Nữ Hoàng Tin Đồn

chương 5: cô gái lọ lem thần kỳ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuyện Đường Ca Nam đính hôn khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, gây xôn xáo náo động cả lên.

Dĩ nhiên người nhà họ Đường thì không cần phải nhắc đến, Đường lão phu nhân chán chẳng buồn tức. Đường Trạm và trợ lý bay từParis sang New York, dường như vui vẻ quên cả đường về. Ông ta nói là việc công ty, ai dám nói là không phải, dù gì thì ngày nào cũng có tiền vào như nước. Đường Hạo Vân thực sự ngạc nhiên, bỗng nhiên thấy mình không hiểu cậu em trai này một chút nào. Từ nhỏ đến lớn, cậu ta lúc nào cũng lông bông phất phơ, dường như không quan tâm đến chuyện gì. Nhưng dù thế nào đi nữa cũng không nên chọn thời điểm này để giở trò chứ. Trừ phi, trừ phi là vì… Giả thiết hùng hồn bỗng nhiên nảy ra trong đầu, anh ta tự chửi rủa mình thậm tệ, không dám nghĩ tiếp nữa… Chỉ có điều Tiền Trung Thư đã nói, muốn một người từ bỏ ý nghĩ của mình thì khó chịu chẳng khác nào phụ nữ mang thai tự đánh vào bào thai của mình.

Tiếp theo là Hạ Dao, Dư Man Văn, Ngô Niệm Chân. Họ đều đóng cửa không ra khỏi nhà, đặc biệt là Hạ Dao, ngay cả điện thoại bàn cũng rút rắc cắm, cửa nhà cửa sổ đóng chặt, rèm cửa cũng không dám kéo ra. Từ trước đến nay người quản lý của cô ta đều giữ thái độ rất ôn hòa, không biết là vô tình hay cố ý mà gây chú ý với dư luận, khiến mọi người cứ tưởng rằng cô ta sắp được gả vào cửa nhà giàu. Kết quả là anh ta quay ngoắt độ đính hôn với người con gái khác. Cô ta không biết chui mặt vào đâu, đúng là không còn mặt mũi nào để nhìn người khác. Vì có cô ta làm nền nên Dư Man Văn và Ngô Niệm Chân không quá buồn bực. Báo giới, mạng internet thi nhau đăng bài về đường tình của cậu con trai thứ hai nhà họ Đường cùng với những scandal tình ái với các cô gái, số lượng truy cập tăng vọt, người xem bình luận không ngớt, nói kiểu gì cũng có.

Người tiếp theo là Chu Tân Trúc, cô ta kinh ngạc hơn cả người nhà họ Đường, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Người phụ nữ này quả khiến người ta khó lòng mà tưởng tượng được. Chẳng phải cô ta là người của Phương Bá Thao sao? Vì sao bỗng nhiên lại biến thành vợ sắp cưới của Đường Ca Nam? Thủ đoạn thật cao siêu. Quả thực khiến cô ta phục cô sát đất. Được gả vào cửa nhà giàu khó khăn như thế nào cô ta là người hiểu rất rõ. Đám bạn gái của anh trai, em trai cô, thậm chí cả những tình nhân của bố cô, có người nào không tranh nhau vỡ đầu chảy máu đâu, nhưng kết quả họ đâu có được bước chân vào. Tuy Phong Bình vẫn chưa được gả vào cửa nhà giàu nhưng cô ta có thể dỗ dành để Đường Ca Nam đính hôn với mình thì không thể phủ nhận đó là một kỳ tích.

Phương Bá Thao khá hơn một chút, dù gì thì ông cũng là người dày dặn kinh nghiệm, hơn nữa trong buổi tiệc tối hôm ấy, dường như ông cũng lờ mờ cảm nhận được điều đó. Vì vậy, tuy ông cũng rất tò mò, ngạc nhiên nhưng cũng không mạo muội gọi điện thoại đến nhà họ Đường. Dù như vậy, Phong Bình vẫn nhận được điện thoại khiển trách, câu đầu tiên của chú lùn là: “Tiểu thư, xin hỏi bây giờ đầu óc cô có tỉnh táo không?”

“Hoàn toàn tỉnh táo”.

“Xin hỏi đó là do cô hoàn toàn tự nguyện hay bị uy hiếp?”

“Hoàn toàn tự nguyện”.

“Ồ, vậy thì chúc mừng tiểu thư”. Ông ta thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này thật kích thích, cậu Bính Thần vừa mới mắng tôi té tát mặt mày, tiểu thư, hay là cô cầm theo điện thoại di động đi”.

“Không cần đâu, dù sao chú vẫn tìm được tôi mà”, Phong Bình mỉm cười.

“Cô đang kiểm tra giới hạn năng lực của tôi sao?”

“Tôi biết chú là vạn năng mà”, Phong Bình nịnh nọt, “và tôi không hề lo lắng về điều đó”.

“Cô làm như vậy là vì tình yêu sao?” Chú lùn im lặng một lúc rồi hỏi.

“Dĩ nhiên là không phải”.

“Đùa giỡn với tình cảm của người khác là vô đạo đức”.

“Vậy, nếu bị người khác đùa giỡn thì sao?”

“Điều này, điều này càng vô đạo đức”.

“Nếu không… thì làm thế nào? Làm thế nào để giết thời gian? Tôi còn lâu mới chết…”

Chú lùn ho khan hai tiếng: “Haizzz, thôi vậy, dù gì thì cô cũng là một người vô đạo đức. Tôi đề nghị hai người nhanh chóng sinh mấy đứa đi, quả thực Thúy Minh Hồ rất cô đơn”.

Đề nghị này không phải là ý tốt.

