ra ngoài màn lụa, hướng về phía phương hướng của Hứa quản gia vẫy vẫy tay, Hứa quản gia hiểu ý, lập tức từ trên bàn bưng lên một cái sa bàn đưa vào trong màn lụa. Hồi lâu, chỉ nhìn thấy bên trong người ở trên sa bàn đùa nghịch, tựa như đang viết. Hàn Linh có chút không kiên nhẫn, không biết trong hồ lô của hắn muốn làm cái gì, đang muốn mở miệng thúc giục, liền thấy người ở bên trong lại lần nữa bưng sa bàn ra. Hứa quản gia tiếp nhận, trực tiếp đưa đến trước mặt Hàn Linh. Hàn Linh tập trung nhìn vào, thấy mặt trên viết một dòng chữ: “Cửa thứ nhất: Vào quân doanh, thắng được khẳng định của Long đại tướng quân.”

Hàn Linh tức khắc mắt choáng váng, cửa thứ nhất liền cho nàng ra một vấn đề khó khăn không nhỏ, nàng nhưng chưa quên ngày hôm trước mới vừa thoá mạ Long đại tướng quân người ta một hồi, bây giờ đi quân doanh, chẳng phải là chui đầu vào lưới? Lại còn có muốn đạt được tán thành của hắn, đây quả thực so với lên núi đều khó. Nàng chần chờ nói: “Cái này…… chính là ngươi ra đề? Có thể sửa một cái hay không? Ta mới vừa đắc tội Long đại tướng quân, hắn sao có thể khẳng định ta?”

Cái tay kia lại lần nữa duỗi hướng ra ngoài màn, hơi lay động. Hứa quản gia hiểu ý, vội vàng giải thích nói: “Quốc sư nói, không thể sửa.”

Cái tay kia tiếp tục múa may, khoa tay múa chân ra dấu tay, Hứa quản gia thì ở một bên giải thích: “Hơn nữa thời hạn là mười ngày, quá hạn, liền tính không có thông qua khảo nghiệm.”

Hàn Linh rất là kinh ngạc, chẳng lẽ quốc sư thật sự bệnh đến nặng như vậy, liền nói một câu đều thành vấn đề? Dù sao hắn đều đã ra đề, nàng tiếp nhận là được. Tuy rằng khó, nhưng Long đại tướng quân là đại thần xương cánh tay của Hàn quốc, nàng nếu muốn an ổn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, cũng đích xác yêu cầu hắn ủng hộ, nàng quyết định đồng ý, cho là khiêu chiến chính mình.

“Được rồi, ta đã biết.”

Đợi nàng sau khi rời đi, màn lụa trắng nhấc lên, lộ ra một dung nhan tuyệt sắc phong hoa tuyệt đại, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, tựa như thật sự bệnh cũng không nhẹ. Hắn như suy tư gì mà ngóng nhìn bóng dáng biến mất ở ngoài cửa, lâm vào trầm tư.

Hứa quản gia không vui mà khuyên: “Quốc sư, công chúa quá không có lễ phép, hơn nữa nàng còn nói ngài là……”

Người trong màn lụa vẫy vẫy tay, ngăn hắn lại. Hứa quản gia hiểu ý, khom người lui ra: “Đã biết, tiểu nhân cái gì cũng không nói nữa.”

Sau khi Hàn Linh đi ra phủ Quốc sư, trong lòng càng ngày càng không phục, cứ cảm thấy hắn là cố ý đang chỉnh nàng.

“Đáng giận, hắn nói rõ chính là phải ngáng chân cho ta, lão già thúi lòng dạ hẹp hòi, lão nhân chết tiệt, chúng ta chờ xem!”

Trở lại hoàng cung, Hàn Linh báo cáo từng cái nhìn thấy nghe thấy ở phủ Quốc sư cho Hàn Hoàng, hy vọng có thể thuyết phục Hàn Hoàng phản đối đề nghị nàng vào quân doanh.

“Phụ hoàng, con thật sự phải nghe hắn sao? Đường đường một công chúa vào quân doanh, đây giống lời nói sao?”

Hàn Hoàng lại không thèm để ý, ngược lại cực kỳ tán đồng nói: “Quốc sư một khi đã sắp xếp như vậy, đều có đạo lý của hắn, con làm theo là được.”

Hàn Linh rất là nhụt chí, ngay cả hắn đều nói như vậy, nàng ngay cả đường sống để phản bác cũng không có, thở dài nói: “Vậy phải có vài người giúp đỡ đi? Một mình ta tiến vào quân doanh, vậy còn không bị người phân hủy đi xương cốt?”

Hàn Hoàng khẽ cười nói: “Để cho ba người Băng Tư, Như Phong, còn có Long Chi Dực đi giúp con, như vậy hẳn là là đủ rồi đi?”

“Băng Tư cùng Long Chi Dực còn dễ nói, Như Phong vẫn là thôi đi, ta sợ hắn làm trở ngại cho ta chứ không giúp gì.” Nghĩ đến thân mình gầy yếu như vậy của hắn, làm sao chịu được quân doanh mài giũa?

