Phò mã? Nữ nhân này cũng thật không biết xấu hổ, tự mình chọn lựa phò mã.
Không đúng, lúc trước Hàn Hoàng còn cùng hắn đề cập đến việc hai nước liên hôn, làm sao thời gian chỉ trong chớp mắt nàng liền bắt đầu chọn lựa phò mã?
“Ngươi vừa mới nói cái gì?” Lời nói của hắn âm trầm, mang theo hàn ý nhiếp người.
Hàn Linh đâu còn dám đáp lời, cất bước liền muốn chạy, mới vừa rồi ở trong rừng phong bị hắn khi dễ một phen, ai biết hắn còn có thể nổi điên hay không, tiếp tục ngược đãi nàng. Chân còn chưa có bước ra cửa, liền đập vào một bức tường người, nàng ngẩng đầu, thấy được trước mặt là Hàn Dực thị vệ của Sở Mặc. Nàng sang trái, hắn cũng đi theo sang trái, nàng sang phải, hắn cũng sang phải, cho đến khi đi từng bước bức nàng trở về trong phòng.
“Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi nếu là còn dám đối với ta đánh, ta liền kêu người.”
Sở Mặc ước lượng chén trà trong tay, không để bụng nói: “Ngươi kêu đi, xem có ai dám không trải qua sự cho phép của trẫm xông tới.” Hai tròng mắt của hắn khí phách mười phần, lóe quang mang khác thường, giống như là nhìn thấy con mồi của của mình.
Hàn Linh nhìn bốn phía xung quanh, nhớ tới mới vừa rồi khi vào phòng, thị vệ ngoài cửa giống như đều đã rút đi, chẳng lẽ Hoàng đế lão cha thật rời đi?
Nàng không tin tà, duỗi dài cổ hướng ra ngoài hô to: “Người đâu a, phi lễ a! Mau tới cứu giá!”
Sở Mặc phốc mà phun ra một ngụm trà, nữ nhân này suy nghĩ cái gì? Hàn Dực kinh ngạc mà nhìn về phía chủ tử của mình, hắn còn chưa bao giờ thấy chủ tử luống cuống quá như thế.
Hô hồi lâu, ngoài cửa một chút động tĩnh cũng không có, nàng không khỏi có chút nhụt chí.
“Phụ hoàng của ta đâu?”
Sở Mặc đứng lên, bóng dáng cao lớn lập tức hướng nàng bao phủ mà đến, mỗi một bước đi của hắn, đều mang cho nàng khí thế kinh sợ xưa nay chưa từng có, hắn giống như từ nhỏ chính là vương giả, khí thế bá giả toàn thân làm người sợ hãi.
“Phụ hoàng của ngươi đã hồi cung, hắn trước khi đi phó thác cho trẫm, để cho trẫm đưa ngươi hồi cung.”
Đưa nàng hồi cung? Nhưng nàng nghe như thế nào không giống như là có chuyện như vậy?
Nàng lắc đầu không tin: “Không có khả năng, hắn tại sao lại vội vã hồi cung? Tại sao lại phó thác ta cho ngươi?” Cái này cũng quá không hợp lý, chẳng lẽ Hoàng đế lão cha thật sự tính toán bán nàng?
Một nụ cười lạnh trào phúng từ bên môi của hắn hiện ra: “Ngươi chẳng lẽ đã quên, ngươi cùng trẫm là có hôn ước.”
Hàn Linh bỗng nhiên cảm giác có chút không đúng, lúc trước khi ở đầm nước, nàng nghe lén đến hẳn là hắn rất phản cảm Hoàng đế lão cha đưa nàng cho hắn, thế nhưng bây giờ hắn chủ động đề cập, hay là……
“Ngươi muốn cưới ta?” Nàng tự mình cảm giác tốt đẹp.
Khóe môi mỏng khẽ kéo, Sở Mặc cười nhạo: “Trẫm còn không có quyết định có cưới hay không, vậy phải xem biểu hiện của ngươi như thế nào.”
Mắt trợn trắng, hắn thật đúng là cho rằng nàng muốn gả cho hắn như vậy sao? Hàn Linh khinh thường mà bĩu môi nói: “Tự đại cuồng, ngươi cho rằng ta thật muốn gả cho ngươi? Ta nói cho ngươi biết, ta đã có vị hôn phu, hơn nữa không chỉ là một người, mà là bốn người.” Túm túm mà cùng hắn so bốn cái thủ thế, đừng tưởng rằng hắn lớn lên giống với Trạch Dã, nàng liền sẽ không màng tất cả mà yêu hắn, bọn họ dù sao cũng là khác biệt.
Sắc mặt của Sở Mặc trầm xuống, mắt đen lập loè lạnh lẽo lành lạnh quỷ dị quang mang, hắn tức giận: “Hàn Dực, từ hôm nay trở đi, một tấc cũng không rời mà đi theo nàng. Nếu có nam nhân khác tiếp cận nàng, giết không tha!”
