Nữ Hoàng Tuyển Phu

quyển 2 chương 24: sư tử cái

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không được, nội lực của ta lúc linh lúc không linh, làm sao bây giờ?”

“Nàng chạy trước, đi phía trước chờ trẫm.”

Hàn Linh có chút do dự, thật sự muốn bỏ mặc hắn sao?

“Vậy chàng……”

“Nàng ở chỗ này, ngược lại trẫm không thể thi triển được tay chân.”

Nàng ngẫm lại cũng đúng, không thể lại trở thành liên lụy của hắn: “Được, ta ở phía trước chờ chàng.”

Nàng thi triển khinh công tiếp tục chạy đi về phía trước, động tác rõ ràng nhẹ nhàng chậm chạp rất nhiều, sau khi mỗi một lần nội lực bùng nổ, nàng liền sẽ vô cùng hư thoát, phảng phất giống như đã trải qua một hồi sinh tử. Nàng giờ phút này có bao nhiêu khẩn cấp mà hy vọng có thể hoàn toàn cởi bỏ phong ấn nội lực ở trên người của mình, chân chính có được lực lượng lớn mạnh, không những có thể bảo hộ chính mình, càng có thể bảo hộ người mà mình để ý. Mà trước mắt, nàng trừ bỏ chạy trốn, trừ bỏ không trở thành làm gánh nặng của người khác, nàng cái gì cũng làm không được. Nàng chưa bao giờ giống như bây giờ vậy cảm giác được chính mình vô năng, nàng thật ảo não.

Trong lúc bất tri bất giác, nàng đã chạy vào trong một khu rừng, phía trước là rừng cây dày đặc, cỏ cây đông đúc, che đậy đường xá. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không biết nên đi phương hướng nào, lại cũng ý thức được chính mình đã bị lạc đường, cái này tuyệt đối không phải đường xuống núi.

“Ngao ——”

Nghe được một tiếng tru lên quen thuộc, nàng cơ hồ tưởng Tân Ba bỗng nhiên xuất hiện ở đây tới cứu giúp nàng. Đợi nàng sau khi thấy rõ từ trong lùm cây dần dần chui ra quái vật khổng lồ hiện thân, nàng sợ tới mức dừng lại bước chân.

Nàng thật nhìn thấy một con sư tử giống với Tân Ba, đáng tiếc nó cũng không phải là Tân Ba, mà là một con sư tử cái, có được thân thể sọc có khác với Tân Ba. Nó đi từng bước một mà tới gần nàng, một đôi mắt sư tử nhìn chằm chằm nàng, phiếm tinh quang. Hàn Linh nín thở đứng ở nơi xa, vẫn không nhúc nhích. Con sư tử cái tiến đến trước mặt nàng bỗng nhiên ánh mắt biến ảo, không ngừng mà ngửi các nơi ở toàn thân nàng, dường như ngửi được cái chỗ đặc biệt gì, nó nâng lên một đôi mắt sư tử mê ly nhìn nàng không ngừng mà tru lên.

Cái tiếng kêu này thật sự quá thân người, tuy rằng ngày thường cũng nghe quen tiếng tru lên của Tiểu Tân Tân chưa phát dục hoàn toàn kia, nhưng dù sao cũng là không giống. Người đều có phân ra tốt xấu, huống chi là súc sinh. Nàng nhìn lại con sư tử cái, ý đồ dùng ngôn ngữ giao lưu với nó.

“Ngươi đừng ăn ta, ta có hai cái bạn tốt cùng ngươi là đồng loại, nếu không ta giới thiệu cho các ngươi quen biết?” Giọng nói của nàng phát ra run, giống như khi nàng mới gặp Tân Ba.