Phong Bình bật cười: “Ý kiến này rất hay, tôi sẽ suy nghĩ. Còn chuyện gì nữa không? Chồng sắp cưới của tôi sắp về rồi”. Phong Bình đặc biệt nhấn mạnh ba chữ ấy.

Chú lùn không kìm được vạch trần cô: “Theo tôi được biết thì hôm nay cậu Đường không về nhà”.

Phong Bình cười phá lên: “Quả nhiên không có gì qua được mắt chú”.

Chú lùn thở dài: “Hôm qua có ba cuộc điện thoại gọi đến hỏi hành tung của cô, bên cậu Bính Thần cũng bị chất vấn. Tạm thời họ sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài, nhưng nhà họ Đường cũng có chút thế lực, e rằng chuyện này không giấu được lâu”.

“Đến lúc ấy hẵng hay”.

“Tạm biệt tiểu thư”.

Phong Bình cúp máy, quay người lại thì nhìn thấy Lục quản gia không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa với đĩa hoa quả trên tay. Hừ, bà ta cũng không nên lần nào cũng dùng chiêu đấy để nghe trộm chứ, thật là thiếu sáng tạo.

Sống chung dưới một mái nhà, Phong Bình cũng hiểu đôi chút về những hành vi thái quá này của bà ta. Đường Ca Nam mồ côi mẹ từ nhỏ, Đường Trạm bận làm ăn, một cậu bé xinh xắn, cô đơn khó tránh khỏi làm trỗi dậy tình mẹ bao la của một bà giúp việc. Lâu dần, trong lòng cũng nảy sinh tình cảm, huống hồ là Đường Ca Nam dọn ra khu nhà trước đây, lại còn gọi bà ta đến chăm nom. Bây giờ bỗng nhiên có người ngoài xuất hiện, lại là người không hiểu rõ nội tình, cảm giác ghen ghét cũng bình thường.

Đối với cô, chuyện này cũng chẳng tổn hại gì, cùng lắm là xuất đầu lộ diện, lên báo lên mạng gì đó. Người chịu phiền phức là Đường Ca Nam, fan của Hạ Dao không phải là ít, anh đã bắt đầu nhận được những lời chỉ trích từ dư luận. Từ sau khi tuyên bố đính hôn, hai đêm liền anh đều ở lại công ty, chắc chắn những phóng viên mai phục ở ngoài cũng hai đêm không chợp mắt. Lúc ấy mà anh vẫn chăm lo đến sự yên tĩnh của cô thì cũng coi là hiếm có. Dù gì cũng là con nhà giàu mà, về mặt ứng phó với phóng viên đã hình thành một loạt kỹ năng. Đây là bản lĩnh mà một người như anh đã luyện được ngay từ khi còn nhỏ. Dù vậy, ngoài biệt thự của anh vẫn luôn có phóng viên chờ sẵn. Những phóng viên này đúng là có tinh thần sắt thép.

Phong Bình nằm bò trên giường, vừa đọc báo vừa ăn hoa quả.

Lục quản gia thấy không thể chấp nhận được. Tiểu thư Minh Tuyên không bao giờ như vậy, cô ấy luôn là một người nho nhã, lịch sự, làm gì cũng đúng mực. Ôi trời ơi, hoa quả rơi xuống báo mà cô ta còn nhặt lên ăn, lẽ nào chủ nhân tương lai là như thế này sao?

Bà ta không thể chịu đựng được, lầm lì đi xuống dưới.

Phong Bình tiếp tục lật xem những tin tức lá cải như không có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng người quản lý của Hạ Dao cũng lộ diện, khi được hỏi về tâm trạng hiện nay của Hạ Dao, anh ta nói không chịu ảnh hưởng lớn, tâm trạng ổn định, đồng thời chúc phúc cho cậu Đường. Đúng là những người trong làng giải trí, có thua thì cũng không để mất thể diện. Ngược lại, những người nhiệt tình thái quá thì thi nhau viết bài bày tỏ niềm phẫn nộ thay cho thần tượng, lời văn sâu cay, chua chát, như kiểu đang gào thét đến rát cổ bỏng họng, thật là khó chịu.

Dĩ nhiên, cũng có những người thích thú với các vụ scandal, thích đào bới những tư liệu về xuất thân của Phong Bình, trên mạng có người tung tin, nói cô có qua lại với một tỷ phú tuổi quá ngũ tuần, tỷ phú này kinh doanh khách sạn. Một dạo dính lấy nhau, bỗng chốc được leo cao. Xảy ra những chuyện như vậy cũng chẳng có cách nào, những năm gần đây, những người ăn no dửng mỡ, không có việc gì làm quả thực quá nhiều, Phong Bình cũng là một trong số đó, vì vậy cô thấy rất hả hê.

Oscar Wilder (nhà văn người Anh nổi tiếng) từng nói, trên thế gian này chỉ có một việc thảm hại hơn việc bị người ta bàn tán đó là không có ai bàn tán bạn. Quả là không sai, cuộc sống quả nhiên cần có scandal thì mới thú vị.

Chỉ có điều, người tung tin này là ai?

Cô và Phương Bá Thao chỉ cùng tham gia bữa tiệc từ thiện đúng một lần, tối hôm ấy có rất nhiều minh tinh và những người giàu có, nổi tiếng, những người chú ý đến cô đếm trên đầu ngón tay. Dù có người nhận ra cô thì cũng không vô vị đến mức tung tin lên mạng, trừ phi người đó có thù hằn gì với cô.

Phong Bình nhếch mép mỉm cười.

Cô bò khỏi giường rồi vươn vai, gần năm giờ rồi, nếu Đường Ca Nam không về thì chắc giờ này sẽ gọi điện. Quả nhiên, một lúc sau, chuông điện thoại reo.

“Em thay quần áo, tối nay đến Thần Dương ăn cơm”.

“Sao cơ?”