“Này, ngươi đây là có ý tứ gì? Ta cùng nam nhân khác lui tới, ngươi e ngại chuyện gì?” Hàn Linh cả kinh, nam nhân này không khỏi quá bá đạo, ngay cả nàng cùng người nào kết giao cũng muốn can thiệp. Chậm đã, cảm giác này như thế nào như là…… Nàng rất là tò mò hỏi ra suy nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ nói…… ngươi ghen?”
Sắc mặt của Sở Mặc lạnh hơn, ngay cả trong gian phòng cũng theo đó mà trở thành phòng băng, hắn lạnh lùng hạ lệnh nói: “Hàn Dực, trẫm hôm nay không muốn gặp lại nữ nhân này, quăng nàng ra ngoài cho trẫm!” Hắn cố ý tăng thêm ba chữ “quăng ra ngoài”, mà Hàn Dực cũng vô cùng cương vị công tác mà thực hiện cái mệnh lệnh này của hắn, không lưu tình chút nào mà một tay quăng nàng từ trong phòng ra bên ngoài.
“Thích ta cứ việc nói thẳng, làm gì thẹn quá thành giận? A ——”
Hàn Linh nặng nề mà ngã trên mặt đất, mắt thấy Hàn Dực từ trong phòng đi từng bước về phía nàng, nàng đâu còn dám tiếp tục lưu lại. Thi triển khinh công, nàng bỏ trốn mất dạng.
Từ chỗ của sơn trưởng biết được, Hàn Hoàng thật sự đã xuống núi, Băng Tư cũng đi theo Hàn Hoàng đi trước một bước, nghe nói là trong triều đã xảy ra chút dị trạng, yêu cầu Hàn Hoàng chạy đến xử lý, cho nên đi có hơi vội vàng chút. Nếu Hàn Hoàng đều đi rồi, trong thư viện cũng không có vật gì đáng giá nàng lưu luyến, không nói hai lời, nàng một người thu thập tay nải một mình xuống núi. Sợ Hàn Như Phong đi theo nàng, nàng cũng không cáo biệt với mọi người, chỉ để lại một phong thư liền ôm Tiểu Tân Tân vội vàng xuống núi.
Sau khi tới dưới chân núi, nàng mới nhớ tới, nàng hoàn toàn không biết đường đi tới hoàng cung. Cái này…… có nên lại trở về thư viện tìm Hàn Như Phong dẫn đường hay không? Không được, mang theo hắn quá phiền toái, vẫn là tự mình đi thôi, coi như là du lịch ngắm cảnh sau khi tới cổ đại.
Nàng bây giờ mặc chính là nam trang, đi đường cũng có thoải mái, ở chợ dưới chân núi mua một con khoái mã, sau khi hỏi đường, nàng liền mang theo bản đồ nhỏ giản dị tự mình chế tác bắt đầu lên đường. Đã đi hơn hai canh giờ, đường ở phía trước càng ngày càng hoang vắng, nàng cảm giác có chút không thích hợp.
Theo lý thuyết, bản đồ trong tay nàng là hỏi qua vài người sau đó mới cuối cùng làm ra, người xem qua đều đã gật đầu nói đúng, làm sao sẽ ra vấn đề chứ? Nàng nào biết đâu rằng nàng hỏi qua những người đó hoàn toàn xem không hiểu đồ vật nàng vẽ, lại sợ bị người chê cười không có học vấn, tự nhiên là bảo sao hay vậy, cái gì đều nói là đúng.
Lại đi phía trước chính là một mảnh rừng rậm, nàng có chút do dự, ngẩng đầu nhìn xem sắc trời, rất nhanh trời liền tối, vào khu rừng này, nói không chừng đêm nay phải qua đêm ở trong rừng. Thế nhưng bây giờ quay đầu lại, cũng rất khó đến kịp khách điếm của trấn nhỏ cư trú, suy tư một hồi, nàng vẫn là quyết định đi về phía trước.
“Ngao ——”
Gió lạnh âm u lạnh lẽo, tiếng dã thú tru lên hỗn loạn trong rừng, không chỉ là Hàn Linh, ngay cả Tiểu Tân Tân trong lòng ngực của nàng cũng theo đó thấp thấp mà tru lên, trong thanh âm mang theo âm rung.
Đây là địa phương quỷ quái gì? Âm trầm khủng bố như vậy?
“Tiểu Tân Tân, ngươi chính là sư tử, tương lai là vua của rừng rậm, ngươi tại sao có thể không có tiền đồ như vậy?”
Nàng vừa dắt ngựa ở trong rừng đi bộ, vừa quở trách Tiểu Tân Tân trong lòng ngực, còn sư tử đâu, một chút gan dạ sáng suốt cũng không có. Tiểu Tân Tân thấy được nàng oán giận, ủy khuất mà nức nở khẽ kêu, trong lòng nói người ta vẫn là tiểu hài tử, móng vuốt còn chưa có dài ra đâu. Nó đi đầu giơ lên, cho nàng xem chân trước của mình, hai mắt lưng tròng, điềm đạm đáng yêu. Hàn Linh khinh bỉ liếc xéo nó liếc mắt một cái, đặt nó vào một cái túi ấm treo ở trên lưng ngựa, đó là chỗ nghỉ ngơi tạm thời của nó.