Nữ Hoàng Tuyển Phu

quyển 2 chương 58: quốc sư đạm đài phi hiên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hàn Linh nhìn nhìn ngoài cửa, tựa hồ không còn có những người khác, tò mò hỏi: “Một mình ngươi tới?”

Nàng rất là hoài nghi, chất vấn nói: “Ngươi làm sao biết ta bị người nhốt ở nơi này?”

Hoàng Phủ Kiệt ánh mắt lập loè một chút, chần chờ nói: “Nếu ta nói, ta vẫn luôn đang theo dõi công chúa, công chúa có thể trách cứ tại hạ hay không?”

Hàn Linh nheo mắt lại, có loại cảm giác bị rình coi, trong lòng rất khó chịu, lạnh giọng hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”

“Bắt đầu từ khi ta được Hoàng thượng khâm điểm làm phò mã ……” Hoàng Phủ Kiệt thâm tình mà ngóng nhìn nàng, thấy sắc mặt của nàng trở nên tối, hắn vội giải thích nói, “Công chúa, tại hạ chỉ là suy nghĩ nhiều giải công chúa một ít, không có ác ý.”

Hàn Linh trong lòng rất là không vui, trầm giọng nói: “Vậy ngươi cũng nên thấy được, bản công chúa là một người dùng tình không chuyên, tình nhân của bản công chúa làm sao chỉ có một hai người.”

“Ta không ngại.” Hoàng Phủ Kiệt biểu tình chuyên chú, nghiêm túc nói, “Ta thừa nhận, vừa mới bắt đầu nhìn thấy nàng cùng Hoàng Thiếu Hoa, Long Chi Dực bọn họ thân mật khăng khít, ta rất tức giận, nhưng mà không thấy được nàng, ta càng thêm đứng ngồi không yên, trằn trọc khó ngủ. Công chúa, có thể cho ta một cơ hội công bằng cạnh tranh hay không? Để cho ta chứng minh với nàng, ta là thiệt tình mà thích nàng.”

Hàn Linh tâm tình cực kỳ bực bội, không muốn lại nghe hắn tiếp tục nói: “Ngươi trước đưa chúng ta an toàn về cung lại nói.”

Hoàng Phủ Kiệt thấy nàng như thế, cũng thực bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn nàng cùng Đông Phương Nhược Vũ trước thoát đi chỗ hiểm địa này. Dọc theo đường đi, Hàn Linh cũng chưa từng để ý tới hắn, nàng không thích người khác tự chủ trương, rình coi tất cả của nàng. Hoàng Phủ Kiệt cũng rất là bất đắc dĩ, chỉ có thể cõng Đông Phương Nhược Vũ còn đang ngủ say, yên lặng mà ở phía trước dẫn đường.

Khi tới gần cửa cung, đột nhiên lại xuất hiện một đám hắc y nhân, ngăn cản đường đi của bọn họ.

“Công chúa, các ngươi đi trước!” Hoàng Phủ Kiệt giao Đông Phương Nhược Vũ vào trong tay nàng, một mình cùng hắc y nhân triền đấu.

Hàn Linh như suy tư gì mà nhìn hắn, đều nói bên trong khó khăn thấy chân tình, hắn như thế không màng sống chết mà đợi nàng, xác thật làm nàng cảm động, thấp thấp mà nói thanh: “Chính ngươi cẩn thận!” Nàng xoay người ôm Đông Phương Nhược Vũ, thi triển khinh công hướng về phía phương hướng ngược lại với cửa cung chạy đi.

Hoàng Phủ Kiệt ngóng nhìn phương hướng nàng rời đi, khóe miệng hiện lên một nụ cười quỷ dị, mà hắc y nhân vốn là vây công hắn đều ngừng tay, chia thành hai bên hướng hắn gật đầu.

Đường vào cung bị người chặn lại, trước mắt chỗ cách hoàng cung gần nhất chính là phủ Quốc sư, phủ Quốc sư thủ vệ nghiêm ngặt, hẳn là một chỗ ẩn thân không tồi. Hàn Linh không hề nghĩ nhiều, hướng tới phương hướng phủ Quốc sư xuất phát.

