Hàn Linh cong môi cười nhạt: “Ta chỉ có thể nói cho ngươi, nếu như ngươi hôm nay khư khư cố chấp, giết phụ hoàng của ta, như vậy từ đây về sau, ngươi liền sẽ trở thành con rối của người khác, đừng vội nói làm lớn mạnh thực lực của Hàn quốc, chính là có thể giữ được ngôi vị hoàng đế của ngươi hay không, cũng là không thể biết được. Ngươi cho rằng sau khi trên lưng ngươi đeo tội danh hành thích vua, còn có thể bình yên ngồi trên ngôi vị hoàng đế sao? Tiếng người có thể nói, đạo đức chuẩn tắc có thể ràng buộc, ta dám khẳng định, đến lúc đó ngươi không chỉ phải ứng phó với triều thần của Hàn quốc, phê bình của dân chúng, còn phải gặp phải khốn cảnh cường địch tiếp cận. Ngươi cũng đã trải qua trận đại nạn mười lăm năm trước kia, ngươi hẳn là biết nguyên do Hàn quốc đến nay vẫn sừng sững với cường quốc xung quanh quan sát bên trong từ trước đến giờ, ngươi cho rằng, ngươi có năng lực xử lý nguy cơ sao? Ngươi có thể ngăn cản được tứ quốc tiến công sao? Ngươi có thể chặn được miệng lưỡi thế gian của dân chúng Hàn quốc sao?”
Dưới sự ép sát từng bước của nàng, Trấn Nam Vương có chút dao động, lắc đầu quát lớn nói: “Đừng nói nữa!”
Triệu Hi cũng nhìn ra hắn dao động, nhíu mày nói: “Trấn Nam Vương, ngươi đã không có đường thối lui, không cần lại do dự, bắn tên đi!”
Tình thế chạm vào là nổ ngay, bên ngoài ba lớp cung tiễn thủ, ngoài ba lớp, chừng mấy trăm người, người ở bên trong hoàn toàn không cách nào tránh thoát loạn tên bắn một lượt. Môi hở răng lạnh, Hàn Linh hiểu rõ đạo lý này, ở ngay lúc này, Hoàng đế lão cha còn không thể chết được. Nam nhân rất giống Trạch Dã kia, hắn cũng không thể chết.
Nàng tiến lên ngăn lại Triệu Hi, chất vấn nói: “Triệu Hi, ngươi rốt cuộc rắp tâm cái gì?”
Triệu Hi không có trả lời, nhưng thật ra Sở Mặc đã mở miệng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, mang theo từ tính: “Hắn không gọi là Triệu Hi, tên của hắn là Bắc Thần Hi, chính là Thái tử Triệu quốc.”
Bắc Thần Hi ánh mắt hơi thu lại, thân phận bị vạch trần, hắn bất ngờ. Hắn cười tà chắp tay về phía Sở Mặc: “Đã lâu không gặp, Tần Hoàng bệ hạ.”
“Cái gì? Ngươi nói hắn là Tần Hoàng?” Trấn Nam Vương kinh hãi, mục tiêu của hắn chỉ là Hàn Hoàng, mà Tần Hoàng đột nhiên đến, hoàn toàn ra ngoài dự liệu của hắn. Hắn còn không có làm tốt chuẩn bị đồng thời đắc tội Tần quốc, hắn tức khắc kinh hoàng luống cuống, nhất thời mất chủ ý.
Đối với thân phận của Bắc Thần Hi, Hàn Linh không có quá mức kinh ngạc, trên người của hắn sinh ra đã có sẵn khí chất cao quý của hoàng tộc rõ ràng. Nàng cũng có suy đoán qua thân phận chân thật của hắn, cùng trong tưởng tượng của nàng không sai biệt lắm.
Nàng nhìn đúng thời cơ, tiếp tục khuyên nhủ nói: “Hoàng thúc, ngươi nên nhận rõ sự thật, hắn rõ ràng chính là đang lợi dụng ngươi. Hắn lợi dụng ngươi, một lần trừ bỏ hai vị hoàng đế Hàn quốc và Tần quốc, đến lúc đó trên lưng ngươi sẽ mang cừu hận của hai nước, trở thành người chịu tội thay. Mà hắn thì sao, hắn chỉ có thể vẫy vẫy tay áo, đẩy việc này đến không còn một mảnh. Ngươi thử nghĩ một chút, ngươi giết quốc quân Tần quốc, người của Tần quốc có thể buông tha cho ngươi sao?”
Trấn Nam Vương hoảng sợ, truy hỏi Bắc Thần Hi: “Thái Tử điện hạ, ngươi vì sao không nói cho bổn vương, Tần Hoàng cũng ở chỗ này?”
Bắc Thần Hi không chút nào để ý mà cười khẽ: “Sợ cái gì? Sau khi chuyện thành công, chỉ cần chúng ta phong tỏa tin tức, không có người biết Tần Hoàng chết ở trên tay ai. Nếu như ngươi nguyện ý, hết thảy có thể tùy tiện tìm một người giúp ngươi gánh tội thay, đẩy tội danh giết người đến trên đầu của hắn.”
Nghe xong lời nói của Bắc Thần Hi, Hàn Linh cũng xem như thấy rõ ràng gương mặt thật của hắn. Ở đây bên trong loạn thế, hắn cũng coi như là một người kiêu hùng, gian hùng (cáo già)giống như Tào Tháo.
từ này có hai nghĩa, một là người ngang ngược có dã tâm; hai là nhân vật trí dũng kiệt xuất.