Con sư tử cái biểu tình có chút quái dị, không có công kích nàng, cũng không có ý muốn rời khỏi, chỉ là phủ phục ở trước mặt nàng, khi thì ngửi ngửi, khi thì khẽ khàng mà nức nở. Hàn Linh thấy nó không có ý muốn công kích nàng, lá gan cũng thoáng phóng đại chút, ý đồ duỗi tay đi vuốt ve nó. Sau khi có kinh nghiệm ở chung cùng hai con sư tử, nàng đã nắm giữ một chút bí quyết, biết trên thân sư tử địa phương nào được sờ đến, địa phương nào không được sờ.

“Vậy, chúng ta nói xong. Ngươi đừng ăn ta, đến lúc đó ta giới thiệu Tân Ba cho ngươi nhận thức. Nó chính là sư tử trong sư tử, tuyệt đối uy vũ hùng tráng, cùng ngươi rất xứng đôi. Thật sự, ta không lừa ngươi.”

Ở dưới nàng bịa chuyện, con sư tử cái thân mình run lên, lại hướng về phía nàng tới gần vài phần, mặt sư tử phóng đại ở chân nàng cọ qua cọ lại. Hàn Linh vô cùng kinh ngạc, hay là trên người nàng thật sự có hormone đặc thù nào đó, cho nên mới có thể hấp dẫn động vật gần gũi với nàng?

Nàng lại thử sờ soạng nó vài cái, nó không chỉ có không có phản kháng, còn cùng nàng càng thêm thân mật. Hàn Linh bỗng nhiên nhớ tới Sở Mặc giờ phút này còn đang trong lúc cùng người đánh nhau, vội cả kinh kêu lên: “A, đúng rồi! Ngươi có thể giúp ta đi cứu một người hay không? Bây giờ hắn rất nguy hiểm.”

Ở dưới tình huống nó không phản đối, Hàn Linh cưỡi lên lưng nó, chỉ vào phương hướng đường đến nói: “Bên kia!”

Con sư tử cái dường như nghe hiểu mệnh lệnh của nàng, đi theo chỉ thị của nàng, tức khắc chạy như điên.

Không lâu sau đó, nàng lại về tới nơi đánh nhau mới vừa rồi, trên người Sở Mặc đã dính máu, mà người của đối phương cũng không có chiếm được chỗ tốt, đã tử thương một nửa.

Hàn Linh hướng tới Sở Mặc lên tiếng hô: “Mặc, mau đến chỗ này!”

“Nàng tại sao lại đã trở lại? Đi mau!” Sở Mặc nghe được giọng nói của nàng, tương đối kinh ngạc, trong lúc đánh nhau quay đầu nhìn lại, đợi nhìn thấy tọa kỵ dưới thân nàng, thần sắc kinh ngạc càng sâu.

“Đó là cái gì?”

Không đợi Hàn Linh giải thích, từ trên thân con sư tử cái nhảy xuống, ra lệnh cho nó nói: “Tân Mụ, lên! Cắn chết bọn họ!” Nàng tự tiện làm chủ, lấy cái tên Tân Mụ này cho nó, bởi vì trong lòng nàng đã ghép đôi cho người ta, cho rằng nó cùng Tân Ba chính là trời sinh một đôi. Đáng thương Tân Mụ người ta còn hoàn toàn không biết gì cả, đã bị nàng bán đi như vậy.

“Ngao ——”

Tân Mụ rốt cuộc phát uy, chạy như điên đánh úp về phía đám hắc y nhân kia, bởi vì đao kiếm trong tay của bọn họ làm nó cảm nhận được uy hiếp. Bẩm sinh của sư tử, chịu không nổi nhất là có người khiêu khích, càng sẽ không để cho thế lực có uy hiếp tới mình tồn tại, ở trước mặt sư tử lộ ra đao kiếm, đó là không sáng suốt nhất. Chính là hắc y nhân người ta làm sao biết được, càng sẽ không biết vì sao một con sư tử sẽ vô duyên vô cớ mà xuất hiện ở chỗ này.