Hàn Hoàng lắc đầu nói: “Tiểu Hoa Nhi, con đừng coi thường tác dụng của Như Phong. Ở phía sau hắn, chính là mười vạn quân đội của Trấn Nam Vương, có thể so với nửa đội quân Long gia. Con nếu đồng thời cưới Như Phong cùng Long Chi Dực, cũng liền tương đương với nắm giữ tất cả binh lực của Hàn quốc, từ đây liền có thể an ổn mà nắm chính quyền.”

Nàng thừa nhận hắn nói có lý, chính là lời nói trước khi đi của Sở Mặc vẫn luôn vang vọng ở bên tai nàng, nàng tin tưởng Sở Mặc tuyệt đối không sẽ dễ dàng chịu để yên, chỉ sợ đến lúc đó cho dù có ba mươi vạn quân đội, cũng không cách nào ngăn cản được đội quân lớn mạnh của Tần quốc tiến công. Nàng vô lực mà thở dài: “Thôi bỏ đi, còn ổn nắm chính quyền. Đừng quên, còn có bốn nước khác đang như hổ rình mồi đâu.”

“Đây là vấn đề con phải giải quyết.” Ánh mắt Hàn Hoàng lập loè, tựa như có thâm ý khác, Hàn Linh nhìn đến trong lòng thẳng nhút nhát.

“Việc tư của con, trẫm không muốn quản, tóm lại không cần ảnh hưởng đến cơ nghiệp của Hàn quốc là được. Sáng mai con liền đi quân doanh đi, trẫm sẽ chỉ định Long tướng quân một tiếng, để cho hắn chiếu cố cho con nhiều hơn.” Hắn cố ý tăng thêm bốn chữ phía sau, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, Hàn Linh nhướng mày, không biết nàng sắp chờ đợi là tình trạng như thế nào.

Sáng sớm đi vào quân doanh, cùng đi còn có Hàn Như Phong cùng Băng Tư, Hàn Linh đi xuống loan giá của công chúa, lần này là quang minh chính đại mà đến, nói rõ thân phận cùng tư thế. Binh lính thủ vệ thấy vậy, cũng khách khí rất nhiều, nhiệt tình mà đón chào.

“Long tướng quân của các ngươi đâu?”

“Long tướng quân đang luyện binh ở Diễn Luyện Tràng, không có thuận tiện nghênh đón công chúa, mời công chúa tự đi đến Diễn Luyện Tràng báo danh.”

Cái giá thật không nhỏ a, đây là theo như lời của Hàn Hoàng chiếu cố nhiều hơn? Hàn Linh không khỏi mà nhíu mày, ai bảo nàng đã lên tới địa bàn của người ta, cũng không phải là đến nghe người ta?

Trên Hàn Hoàng, đội hình binh lính khổng lồ, động tác đều nhịp.

Hàn Linh không thể không bội phục bản lĩnh trị quân của Long Khiếu Thiên, không phải một tướng quân bình thường là có thể đem hai mươi vạn đại quân sửa trị tuân lệnh thành thống nhất, không chút nào qua loa.

Ở một bên nhìn hồi lâu, đợi cờ lệnh thu nạp, nàng mới tiến lên cất cao giọng nói: “Long tướng quân, bổn cung tiến đến báo danh, có nhiệm vụ gì, nhanh lên bố trí đi.”

Long Khiếu Thiên nhàn nhạt mà nhìn nàng liếc mắt một cái, kỳ thật hắn sớm đã phát hiện nàng, chỉ là hắn không có thói quen dừng lại đang chỉ huy trong quân đội đồ. Hắn quay đầu lại mặt hướng về phía binh lính, hạ lệnh nói: “Hôm nay luyện binh dừng ở đây, mọi người từng người hồi doanh.” Giọng nói của hắn cao giọng có lực, tiếng vang phiêu đãng ở chính phía trên Diễn Luyện Tràng.

“Hàn Chi Hoa!”

Trên đài bỗng nhiên lại kêu một tiếng, Hàn Linh hoàn toàn không phản ứng lại đây là có người đang kêu nàng, bởi vì cái tên Hàn Chi Hoa này đối với nàng quá mức xa lạ. Cho đến khi Hàn Như Phong ở bên người nhắc nhở nàng, nàng mới phản ứng lại đây.

“Có.”

“Cô lưu lại, dọn dẹp Diễn Luyện Tràng, những người khác đều không được hỗ trợ. Trước khi trời tối chưa có quét dọn xong, cơm chiều liền không cần ăn.”

Long Khiếu Thiên đột nhiên bố trí hạng nhất nhiệm vụ cho nàng như vậy, làm nàng rất kinh ngạc, chẳng lẽ đây là nhiệm vụ thứ nhất nàng sau khi tiến vào quân doanh tiếp thu?

“Lớn Diễn Luyện Tràng như vậy, chỉ một mình ta quét dọn?”

Long Khiếu Thiên nhìn nàng, thần sắc nghiêm nghị, chút nào không phải đang cùng nàng nói giỡn: “Có vấn đề sao? Cô đã tới quân doanh phải nghe quân lệnh, lời nói của bản tướng quân, chính là quân lệnh.”

Truyện Chữ Hay