“Hắn lừa gạt ngươi, đến lúc đó người thứ nhất tiết lộ tin tức chính là hắn!”
Sắc mặt của Bắc Thần Hi khẽ biến, một ánh sáng âm u hiện lên con ngươi lam của hắn, hắn duỗi tay giữ hàm dưới của nàng, giọng điệu mang theo uy hiếp nói: “Linh nhi, không cần khảo nghiệm nhẫn nại của ta!”
“Ngươi muốn giết ta sao? Ngươi giết đi! Bây giờ ta rốt cuộc biết bên cạnh đầm nước chôn hơn mười cổ thi thể đến tột cùng là ai giết. Dù sao ngươi đã giết nhiều người như vậy, nhiều thêm một người là ta cũng không nhiều lắm.”
Ngoài miệng tuy là nói như vậy, kỳ thật trong lòng nàng vẫn là rất sợ hãi, hắn người này tính tình bất định, làm người khác khó có thể nắm lấy. Ai hiểu được hắn có thể thích giết chóc thành tính hay không, không màng tình nghĩa học cùng trường?
Lòng bàn tay của hắn vuốt ve hàm dưới của nàng, cười tà nói: “Nàng là vị hôn thê của ta, ta làm sao cam lòng mà giết nàng? Nàng yên tâm, chờ khi nàng gả cho bổn Thái tử, bổn Thái tử nhất định sẽ yêu thương nàng thật tốt. Nàng muốn làm nữ hoàng cũng được, làm hoàng hậu cũng được, bổn Thái tử đều tùy nàng. Bất quá bây giờ nàng phải ngoan ngoãn, đứng ở một bên đi, không cần lên tiếng nữa. Ngàn vạn không cần có ý đồ khảo nghiệm nhẫn nại của bổn Thái tử ……”
Hàn Linh từ đáy mắt của hắn thấy được sát khí, nàng không dám khiêu khích hắn nữa.
“Nhị đệ, chỉ cần ngươi chịu thu tay lại, trẫm bảo đảm chuyện hôm nay tuyệt đối không truy cứu. Hai huynh đệ chúng ta đồng tâm hiệp lực, thống trị Hàn quốc, thực hiện chí hướng và nguyện vọng khi chúng ta còn nhỏ cùng nhau lập được, làm Hàn quốc phát dương quang đại.” Hàn Hoàng cũng thừa dịp cơ hội thuyết phục Trấn Nam Vương, ánh mắt của hắn sáng quắc, giọng điệu vang dội, người nghe được nhiệt huyết sôi trào.
Trấn Nam Vương nhìn lại hắn, nội tâm do dự bất định. Hắn vốn chính là người không có chủ kiến, nếu không phải Bắc Thần Hi nhiều lần dụ dỗ thuyết phục, hắn không có khả năng có lá gan lớn dám mưu quyền soán vị như vậy.
Hàn Như Phong không biết từ nơi nào chạy tới, nhìn về phía phương hướng của nàng liếc mắt một cái, đi theo khuyên bảo phụ thân của hắn: “Phụ vương, người cứ nghe Hoàng thượng nói đi. Thái tử Triệu quốc ý định không tốt, muốn dồn người vào chỗ chết, hắn đây là đang hại người. Linh nhi nói không sai, cho dù người thật sự bước lên ngôi vị hoàng đế, người có thể ngồi yên ổn trên ngôi vị hoàng đế sao? Hàn quốc bất quá là nơi chật hẹp nhỏ bé, ai đều có thể lấy, người có thể giữ được Hàn quốc sao? Nếu là nước không còn nữa, vậy ngôi vị hoàng đế còn có ý nghĩa gì nữa?”
Trấn Nam Vương vịn lên vai của hắn, lắc đầu thở dài: “Hài tử, phụ vương đây đều là đang vì con trải đường lui, phụ vương không hy vọng con cũng giống như phụ vương, cả đời ăn nhờ ở đậu.”
“Trẫm có thể làm chủ, một khi Tiểu Hoa Nhi kế thừa ngôi vị hoàng đế, Như Phong làm hoàng phu là chuyện đương nhiên, ngồi vững vị trí chính cung. Như vậy, ngươi cũng có thể yên tâm đi?”
Hàn Linh khiếp sợ mà nhìn về phía Hàn Hoàng, làm sao hắn có thể tùy ý thay nàng quyết định? Tiếp thu được ánh mắt ám chỉ hơi yếu của hắn, nàng rốt cuộc im lặng, không có nói ra lời phản bác. Lúc này xác thật không nên chọc giận Trấn Nam Vương, chỉ có cố gắng nỗ lực ổn định hắn hết thảy rồi hãy nói.
Hàn Như Phong nghe vậy mừng như điên, hắn vui sướng mà đưa ánh mắt về phía nàng, Hàn Linh miễn cưỡng mà trả lại cho hắn một nụ cười nhạt.
“Phụ vương……”
Đối mặt lời cầu xin của nhi tử, Trấn Nam Vương cân nhắc nhiều lần, nhắm mắt thở dài: “Ai, thôi được! Bổn vương chỉ có một người nhi tử là con, con muốn thế nào thì làm thế đó đi.”
Hàn Như Phong mừng rỡ: “Cảm ơn phụ vương, cảm ơn Hoàng thượng.”
Bắc Thần Hi thấy tình thế đột nhiên nghịch chuyển, tâm tư vừa động, bắt cóc Hàn Linh, phi thân rời khỏi từ đường Bạch Tùng.
Xin lỗi vì đã khiến mn phải đợi lâu! Mong mn vẫn luôn ủng hộ truyện nhé!