Phong Bình ngạc nhiên, xem ra chú lùn cũng có lúc nhầm lẫn.

Đường Ca Nam an ủi cô: “Đừng lo, một lúc nữa sẽ có người đến đón em, đến công ty trước, sau đó chúng ta cùng qua bên ấy”.

“Ok”.

Phong Bình cúp máy, vào phòng tắm thay đồ.

Một lúc sau, một chiếc Maybach đỗ dưới nhà chờ cô, chiếc xe đi thẳng đến tòa nhà của Đường Thị ở thành phố Thánh Anh.

Phong Bình biết nhà họ Đường giàu có, nhưng khi tận mắt nhìn thấy tòa nhà Bắc Thần thì vẫn không kìm được cảm xúc mà thốt lên, quả là hoành tráng, khí thế. Nhưng cảm giác khi nhìn một dãy số Ả rập và một tòa nhà cao tầng là hoàn toàn khác nhau.

Người lái xe đến đón cô không cao lắm, đeo kính râm, kiệm lời, dường như không có chút hứng thú nào với cô. Phong Bình chăm chú quan sát anh ta, nhìn dáng người và động tác, cô có thể chắc chắn rằng anh ta là một vệ sĩ. Đường Ca Nam để một vệ sĩ đến đón cô, chắc là sợ cô bị đám phóng viên quấy rầy, xem ra bộ quần áo giúp việc mà cô trang bị cho mình là thừa.

Chiếc xe phóng vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, và dừng lại trước cửa thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, chiếc thang máy đến thẳng phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng . Cô cùng vệ sĩ bước vào, tay cầm chiếc túi to tối màu, mặc bộ quần áo của người giúp việc, còn đội một chiếc mũ mềm tránh gió, trang điểm có đôi chút lập dị, ngay cả ba thư ký ở phòng làm việc cũng không nhận ra cô, cứ tưởng cô là người giúp việc mang đồ đến cho Đường Ca Nam vì đã hai đêm anh không về nhà.

Đường Ca Nam thấy bộ dạng cô như vậy cũng không khỏi bàng hoàng, sau khi vệ sĩ đi ra ngoài, anh ôm bụng cười nắc nẻ: “Thế này mà em cũng làm được?”

Phong Bình bỏ mũ xuống, vuốt lại mái rồi nói: “Em là cô gái lọ lem thần kỳ nhất trong thập kỷ này, có gì đáng ngạc nhiên đâu?” – Đây là nhan đề của một diễn đàn nổi tiếng trong nước.

Đường Ca Nam lại cười phá lên. Hai con mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Phong Bình bị nhìn đến nỗi cảm thấy ngạc nhiên: “Mặt em dính gì sao?”

Đường Ca Nam lắc đầu, bỗng nhiên nói: “Xem ra anh đánh giá thấp em rồi”.

Phong Bình sững người: “Sao cơ?”

“Em trông có vẻ rất bình tĩnh, dường như không bị ảnh hưởng…”

“Em nên thế nào?”

“Chỉ trong một đêm, bỗng nhiên phát hiện ảnh của mình bị đăng lên báo, lên ti vi, hàng nghìn con mắt chứng kiến, hàng vạn người bàn tán về em. Bất kể là ai cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, nhưng trông em thì…” Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, hơi ngả người vào chiếc bàn làm việc to rộng, giơ tay như để đo cô từ đầu đến chân, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô và nói: “Trông em chẳng khác gì lúc bình thường, dường như không bị ảnh hưởng một chút nào…”

Ban đầu Phong Bình thấy ngạc nhiên, sau đó cô cười và nói: “Sao có thể như thế được? Hai ngày hôm nay em dán mắt vào tin lá cải, tim đập thình thịch, nhanh hơn bình thường rất nhiều”.

“Thật sao?” Đường Ca Nam vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Anh cũng theo dõi tin tức, hiện nay các tài liệu về xuất thân của em vẫn chưa bị lộ. Em thật thần bí, Phong Bình ạ”.

Khi nói hai câu ấy, nét mặt của anh bỗng trở nên nghiêm túc hẳn lên.

Từ trước tới nay Phong Bình chỉ thấy mặt hoạt bát, vui vẻ của anh, chưa từng nhìn thấy mặt nghiêm túc, đứng đắn của anh, lúc này, bỗng nhiên anh thu lại thái độ hài hước thường ngày, đôi mắt to đẹp hơi híp lại, nhìn có vẻ rất sắc sảo, nghiêm nghị.

Tuy trong lòng Phong Bình thấy hơi hoảng hốt nhưng nét mặt thì không biểu lộ chút cảm xúc gì, cô thản nhiên nói: “Đường Ca Nam, anh thật to gan, ngay cả vợ sắp cưới là ai cũng không nắm rõ mà đã tùy tiện đính hôn. Em đã nói trước rồi đấy, nếu anh thay đổi thì có thể…”

Cô chưa nói hết câu, Đường Ca Nam đã cười phá lên: “Dù thế nào đi nữa thì đến bây giờ em vẫn chưa làm cho anh thấy phát ngán…”

Câu nói ấy khiến Phong Bình cảm thấy khó xử, chưa có ai đánh giá cô như thế, chí ít là chưa có người nào nói như thế trước mặt cô. Thật là… quá thất lễ, chỉ có điều, không biết không có tội.

“Để anh xem bộ váy dạ hội mà em mang theo nào, anh đang mong chờ tối nay em sẽ có những biểu hiện đáng kinh ngạc”.

Đường Ca Nam vừa nói vừa đi lại nhấc chiếc túi mà cô mang tới, mở ra xem thì thấy bên trong chỉ có một chiếc áo khoác màu nâu sáng và một chiếc túi da màu đen nặng trịch, không có váy dạ hội. Anh ngước mắt nhìn cô: “Anh quyết không dám đưa một quý cô trong trang phục người giúp việc đến dự tiệc, huống hồ người đó lại là vợ sắp cưới của anh”.

