Sắc mặt của Dạ Ma Thiên hơi hòa hoãn một chút, bỗng nhiên lại mây đen giăng đầy: “Cái gì kêu đều thích? Nàng có ta, làm sao còn có thể thích nam nhân khác?”
“Đây cũng không phải là việc mà ta có thể khống chế, phụ hoàng của ta chỉ có một nữ nhi là ta, hắn sớm muộn gì đều phải truyền ngôi vị hoàng đế cho ta. Chàng nói một nữ hoàng như ta, trong hậu cung dù sao vẫn không thể nào không có một hai ngàn mỹ nam làm phong phú hậu cung sao?” Lúc nói lời này, nàng là treo trái tim nhỏ, trời mới biết hắn có thể một chưởng chụp chết nàng hay không.
“Một hai ngàn? Nàng ăn uống thật đúng là không nhỏ! Ta nói cho nàng, nếu ai dám làm phò mã của nàng, ta liền giết người đó. Nàng không tin, có thể thử nhìn một chút.”
Dạ lão đại lần này là thật sự phát hỏa, chọc giận Dạ lão đại, hậu quả rất nghiêm trọng. Nàng đâu còn dám tiếp tục nói với hắn, vòng qua đến phía sau hắn, ôm cổ của hắn làm nũng: “Đừng tức giận, đừng tức giận, ta đây không phải là đang thương lượng với chàng sao.”
“Thương lượng cũng không được, nàng là của ta, ai cũng không được cùng ta đoạt.” Hắn bá đạo mà ôm nàng vào trong lòng, ổn định nàng ở trên đùi của hắn, buộc chặt hai tay, tỏ rõ quyền chiếm hữu của hắn.
Ngón tay của nàng cầm lấy vài sợi tóc màu bạc tỏa sáng, không ngừng mà quấn quanh ở đầu ngón tay, thưởng thức, tóc bạc của hắn là bởi vì nàng mà nhuộm, cho dù nàng phụ người trong thiên hạ, đời này nàng cũng sẽ không phụ hắn.
“Dạ, mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ không quên đã từng có một nam nhân vì ta mà si, vì ta mà cuồng.”
“Không cần cùng ta nói chuyện sau này, ta chỉ cần bây giờ, ta muốn thời thời khắc khắc đều cùng nàng ở bên nhau.”
Mặt của hắn dán lên gò má của nàng, truyền đến lạnh lẽo nhè nhẹ, chính là chảy vào đáy lòng của nàng, lại là dòng nước ấm chảy nhỏ giọt, ấm vào lòng người.
Nàng không dám nói cho hắn, ý tưởng của hắn có bao nhiêu ngây thơ, cho dù nàng nguyện ý đi theo hắn, từ đây chân trời góc biển một đôi người, Hoàng đế lão cha có thể buông tha cho nàng sao? Hàn quốc có thể trong một đêm mất đi người thừa kế sao? Võ công của hắn cho dù lợi hại hơn nữa, có thể địch nổi quân đội của một quốc gia sao? Còn có độc ở trên người của nàng, giống như quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ phát tác, nàng thật sự có thể hưởng thụ đến hạnh phúc vô cùng vô tận sao?
Quá mức nghi vấn, quá nhiều băn khoăn, nàng không cách nào thoải mái được, quý trọng tất cả ở trước mắt mới là đạo lý đúng đắn.
Sau khi đêm đến, vốn định quay về ký túc xá ngủ, ai ngờ bị Dạ Ma Thiên phát hiện sự thật nàng cùng hai nam nhân ở chung, hắn ghen tuông quá độ. Cái kẻ điên này, một cái chưởng phong hủy đi gian nhà của nàng, làm hại nàng, Hàn Như Phong và Băng Tư ba người không có nhà để về.