Lúc này đã qua canh ba, hai bóng người một lớn một nhỏ lặng lẽ lẻn vào bức tường phía nam của phủ Quốc sư, ở cách đó không xa bọn họ, có khác một bóng người theo sát sau đó.

Tránh ở phía sau một cây cây hòe, trái phải nhìn xung quanh, đêm khuya trộm vào phủ Quốc sư, nói như thế nào đều có chút lén lút. Hàn Linh không muốn kinh động người trong phủ, chỉ muốn lén lút gặp Đạm Đài Phi Hiên, cùng hắn lên tiếng kêu gọi.

Nàng mới vừa quay người lại, liền đụng phải Hoàng Phủ Kiệt theo sau mà đến, khiếp sợ: “Ngươi không sao chứ? Hắc y nhân có theo tới hay không?” Hắn xuất hiện đến nhanh như vậy, nhưng thật ra thực ra ngoài dự kiến của nàng.

Hoàng Phủ Kiệt ngậm ý cười, lắc đầu nói: “Ta đã ném rớt bọn họ, bất quá phỏng chừng bọn họ lúc này còn đang trên phố chuyển động.”

Hàn Linh không nghi ngờ có nó, gật đầu nói: “Chúng ta trước tiên ở phủ Quốc sư trốn một đêm, sáng mai lại nói.”

Khi hai người đang nói chuyện, một đội thị vệ ở trong phủ đi qua, phát hiện động tĩnh ở bên này. Ánh sáng mờ của đèn lồng hướng tới phương hướng bọn họ chiếu tới, có người tiếng quát hỏi: “Người nào? Ra đây!”

Hàn Linh thấy bại lộ thân phận, cũng không kinh hoàng, từ sau thân cây đi ra, giương giọng nói: “Ta là công chúa, ta tới tìm quốc sư.”

Trong đám thị vệ có mấy người nhận ra nàng, vội vàng khom người bái nghênh: “Bái kiến công chúa.”

Hàn Linh chính chính bản thân, cũng hiện lên cái giá của công chúa nói: “Mang ta đi gặp các ngươi quốc sư.”

Bọn thị vệ cũng không dám chậm trễ, lập tức dẫn ba người đi đến chỗ ở của quốc sư. Hoàng Phủ Kiệt ôm Đông Phương Nhược Vũ mơ màng sắp ngủ, dọc theo đường đi im lặng không nói, chỉ là dụng tâm mà lưu ý hoàn cảnh ở trong phủ. Phủ Quốc sư, vẫn luôn là chỗ mà hắn muốn vào lại không dám vào, hiện giờ rốt cuộc có cơ hội tra xét, hắn tuyệt đối sẽ không vứt bỏ cơ hội tốt này.

Khi nhìn thấy Đạm Đài Phi Hiên, hắn một thân áo ngủ nhẹ nhàng, rộng thùng thình mà dán vào trên thân thể thon dài, tóc đen rối tung trên vai, rối mà không loạn. Dáng người phiêu nhiên như tiên, ở trong bóng đêm càng có vẻ mông lung, thanh nhã thoát tục không vào phàm trần.

Hàn Linh ngơ ngác mà nhìn hắn, một tia kinh diễm không thể ngăn chặn mà ở trong đáy mắt hiện lên, cho đến khi hắn hiện ra một cái mỉm cười gió xuânnấm áp, nàng mới tỉnh người lại.

Nàng đây là làm sao vậy? Ở sau khi gặp qua tư dung tuyệt thế vô song của Dạ Ma Thiên cùng dáng vẻ hoàn mỹ không tỳ vết không thể bắt bẻ của Hoàng Thiếu Hoa như vậy, làm sao còn sẽ bị sắc đẹp khác mê hoặc? Thật sự quá không có định lực.