Cô khẽ vỗ vai anh và an ủi rằng: “Nếu không ngoài dự tính thì váy dạ hội sắp được mang đến đây rồi”.

Đường Ca Nam sững người. Lẽ nào cô chê váy dạ hội anh tặng? Hay là không vừa người? Chẳng phải đều là những nhãn hiệu nổi tiếng thế giới sao? Hơn nữa nói về kinh nghiệm của anh với phụ nữ thì không thể có chuyện anh tính nhầm số đo, vì sao cô lại phải đặt mua váy dạ hội?

Đường Ca Nam vừa nghĩ vừa hướng ánh mắt về phía ngực của cô. Đường cong của cô rất hoàn mỹ, chắc chắn là cỡ , sau đó là vòng eo, chắc chắn là không quá . Vòng mông của cô, ồ, còn chân nữa chứ, đôi chân thật dài và đẹp, lại thẳng nữa, cảm giác được quấn vào đôi chân ấy chắc là sẽ tuyệt lắm…

(Anh ĐCN xấu xa quá, haizzz =.=)

Bỗng nhiên nghĩ đến điều ấy, anh có cảm giác mặt nóng bừng lên.

Phong Bình thấy anh ngắm nghía mình từ trên xuống dưới, nét mặt có vẻ khác lại, nên nói sự thật cho anh nghe: “Em yêu cầu Nhĩ Dương đưa đến một bộ váy dạ hội, chắc là sắp mang tới đây rồi”.

“Trong tủ quần áo của em có…” Đường Ca Nam ho khan hai tiếng.

“Bây giờ em là người đại diện cho thiết kế của Dĩ Nhĩ Dương, dĩ nhiên là phải mặc quần áo do anh ta thiết kế…”

“Khi nào vậy?” Đường Ca Nam vẫn đắm chìm trong suy nghĩ lúc nãy, đầu óc chưa tỉnh táo lắm.

“Anh ta gọi điện thoại đến xác nhận chuyện chúng ta đính hôn, nhân tiện bàn luôn vụ làm ăn này”. Phong Bình nháy mắt với anh, cười và nói: “Hihi, bây giờ thân phận của em khác rồi, hàng vạn người nhìn vào, dĩ nhiên phải kiếm chút tiền của anh ta”.

“Vậy à, thế anh ta trả em bao nhiêu?” Đường Ca Nam hỏi vậy bởi anh biết Nhĩ Dương là người yêu tiền hơn cả mạng sống của mình.

Phong Bình trợn mắt nhìn anh: “Không được thăm dò bí mật làm ăn của người khác một cách tùy tiện”.

Đường Ca Nam thở dài ngao ngán: “Chúng ta đính hôn được ba ngày, em đã có một vụ làm ăn lớn, dù thế nào đi nữa thì anh cũng phải kiếm chút hoa hồng chứ, đúng không?”

Phong Bình bật cười, đang định nói thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Váy dạ hội của Dịch Nhĩ Dương đã được mang đến.

Cô vừa nhìn thấy màu váy đã không thể cười nổi.

Váy dạ hội màu hồng phấn thắt eo. Thiết kế thì không có gì để nói, chỉ có điều màu váy thì quá trẻ con. Bây giờ cô đã là vợ sắp cưới của Đường Ca Nam chứ không phải là em gái của anh. Chắc chắn là anh ta cố ý, rõ ràng là cô đã yêu cầu một bộ váy dạ hội đứng đắn, vì sao anh ta lại đưa cái bộ hồng phấn này? Anh ta định tự hủy hoại nhãn hiệu của mình sao?

Đường Ca Nam không có ý kiến gì với bộ váy ấy, anh lập tức đẩy cô vào phòng nghỉ và nói: “Cho em nửa tiếng, đủ không?”

Phong Bình không còn gì để nói.

Anh giúp cô đóng cửa, bỗng nhiên thò đầu vào và nói: “Cần giúp gì cứ gọi, anh sẵn sàng có mặt”.

Cô đáp lại anh bằng ánh mắt gườm gườm.

Sự việc đã như thế này, đành phải mặc bộ váy này vậy.

Sau khi thay xong bộ váy ấy, Phong Bình thấy điểm duy nhất có thể chấp nhận được đó là nó hợp với kiểu tóc của cô. Nhưng kiểu tóc này cũng hợp với rất nhiều bộ váy gợi cảm khác… Thôi vậy, cô vào phòng vệ sinh rửa mặt, trang điểm nhẹ, đeo hoa tai rồi bước ra ngoài.

Cô vốn xinh đẹp nên trang điểm hay không cũng không khác biệt là mấy.

Cô mở cửa bước ra, bỗng nhiên Đường Ca Nam mắt sáng lên, anh không kìm được huýt một hồi sáo, trong không gian yên tĩnh, hồi sáo ấy trở nên cao vút và âm vang. Nhưng Đường Ca Nam thể hiện rất tự nhiên, Phong Bình nghe mà thấy phấn chấn hẳn lên, những điều phiền muộn lập tức tan biến.

“Nhĩ Dương quyết sẽ không hối hận vì đã đầu tư vào người em”. Đường Ca Nam nói những lời nịnh nọt nhưng rất thật lòng.

“Nhưng em lại thấy hơi hối hận rồi”.

“Sao vậy, anh ta trả thù lao cho em thấp quá à?” Đường Ca Nam bật cười.

“Rất thấp rất thấp”. Phong Bình tỏ vẻ phẫn nộ bất bình: “Anh ta đúng là đang hưởng phúc mà không biết, em đồng ý mặc váy dạ hội của anh ta là vinh dự cho anh ta…”

“Đúng đúng”. Đường Ca Nam vỗ tay tán thành: “Có thể mời được vợ sắp cưới của Đường Ca Nam làm đại diện, thằng ranh ấy đến lúc ngủ cũng phải tỉnh dậy vì cười”.