Không có biện pháp, nàng bị Dạ Ma Thiên mạnh mẽ bắt cóc, bắt tới chỗ ở của hắn, cùng hắn ở chung, mà Hàn Như Phong và Băng Tư hai người thì dọn đến sân nhỏ vốn là nơi Tử Nhi cư trú.
Ánh trăng nghiêng chót vót, ánh nến nhẹ nhàng lay động.
Dạ Ma Thiên ôm nàng ngủ ở trên giường lớn, tay chân vẫn luôn không an phận, xoa bóp nơi này của nàng, sờ sờ nơi đó của nàng, khiến cho nàng không cách nào ngủ yên. Nhớ tới lần đầu tiên ở đầm nước, nàng đá hắn vào trong nước, bộ dáng tức muốn hộc máu của hắn, nghĩ đến liền cảm thấy buồn cười.
“Xì.”
“Cười gì vậy?”
Nàng quay đầu lại nhìn về phía hắn, cười mà không nói, loại khứu sự này vẫn là không nói thì tốt hơn, vạn nhất hắn lại vô cớ nổi đóa, vậy nàng nơi nào thừa nhận được?
糗事 khứu sự: sự việc làm cho người khác xấu hổ, không biết làm sao, tránh e sợ cho không kịp.
Con ngươi xinh đẹp của hắn bỗng nhiên tối sầm xuống, thân mình gần sát nàng, hơi thở ẩm ướt phun ở trong tai của nàng, nàng cảm giác được phân thân của hắn đã cương cứng, cứ chỉa vào phía dưới của nàng. Nàng không biết nói gì mà trợn trắng mắt, nam nhân này cũng quá dễ dàng động tình đi. Nếu là ngày nào đó một yêu tinh tới dụ dỗ hắn, không chừng hắn sẽ không chịu nổi bị dụ đi rồi, ai, nàng thật là không yên tâm a.
“Yêu Nhi, đại di mụ của nàng rốt cuộc khi nào thì hết?”
Nàng xì cười ra tiếng, hắn thật đáng yêu, nàng giải thích với hắn hồi lâu, hắn mới hiểu được đại di mụ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Hắn đối với đại di mụ hận thấu xương, còn nói muốn vận chuyển nội lực cho nàng giúp nàng cầm máu, nội lực thì nàng hoan nghênh, về phần cầm máu sao, nàng phỏng chừng là ngăn không được, rốt cuộc đó là phản ứng sinh lý.
“Phỏng chừng còn có hai ba ngày đi.”
Hắn không kiên nhẫn mà dỗi nói: “Tại sao lâu như vậy? Đại di mụ đáng chết!”
May mắn nàng không có một người đại di mụ thân thích, bằng không, về sau tuyệt không có khả năng mang về nhà, kia xác định vững chắc trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Dạ lão đại. Bất tri bất giác, nàng đã coi hắn là thân nhân tồn tại giống nhau, đối với hắn, nàng có thể hoàn toàn mà tín nhiệm, lại không thể ỷ lại.
Hắn dán lại đây, hôn vành tai của nàng, khi thì khẽ cắn, khi thì liếm láp. Nàng nhắm mắt hưởng thụ ôn nhu và trìu mến của hắn, dần dần đi vào giấc mộng.
Đang lúc nửa ngủ nửa tỉnh, hắn đột nhiên đứng dậy, động tác lưu loát, tựa như phát hiện động tĩnh gì.
Nàng mở mắt ra, hắn vừa muốn ra cửa.
“Dạ, làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?”
Hắn nghiêm nghị nói: “Đêm nay thư viện tới rất nhiều khách không mời mà đến, ta đi ra ngoài xem một cái, rất nhanh thì trở về. Nàng cứ ở lại trong phòng, nơi nào cũng đừng đi.”
“Chờ một chút, ta cùng đi với chàng.” Ở tại chỗ này chưa chắc an toàn, còn không bằng đi theo bên người của hắn, vô luận như thế nào hắn đều có thể bảo vệ nàng chu toàn. Hàn Linh nhanh chóng thay xong quần áo, theo hắn ra khỏi phòng điều tra.