Nàng ho nhẹ một tiếng, để sát vào trước nói: “Quốc sư, có hắc y nhân đang đuổi giết chúng ta, huynh có thể phái người hộ tống chúng ta tiến cung hay không?”

Đạm Đài Phi Hiên nghiêng người, từ trong tầm tay trên bàn mang tới hắn vẫn thường dùng sa bàn, chấp bút ở mặt trên viết hai chữ “sáng mai”, theo sau đưa mắt nhìn về phía nàng, hướng về phía nàng gật đầu cười nhạt.

Hàn Linh chu chu môi, nghĩ thầm cũng đúng, tối nay đêm đã khuya, không có thuận tiện qua lại lăn lộn, huống hồ ban ngày hồi cung càng an toàn chút.

“Được rồi, cũng chỉ có thể như thế.”

Đạm Đài Phi Hiên lại hướng lão giả ở bên người làm một cái ra dấu tay, lão giả kia liền tiến lên nói: “Công chúa, quốc sư phân phó để cho tiểu nhân sắp xếp chỗ ở cho các ngươi, mời theo tiểu nhân tới.”

Hàn Linh nghĩ một chút, nói: “Ngươi trước dẫn bọn họ đi đi, ta còn có việc muốn cùng quốc sư thương lượng.” Nàng xoay người nhìn về phía Hoàng Phủ Kiệt, ý bảo hắn trước mang Đông Phương Nhược Vũ đi nghỉ ngơi, trong lòng nàng còn có chút nghi vấn muốn từ chỗ của Đạm Đài Phi Hiên tìm kiếm đáp án.

Hoàng Phủ Kiệt hơi thu xuống con ngươi, trong lòng không phải rất vui lòng, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể trước ôm Đông Phương Nhược Vũ rời đi.

Đợi người đi xa, trong phòng chỉ còn lại có Hàn Linh cùng Đạm Đài Phi Hiên hai người.

Gió đêm phơ phất, gợi lên song cửa sổ hơi khép, từ ngoài cửa sổ bay tới một chút mùi hương thanh mát của cúc non. Không biết có phải quan hệ đến mùi hương chọc người hay không, Hàn Linh chỉ cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, lại nhìn Đạm Đài Phi Hiên ở trước mắt, cũng càng cảm thấy hắn phong hoa tuyệt đại, chọc người tâm thần.

Đạm Đài Phi Hiên trong lúc vô tình tiếp xúc đến ánh mắt của nàng, trong lòng cũng hiện lên một tia khác thường, kinh hoàng, tim đập nhanh, do dự…… Trăm vị tạp trần. Tối nay nàng, sợi tóc có chút hỗn độn, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nàng, trong thanh lệ mang theo vũ mị, hai mắt tiễn long lanh, ánh huỳnh quang lưu màu, đẹp đến rung động lòng người.

Bốn mắt nhìn nhau, không tiếng động mà truyền lại tình tố nhè nhẹ, hết thảy đều ở trong lặng im nổi lên biến hóa.

Không khí như vậy có chút quái dị, hắn là bởi vì không thể nói chuyện mới tiếp tục im lặng, mà nàng còn lại là nhìn hắn đến xuất thần mà đã quên lưu lại ước nguyện ban đầu. Đợi lấy lại tinh thần, Hàn Linh nở nụ cười, nói: “Quốc sư, huynh không phải biết bói toán sao? Ngươi có biết đến tột cùng là ai muốn sát Thái tử Tề quốc hay không?”

Đạm Đài Phi Hiên lắc đầu, đối với theo như lời “biết bói toán” trong miệng nàng rất là bất đắc dĩ, hắn cũng không phải là người đoán mệnh xem tướng gì đó.

Hàn Linh có chút không tin, tiếp tục truy hỏi nói: “Huynh cũng không biết? Huynh không phải quốc sư sao, hẳn là không gì không biết mới đúng chứ.”

Đạm Đài Phi Hiên cười khẽ lắc đầu, hắn nếu thật có thể không gì không biết, vậy hắn chẳng phải là thành thần?