Vốn dĩ đó là những lời nói trong lúc tức giận, nhưng anh lại nói như thế, thật đúng là dở khóc dở cười.

Đường Ca Nam nhìn đồng hồ, bảy giờ ba mươi phút, bữa tiệc tám giờ bắt đầu. Từ đây đến Thần Dương, chỉ cần tắc đường một chút thì không biết chừng sẽ đến muộn. Anh cầm chiếc áo khoác khoác lên người cô, hai người ra ngoài đi thang máy xuống dưới.

Sau khi họ đi, các thư ký bắt đầu thầm thì to nhỏ.

A nói: “Các cậu có nhìn rõ không? Cô gái giống như học sinh vừa nãy là ai vậy nhỉ?”

B nói: “Không phải là giám đốc Đường vừa mới đính hôn đã lăng nhăng rồi chứ?”

C nói: “Nói linh tinh gì vậy, anh Cửu vừa đưa một người giúp việc vào mà”.

B cười: “Không phải chứ, ngay cả người giúp việc mà anh ta cũng không tha”.

C nói: “Cậu thật ác ý”.

A thốt lên: “A, mình nhớ ra rồi. Cô ấy đẹp hơn trong ảnh nhiều. Bức ảnh ấy quá nhỏ, nhìn rất già dặn, chả trách mình không nhận ra”.

B, C nhớ đến một người, quay sang bốn mắt nhìn nhau.

Buổi tối đường hơi tắc, tắc đường ở trung tâm thành phố khoảng năm phút.

“Tính chất của bữa tiệc tối nay là gì?” Phong Bình hỏi.

“Bữa tiệc làm ăn, chủ yếu là những người trong nội bộ Bắc Thần, em cứ coi là buổi tụ họp của công ty, không phải căng thẳng”. Đường Ca Nam vừa từ từ tiến sát chiếc xe trước mặt vừa nhíu mày phàn nàn: “Cứ đến dịp cuối năm là những lão già ấy lại quay về bàn với chả bạc, phát ngán lên được”.

Phong Bình mỉm cười không nói gì, những lời phàn nàn như thế này không phải là phàn nàn thật, chỉ cần nghe là được, không cần phát biểu ý kiến. Đường Ca Nam cũng không nói tiếp nữa.

Hai người đều im lặng, bỗng nhiên cô chợt nhớ ra một chuyện, quay sang hỏi anh: “Lúc nãy anh nói cái gì mà mong chờ vào biểu hiện đáng ngạc nhiên của em, nói thế có ý gì?”

Đường Ca Nam lập tức nói: “Đúng vậy, anh muốn trong buổi tiệc tối nay em biểu hiện không coi ai ra gì đến mức cực điểm”.

Phong Bình hơi nhíu mày: “Em để lại ấn tượng ấy cho anh từ lúc nào vậy?”

Đường Ca Nam nhe răng cười: “Ý anh là, lát nữa đến phòng tiệc, dù là ai đến bắt chuyện với em thì em chỉ cần tỏ thái độ ngạo mạn là được”.

“Cái này khá hợp với sở trường của em, anh chắc muốn em làm vậy thật chứ?”

“Vô cùng chắc chắn”.

“Ok”. Phong Bình vỗ tay: “Vậy lát nữa, dù là nhìn thấy ai thì em sẽ nói, e hèm…”, cô khẽ ho một tiếng rồi cố ý vênh mặt lên, tỏ tư thế đứng trên muôn người và nói: “xx, tôi cho phép anh hôn vào chân tôi!… Như vậy được rồi chứ?”

Đường Ca Nam nhìn cô, không nhịn được bật cười ha hả: “Đừng nói thế, em như vậy rất giống với phong thái của nữ hoàng”.

Phong Bình cũng cười nhưng trong lòng thấy không thoải mái. Yêu cầu này thật vô lý, tục ngữ nói gừng càng già càng cay, những ông già ấy đại diện cho thế lực, để lại ấn tượng vô cùng ngạo mạn cho họ, dù là xét từ phương diện nào cũng thấy không phải là chuyện hay ho gì.

Ra khỏi trung tâm thành phố, đường có vẻ thoáng hơn, bên đường có tấm biển quảng cáo nhấp nháy của Thần Dương Resort, trong bóng tối phát ra ánh sáng thu hút người qua lại.

Thần Dương Resort do công ty bất động sản Đỉnh Hâm đầu tư khai thác, mời các kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế, là địa điểm du lịch lý tưởng, khung cảnh thanh tịnh, không gian thư thái, không khí trong lành, rất thích hợp với những ông già trong mắt của Đường Ca Nam đến đây hun đúc tài năng, mời vài người bạn thân, pha một bình trà, nghe một bản nhạc cổ, chơi cờ trò chuyện, rửa trôi mùi tiền đã ám vào người trong suốt hơn nửa đời người. Dĩ nhiên, nếu bạn thích phong cảnh của châu Âu hơn vậy thì xin đi ra khỏi cửa và rẽ trái.

Ngoài ra, suối nước nóng ở đây cũng rất nổi tiếng. Nếu bạn đến thành phố Thánh Anh mà không ngâm mình trong suối nước nóng ở Bắc Thần thì quả là điều đáng tiếc.

Quay trở lại vấn đề chính, tiệc bup phê được đặt tại tầng , không gian rộng, tầm nhìn rất thoáng, có thể nhìn thấy cảnh đêm huyển ảo của hồ Thần Dương. Đường Ca Nam và Phong Bình đến chậm vài phút. Cô nhìn vào hội trường, đúng là như lời Đường Ca Nam nói, rất nhiều bậc tiền bối, những cô gái mà họ dắt theo tỷ lệ nghịch với tuổi tác của họ, càng già thì bạn gái đi cùng lại càng trẻ.