Đêm khuya người vắng vẻ, điểm xuyết đầy sao.
Nếu không phải Dạ Ma Thiên nói cho nàng tối nay thư viện không yên tĩnh, nàng hoàn toàn sẽ không lưu ý đến ở ban đêm yên lặng như thế sẽ giấu diếm phong ba. Rốt cuộc là người nào đi chung đường ngựa lại đang ngo ngoe rục rịch?
Khinh công của Dạ Ma Thiên hoàn toàn không thể gọi là khinh công, bởi vì hắn không phải bay, mà là dùng lướt, vô thanh vô tức. Hàn Linh liền vùi ở trong ngực của hắn, không dùng tới một chút sức lực, theo hắn lên lên xuống xuống, chạy nhảy ở các góc của thư viện.
Khu ký túc xá của học sinh ở phía nam, hơn mười cái bóng người thoảng qua, nhanh đến kinh người, theo cách nói của Dạ Ma Thiên, võ lực của những người này đều ở linh kiếm trung giai, ở trên giang hồ cũng coi như được coi là cao thủ nhị lưu. Hồi tưởng một chút, giống như đã từng nghe Long Chi Dực nói qua, công lực giống như hắn cũng chỉ đạt tới linh kiếm cao giai, cách cảnh giới thần kiếm còn kém một đoạn nhỏ, có thể thấy được thế lực sau lưng của đám hắc y này nhân nhất định không yếu.
Bọn họ ở ngoài phòng của học sinh chạy nhảy một vòng, dùng ánh mắt và động tác tay trao đổi tin tức với nhau. Nàng đoán không ra ý đồ của bọn họ, đến tột cùng là muốn đi trộm, hay là ăn cắp?
Đang quyết định có nên đi xuống cản lại bọn họ hay không, bỗng nhiên một trận tiếng tiêu kỳ dị từ nơi xa truyền tới, hắc y nhân nghe tiếng, lập tức dừng lại tất cả hành động, đồng thời tung người lên, biến mất ở trong bóng đêm.
“Tiếng tiêu từ đâu ra?” Nàng quay đầu lại ngắm nhìn mọi nơi trong thư viện, tiếng tiêu này lộ ra quỷ dị, làm cho người ta mơ hồ bất an.
“Hẳn là ở phương hướng kia.” Dạ Ma Thiên tùy tay chỉ một phương hướng, tạm dừng một chút, nói, “Tiếng tiêu lại không có.”
“Đi xem.”
Dạ Ma Thiên mang theo nàng ở thư viện bay trên không một trận, cuối cùng dừng ở vị trí phụ cận sơn trưởng và phu tử cư trú, hắn ngắm nhìn trái phải, nhất thời khó có thể quyết định phương hướng nào.
“Ở đâu vậy?”
“Có thể là bên này, cũng có thể là bên kia.” Ánh mắt của hắn có chút mê mang, chỉ chỉ bên trái, lại chỉ chỉ bên phải.
Nàng hoài nghi mà nhìn chằm chằm chặt chẽ đôi mắt của hắn, ép hỏi: “Dạ lão đại, chàng nhưng đừng nói cho ta chàng lạc đường?”
Dạ Ma Thiên ngước cằm, vẻ mặt kiệt ngạo bất tuân: “Làm sao có thể? Ta sao có thể lạc đường?” Nhưng nàng thấy thế nào ánh mắt của hắn mơ hồ làm sao, còn không dám nhìn thẳng vào nàng. Quên đi, cũng không vạch trần hắn, rốt cuộc đại hiệp lạc đường, không phải chuyện quang vinh. Nàng là rất quan tâm đến người khác, không bóc trần khuyết điểm của người khác, chỉ tiếc mất đi manh mối theo dõi, cũng không cách nào tra ra hung thủ ở phía sau màn.