Hàn Linh chống cằm thưởng thức mà đánh giá nụ cười kinh tài tuyệt diễm của hắn, lại hỏi: “Vậy huynh cảm thấy Hoàng Phủ Kiệt người này có thể dựa hay không? Ta cứ cảm thấy hắn có vấn đề.”

Hoàng Phủ Kiệt xuất hiện quá mức quỷ dị, tuy rằng hắn cho ra giải thích, nhưng là nàng không cách nào hoàn toàn tin tưởng. Không có lý do gì, chỉ là một loại trực giác, nhưng mà tối nay thật là hắn cứu nàng, nàng không thể phủ nhận.

Đạm Đài Phi Hiên vẫn là lắc đầu cười nhạt.

Hàn Linh không khỏi có chút nhụt chí, bĩu môi nói: “Làm ơn, huynh chính là quốc sư, tại sao có thể cái gì cũng không biết?”

Đạm Đài Phi Hiên tiếp tục nhàn nhạt mà mỉm cười, hoa cúc ngoài cửa sổ cũng theo đó mà lặng lẽ nở rộ, trong phòng hương thơm càng lúc càng nồng.

Hàn Linh rốt cuộc suy sụp hạ vai, thở dài: “Được rồi, một cái hỏi đã hết ba cái là không biết, vậy ta cũng không mặt khác dễ hỏi. Huynh sớm một chút nghỉ tạm đi, ngủ ngon.”

Nàng vừa muốn đứng dậy rời đi, Đạm Đài Phi Hiên bỗng nhiên kéo lấy ống tay áo của nàng, kinh ngạc chính mình thất lễ, lại nhanh chóng rút về tay. Hắn chấp bút ở trên sa bàn viết nói: “Đây là khảo nghiệm, nàng cần phải dựa vào chính mình, ta không thể giúp nàng.”

Hàn Linh nghiêng đầu, để sát vào trước mặt hắn, chống cằm nhìn hắn, từ từ nói: “Rõ ràng lớn lên giống thiên sứ, nhưng vì cái gì ta cảm thấy nội tâm của huynh giống ác ma càng nhiều hơn chút?”

Đạm Đài Phi Hiên nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó hiểu ý mà bật cười, so bất luận cái gì đều cười đến sáng lạn.

Hàn Linh cũng theo đó kinh hỉ mà bật cười, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại hỏi: “Ai, huynh thật sự tính toán từ trong tộc nhân của huynh tìm thê tử sao? Ta cùng huynh nói, từ góc độ y học bây giờ suy xét, càng là họ hàng gần kết hôn, càng dễ dàng sinh ra trẻ con thiểu năng trí tuệ, hoặc là trẻ con thân thể có khuyết tật, cho nên ở thời đại kia của chúng ta là không đề xướng họ hàng gần kết hôn.”

Đạm Đài Phi Hiên kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt chợt tối, hôn ước của hắn là không có tự do đáng nói nhất, cho dù hắn không muốn, hắn cũng không có cơ hội lựa chọn.

Hàn Linh tựa đọc ra tâm tư của hắn, nói: “Huynh là tưởng nói huynh cũng thực bất đắc dĩ phải không?”

Thấy hắn rũ mi trầm tư, Hàn Linh lên tiếng nói: “Đi tộc quy của hắn! Huynh hoàn toàn không cần để ý tới nó, tình yêu là tự do, không thể bị cưỡng bách. Huynh ngẫm lại, nếu là cùng một người huynh không yêu sống chung cả đời, người nọ sống còn có thú vui gì? Ngược lại, nếu là cùng người huynh yêu ở bên nhau, chẳng sợ chỉ là một ngày, chỉ là một khắc, cũng vui vẻ chịu đựng, đời người như vậy mới không có tiếc nuối.”

Đạm Đài Phi Hiên cười khổ, rốt cuộc chấp bút ở trên sa bàn viết xuống năm chữ: “Ta không có lựa chọn.”

Truyện Chữ Hay