Đường Ca Nam đưa Phong Bình đi chào khách, đều là những người đáng tuổi chú bác. Họ đối xử với anh khá thân thiện, hòa nhã nhưng với Phong Bình lại lạnh lùng, người thì thân thiết khen ngợi đôi câu, người thì chỉ gật đầu, bất lịch sự đến nỗi coi như không nhìn thấy cô. Sau một vòng chào hỏi, cô thầm than thở trong lòng: Mỗi người ở đây đều ngạo mạn hơn cô gấp trăm lần, Đường Ca Nam lại còn muốn cô biểu hiện ngạo mạn. Hừm, lẽ nào đây là lời nhắc nhở một cách uyển chuyển?

Chỉ có điều thế này càng tốt, cô không cần phải mỉm cười, càng không cần phải nghe họ nói những lời sáo rỗng, nghe lại ảnh hưởng đến khẩu vị. Tuy đi cùng Đường Ca Nam nhưng cô đã dán mắt vào những món ăn ngon từ lâu rồi. Điệu bộ ấy đã lọt vào mắt người khác khiến họ càng coi thường cô hơn. Đúng là tầng lớp thấp hèn, trong mắt chỉ có ăn thôi, vì sao cậu con trai thứ hai nhà họ Đường không cho cô ta học lớp lễ nghĩa mà đã lôi ra ngoài rồi? Có người thì thầm chế nhạo.

Một người khác nói, nhìn cái nhẫn của cô ta kìa, đúng là nhà giàu mới nổi.

Một người đàn ông cao gầy cũng đang nhìn chằm chằm về phía cô.

Bạn gái anh ta nói: “Hạo Vân, lại chào một tiếng đi”.

Đường Hạo Vân cầm ly rượu trên tay, giữ im lặng.

Bạn gái anh ta làm nũng: “Đi mà, em muốn xem xem cô ta có ma lực gì mà lại trói được cậu Nam”.

Thế là Đường Hạo Vân đưa cô ta lại gần, hai anh em chạm mặt nhau, cùng nâng ly.

Đường Ca Nam giới thiệu: “Anh trai anh, bạn gái luật sư của anh ấy, cô Tôn Viên Viên”. Sau đó nhìn Phong Bình, mỉm cười nói: “Cô ấy thì không cần giới thiệu chứ?”

Tôn Viên Viên mỉm cười: “Gần đây Cô Phong là nhân vật tiêu điểm của thành phố này, không muốn biết cũng khó. Chúc mừng cậu Nam, cô Phong quả là có phúc lớn”.

Chúc mừng Đường Ca Nam trước, sau đó khen ngợi Phong Bình có phúc lớn, ha ha, quả là không hổ là luật sư.

Phong Bình cười, không nói gì, hướng ánh nhìn về phía Đường Hạo Vân.

Đường Hạo Vân lông mày lưỡi mác, mặt chữ quốc, da hơi đen, nhìn vẻ ngoại hình đúng là chín chắn hơn Đường Ca Nam rất nhiều. Lúc này, khuôn mặt của anh ta toát lên nụ cười thoảng qua, anh ta gật đầu một cách không tự nhiên và nói: “Chào cô”.

Đó không phải là một thái độ thân thiện nhưng cũng không biểu lộ vẻ thù địch. Phong Bình ngẩng đầu uống cạn ly rượu và nói: “Tôi vào phòng vệ sinh, mọi người cứ nói chuyện”.

Nói xong, cô đặt ly rượu lên bàn rồi bước về phía nhà vệ sinh. Đường Hạo Vân và Tôn Viên Viên mặt đần ra, sau đó cùng quay lại nhìn Đường Ca Nam.

Đường Ca Nam tỏ vẻ vô tội, nhún vai và nói: “Cô ấy là vậy đấy, ha ha, thật đáng yêu”.

Câu cuối cùng mà anh nói bổ sung khiến hai người họ “choáng” nặng.

Tôn Viên Viên cũng không kìm được uống hết ly rượu để làm dịu tâm trạng của mình. Cô dựa vào sự nỗ lực của bản thân mình để đạt được thành công, cùng Đường Hạo Vân đi đến được ngày hôm nay quả là không dễ dàng gì. So với Phong Bình một bước lên trời, khó tránh khỏi cảm thấy bất công, nhưng cô lại dồn nỗi tức giận vào Đường Hạo Vân. Vì sao anh ta không thể bốc đồng một lần giống Đường Ca Nam? Vì sao anh ta chỉ nghĩ đến cái này nghĩ đến cái kia mà không nghĩ đến tình yêu, cô sắp ba mươi tuổi rồi…

Đường Hạo Vân không hề biết rằng bạn gái đang than thở vì thời gian đã cướp đi tuổi thanh xuân của mình, anh hạ thấp giọng nói: “Nam, em đừng có chơi quá”.

Đường Ca Nam khẽ cười và nói: “Anh nói gì vậy?”

“Em cố tình đưa cô ta đến…”

“Cô ấy là vợ sắp cưới của em”.

Đường Hạo Vân bực mình: “Em nhìn xem em… Ồ, giám đốc Lưu, lâu rồi không gặp”. Anh ta bỗng nhiên đổi giọng, nhìn về phía sau em trai và mỉm cười.

Đường Ca Nam quay người lại, thì ra cứu tinh của mình là giám đốc Lưu của doanh nghiệp Thiên Diệu.

Thế là ba người bắt đầu hàn huyên.

Lúc ấy, Phong Bình ở trong phòng vệ sinh cũng hàn huyên với người khác.