Tiếng kêu thảm thiết liên tục thay nhau vang lên, hắc y nhân ở dưới Tân Mụ công kích của nó quân lính tan rã, có người bị sống sờ sờ mà kéo xuống một cái cánh tay, có người thì bị móng vuốt sắc bén của nó quào lấy tạo thành vài vết cào nhìn thấy ghê người, thậm chí có người bị nó cắn đứt cổ, thật là thảm không nỡ nhìn. Ngay cả Hàn Linh đều không đành lòng tiếp tục nhìn, súc sinh cùng người chung quy là có khác, người lại tàn nhẫn cũng sẽ không lấy thủ đoạn tàn nhẫn như thế cướp lấy tính mạng của con người. Nếu không phải đối phương muốn lấy tính mạnh của bọn họ, nàng nhất định sẽ lập tức ngăn cản Tân Mụ, nhưng mà đối với kẻ địch nhân từ, chính là đối với chính mình tàn nhẫn, nàng hiểu sâu sắc đạo lý này.

Còn thừa lại gần vài tên hắc y nhân rốt cuộc không cách nào ngăn cản Tân Mụ một hồi công kích mãnh liệt của nó, sôi nổi chạy trốn đi xuống núi, nơi nào còn lo lắng đồng bạn khác nửa chết nửa sống, chính mình chạy trốn mới là quan trọng nhất.

“Tân Mụ, làm tốt lắm!” Hàn Linh không khỏi mà tán thưởng, tiến lên vuốt ve sống lưng lông xù xù của Tân Mụ, lấy làm ngợi khen.

Sở Mặc kinh dị mà nhìn Tân Mụ, quả thật không dám tin tưởng: “Tân Mụ? Nàng quen biết nó?” Hắn khiếp sợ không thể dùng ngôn ngữ tới miêu tả, khi hắn nhìn thấy con sư tử này, cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Nhưng mà càng làm cho hắn kinh hãi chính là, nàng thế nhưng cùng con sư tử kia vô cùng hiểu biết, cơ hồ hoà mình, cái này cũng quá mức quỷ dị đi?

“Mới vừa quen biết.” Hàn Linh cười khẽ thành tiếng, quay đầu lại nhìn thấy trên cánh tay hắn có vài đường kiếm thương (vết thương do kiếm gây ra), trên mặt lập tức toát ra vẻ lo âu, “Chàng bị thương? Để cho ta nhìn xem.”

Sở Mặc mặc cho nàng nắm lấy cánh tay của mình, cười nhạt lắc đầu nói: “Không có việc gì, không có gì đáng ngại.”

“Đều đổ máu.” Hàn Linh cau mày, rất là lo lắng.

Nàng giờ phút này toát ra tới vẻ mặt quan tâm, làm trong lòng hắn ấm áp, kéo nàng qua, chống tay ở sau đầu nàng, thâm tình mà in lại một nụ hôn. Đau đớn trên người đã không tính là cái gì, cho dù lại đau, cũng không bằng một cái ánh mắt quan tâm và lời nói quan tâm của nàng. Hắn duỗi cánh tay ôm nàng vào trong lòng, thở dài nói: “Trẫm chưa từng có sợ hãi qua giống như hôm nay vậy, thật sự sợ về sau sẽ không còn được gặp lại nàng.”

Hàn Linh tiếng lòng xúc động, ôm hắn lại, mềm mại mà trả lời: “Sẽ không, bây giờ không phải không có việc gì sao?”

Sở Mặc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hơi thu liễm, tựa như đã nhận ra động tĩnh gì, hướng tới phương hướng trong rừng quát lạnh một tiếng: “Xuất hiện đi!”

Âm thanh hắn nói chưa dứt, liền từ trong rừng nhảy ra mười mấy người, trừ bỏ Hàn Dực là quen biết, mười tám người khác mỗi người thân khoác giáp đen, đầu đội nón giáp, đem cả khuôn mặt đều che lên, chỉ lộ ra hai con mắt ở bên ngoài, mang theo hơi thở lạnh lẽo. Hàn Dực mang theo mười tám người đồng thời quỳ xuống: “Thuộc hạ chờ cứu giá chậm trễ, xin Hoàng thượng trách phạt.”