Người bắt chuyện với cô là một cô gái rất trẻ đẹp, lông mày rậm, mắt đen nhánh, đẹp nhất là mái tóc dài của cô ấy, dày mượt, đen nhánh, đẹp hơn cả người mẫu quảng cáo dầu gội đầu. Cô đang rửa tay thì cô gái này đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy cô, cô gái ấy liền nói: “Ơ, cô là Phong Bình?”

Phong Bình ngây người: “Xem ta tôi đã thực sự trở thành người nổi tiếng, phải làm quen với việc bị nhận ra bất cứ lúc nào và ở bất kỳ đâu…”

Cô gái ấy cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo, vui tai, Phong Bình cũng có ấn tượng, nhìn cô ấy kỹ hơn.

Cười xong cô ấy nói tiếp: “Cô xinh hơn trong ảnh nhiều”.

“Cảm ơn”. Phong Bình mỉm cười.

“Chắc chắn là Đường Ca Nam rất yêu cô”. Mắt cô ấy tròn xoe, dáng vẻ hồn nhiên, ngây thơ.

Phong Bình không biết nói gì, chỉ biết mỉm cười, sau đó chỉ tay về phía cửa, ý nói là mình đi trước.

Cô gái ấy lại cười, vội gật đầu.

Đúng là một cô gái hoạt bát đáng yêu. Phong Bình mỉm cười đẩy cửa bước ra, ngẩng đầu lên thì thấy một người đang đứng ở ngoài hành lang.

Cô nhìn thấy người ấy, nụ cười bỗng cứng lại trên khuôn mặt.

Đối phương đứng chếch người, mỉm cười, nhìn thấy cô cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

Đường Trạm.

Cô đã nhìn thấy ảnh của ông ta trên mạng, chắc chắn không nhận nhầm người.

Một người đàn ông trung niên, dáng vẻ nho nhã, người cao gầy. Trông ông khôi ngô hơn hai cậu con trai của mình, nếu chỉ nhìn tướng mạo thì cô không tin ông đã năm mươi tuổi.

Lẽ nào cô gái lúc nãy chính là trợ lý của ông ta? Hai người họ đã gắn bó keo sơn đến mức này, ngay cả lúc cô ấy vào phòng vệ sinh ông ta cũng đứng ngoài chờ? Không thể thế được? Ông ta là Đường Trạm cơ mà.

“Cô là Phong Bình…”

Ha ha, đúng là cái hay của người nổi tiếng, không cần giới thiệu bản thân với người lạ, Phong Bình mỉm cười: “Là tôi, thật không ngờ lại gặp ngài”.

Ý của cô là không ngờ lại gặp ông tại bữa tiệc này, nhưng lúc ấy hai người đang đứng trước cửa phòng vệ sinh, câu nói này nghe có vẻ mang chút gì đó của sự chế giễu.

Đường Trạm cười: “Tôi cũng không ngờ…”

Câu nói này của ông ta nghe cũng thật kỳ lạ, dường như nói xong rồi nhưng lại có vẻ như để lại vế sau, khiến người ta lặng im chờ đợi, nhưng ông ta lại không nói nữa.

Ông ta có đôi mắt sâu nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng: “Cô xinh hơn trong ảnh nhiều, thằng Nam quả là có mắt nhìn người”.

Ý… Gần đây hot kiểu khen người khác xinh hơn trong ảnh sao?

“Cảm ơn”. Phong Bình mỉm cười nói tiếp: “Chỉ có điều tôi không nên làm mất thời gian của ngài”.

Đường Trạm gật đầu, nhưng nét mặt biến đổi rõ rệt.

Phong Bình quay người bước đi, tự thấy câu nói ấy có chút không thỏa đáng. Nhưng nhỡ may ông ta không phải đang đợi người, cô gái trong đó không phải là người tình của ông ta thì sao? Nếu đã gặp nhau ở cửa phòng vệ sinh thì cứ coi là ông ta đi vệ sinh là được. Nhưng khi cô đi qua bức bình phong, rẽ trái vào phòng lớn thì bỗng nhiên phát hiện phòng vệ sinh nam ở đầu bên kia. Nói như vậy thì quả thực là ông ta đang đợi người chứ không phải đi vệ sinh. Tác phong ấy của ông ta cũng thật là…

Cô vào phòng tiệc, tìm Đường Ca Nam: “Anh đoán xem em vừa gặp ai ở phòng vệ sinh?”

“Ai?”

“Bố anh”

“Không phải chứ?” Đường Ca Nam ngạc nhiên nhìn cô: “Chắc ông ấy không mắc chứng đãng trí tuổi già chứ, sao lại chạy đến phòng vệ sinh nữ?”

Phong Bình bị anh ta làm cho phì cười, đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta và nói: “Gặp ở ngoài hành lang. Sao anh không nói với em tối nay bố anh cũng đến?”

Đường Ca Nam uống một ngụm rượu, lạnh lùng nói: “Ông ta xuất quỷ nhập thần, ai biết là ông ta có đến hay không? Ông ta đến thì sao chứ? Có ăn thịt người đâu mà sợ? Lẽ nào em cũng căng thẳng?” Bỗng nhiên anh ta quay sang nhìn cô với ánh mắt sáng quắc.

Phong Bình chau mày phiền não: “Một chút thôi, dù gì thì ông ấy cũng là bố anh…” Chưa đợi cô nói hết câu, Đường Ca Nam liền cười phá lên: “Sao, cuối cùng thì em cũng muốn lấy anh rồi sao?”

Phong Bình quay sang, nhíu mày nhìn anh.

Đường Ca Nam nói với giọng điệu gần như chế nhạo: “Nếu không em quan tâm ai là bố anh làm gì?”

Nghe giọng điệu ấy của anh, ban đầu Phong Bình thấy kỳ lạ nhưng chợt hiểu ra rằng: A, thì ra anh muốn kích Đường Trạm, anh muốn làm ngược lại với cha mình. Vì sao?