Sở Mặc vẫn như cũ ôm Hàn Linh, tư thế không thay đổi, hơi thở trên người lại lạnh đến hoàn toàn. Hắn nheo lại cặp mắt lạnh lùng, lạnh giọng chất vấn nói: “Hàn Dực, mới vừa rồi trẫm hết sức lâm vào nguy nan, ngươi đi nơi nào?”

Hàn Dực nghe vậy, cả người chấn động, nơm nớp lo sợ mà dập đầu lạy: “Thuộc hạ đáng chết, xin Hoàng thượng giáng tội!”

Sở Mặc lại không tính toán bỏ qua cho hắn, tiếp tục lạnh giọng chất vấn: “Ngươi nói đi, ngươi có phải bị tứ đệ của trẫm thu mua, làm gian tế của hắn hay không?” Từ khi những hắc y nhân đó đến rồi, hắn liền mơ hồ ngửi được chút hơi thở âm mưu, ở trong triều trừ bỏ tứ đệ của hắn, không có người dám có lá gan lớn như vậy mua được sát thủ hành thích vua, hơn nữa mua được vẫn là đám sát thủ nghe lệnh với Hồng Mộc Lệnh.

“Hoàng thượng nắm rõ, thuộc hạ trăm triệu không dám.” Hàn Dực ngẩng đầu lên, nghiêm nghị cùng hắn nhìn thẳng, hắn có thể trách cứ hắn hộ giá bất lực, lại không thể xóa sạch một lòng trung tâm của hắn.

Sở Mặc hừ lạnh nói: “Vậy ngươi làm sao giải thích việc mới vừa rồi?”

“Thuộc hạ……” Ánh mắt Hàn Dực rối rắm, khó xử mà nhìn về phía phương hướng Hàn Linh, muốn nói lại thôi.

Hàn Linh tiếp thu đến ánh mắt hướng tới của hắn, không khỏi mà kinh ngạc, chẳng lẽ việc này cùng nàng có quan hệ? Nàng nhướng đuôi lông mày, vì hắn cầu tình nói: “Mặc, ta tin tưởng hắn, hắn sẽ không bán đứng chàng. Hắn nếu muốn bán đứng chàng, đêm đó ở tửu lầu chính là thời cơ xuống tay tốt nhất, thế nhưng hắn không có làm như vậy, đã nói lên hắn đối với chàng là trung tâm.”

Hàn Dực hướng về phía nàng một cái ánh mắt cảm kích, hắn muốn bất quá chính là tín nhiệm của chủ tử, mặt khác chịu tội cùng trừng phạt hắn đều có thể chịu đựng.

“Ngươi đứng lên đi!” Sở Mặc cũng cảm thấy chính mình quá mức đa nghi, hắn rốt cuộc theo ở bên người mình mười mấy năm, hắn không nên ngờ vực hắn.

Hàn Dực tựa như thở một hơi nhẹ nhõm thật dài, bái tạ nói: “Tạ Hoàng thượng, tạ công chúa.”

Hàn Linh quay đầu lại, bắt đầu tò mò mà đánh giá mười tám người ở phía sau hắn, mười tám người này tuy là quỳ, nhưng eo lưng thẳng tắp, tranh tranh thiết cốt, khí thế nghiêm nghị, một đám bóng dáng cực kỳ giống với Sở Mặc chủ nhân của bọn họ, chắc là hắn tự mình dạy dỗ ra tới, mới có thể trên người mang theo bóng dáng của hắn.

Nàng dạo bước từ trước mặt từng người bọn họ đi qua, mang theo ý vị trêu chọc nói: “Bọn họ một đám che chắn đến kín mít như vậy, chẳng lẽ là người sắt hay sao?”

Sở Mặc cũng đi theo tiến lên, cùng nàng sóng vai mà đứng, giới thiệu nói: “Bọn họ là hộ vệ giáp đen của trẫm, là toàn bộ võ sĩ tinh nhuệ nhất Đại Tần.”

Truyện Chữ Hay