Cô không kìm được chớp chớp mắt.

Đường Ca Nam thản nhiên hỏi: “Em định quyến rũ anh à?”

Phong Bình dở khóc dở cười, quay mặt đi không nhìn anh nữa nhưng không kiềm chế được buột miệng nói: “Thì ra anh ấu trĩ như vậy?”

“Em nói gì?”

“Không có gì”.

“Em nói anh ấu trĩ!”.

Bỗng nhiên Đường Ca Nam nắm lấy cổ tay cô, giọng lạnh lùng, dường như không thể chấp nhận được từ ấy.

Ly rượu trên tay Phong Bình tròng chành đổ ra ngoài, đổ vào mu bàn tay, bỗng chốc cô cũng không kiềm chế được muốn nổi nóng, nhưng quay mặt lại nhìn ánh mắt anh bỗng thấy kinh ngạc. Trời ơi, hình như từ ấy đã đánh trúng điểm yếu của anh ta, cần phải xoa dịu. Cô đang định nói vài lời dịu dàng thì bỗng nhiên bên cạnh vang lên giọng nói: “Nam, các con đang làm gì vậy?”

Đường Trạm khoác tay một cô gái ngây thơ tóc dài óng mượt, cười típ mắt tiến lại gần phía họ. Vì có sự xuất hiện của Đường Trạm nên hai người họ lập tức trở thành tiêu điểm của bữa tiệc, tất cả mọi người đều hướng ánh nhìn về phía họ.

Không gian xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường. Phong Bình không kìm được than thở trong lòng, thật là, có gì thì từ từ nói, anh kích động cái nỗi gì chứ. Để xem anh sẽ xử lý như thế nào?

Đáng khen thay cho Đường Ca Nam, dưới sự chứng kiến của rất nhiều người, anh ta đáp rằng: “Bọn con chuẩn bị hôn nhau, bố ạ”. Nói xong, anh ta đặt ly rượu của mình xuống, kéo cô vào lòng, cúi xuống hôn vào môi cô.

Phong Bình thấy “choáng”. Thậm chí cô nghi ngờ không biết những giọt rượu bị đổ ra tay có rung lên hay không. Nhưng nếu lúc ấy không phối hợp với anh thì không được, đành phải nhắm mắt làm ra vẻ ngây ngất. Đợi Đường Ca Nam hôn xong ngẩng đầu lên cô vẫn còn nhắm mắt tỏ vẻ đắm đuối và nói: “Lại lần nữa đi”.

Đường Ca Nam ngây người, không tin vào tai mình.

Những người đứng gần bắt đầu cười ồ.

Đường Trạm như cười mà không phải là cười.

Nhưng, khi Đường Ca Nam nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đến hút hồn của cô, anh không kiềm chế được bản thân, cúi xuống hôn cô. Lần này anh hôn rất đắm đuối, Phong Bình cũng đáp lại anh. Sau khi họ rời được nhau thì Đường Trạm đã bỏ đi. Những người xung quanh đều đã quay lại với chuyện của mình, không ai để ý đến họ nữa.

Phong Bình hít một hơi thật sâu nhưng má vẫn nóng rát, không hiểu vì sao mà trong lòng thấy nực cười. Đường Ca Nam cũng có đôi chút khó xử, cố tỏ vẻ bình tĩnh nâng ly rượu trên bàn uống một ngụm, sau đó mới phát hiện mình uống rượu của phụ nữ, bỗng nhiên lại thấy khó xử hơn.

Phong Bình không nhịn được cười, khẽ trêu chọc anh: “Đừng căng thẳng thế, kỹ thuật hôn của anh rất đỉnh”.

Đường Ca Nam mặt đỏ như gấc chín. Rốt cuộc cô ấy đang nói gì vậy, nếu kỹ thuật hôn của anh đỉnh như vậy rồi thì anh căng thẳng cái nỗi gì? Anh căng thẳng chỗ nào? Thật là… Chỉ có điều, anh là Đường Ca Nam cơ mà, anh tỏ vẻ thản nhiên và nói: “Cảm ơn, từ trước đến nay anh luôn tự tin về điều đó”.

Phong Bình không nhịn được cười: “Em lại muốn vào phòng vệ sinh”.

“Em vừa vào cơ mà”.

“Em lại muốn đi nữa…”

Nói xong cô rời khỏi phòng khách, đi qua hành lang phía sau tấm bình phong, ra ban công ngắm cảnh. Hai tay chống vào lan can mát lạnh để nhiệt độ trong người giảm đi. Lúc ấy, cảm giác muốn cười, muốn thoát khỏi không gian ấy cũng không còn nữa. Phong cảnh bên ngoài cửa kính trở nên lung linh đa sắc hơn dưới sự bao trùm của bóng đêm và ánh đèn lấp lánh, cô nhìn rồi thở phào nhẹ nhõm.

Đường Trạm nổi tiếng trong giới kinh doanh nhờ nghị lực và ý chí kiên cường, nhưng bản thân ông ta lại rất phong độ, thân thiện, dễ gần. Lẽ ra ông ta phải là một người cha tốt. Rốt cuộc Đường Ca Nam và ông ta có mâu thuẫn gì mà anh không tiếc lấy hôn nhân của mình ra để thách thức?

Bỗng nhiên cô nhớ lại lần trước trên đường đến Thần Dương Resort, khi Đường Ca Nam nghe thấy tin ấy trên xe. Dường như sau buổi tối hôm ấy Đường Ca Nam gây nhiều chuyện hơn, kéo dài liền hai tháng liền mới trở lại bình thường. Anh ta bất mãn với thói trăng hoa, trâu già thích ăn cỏ non của ông ta, cảm thấy mất mặt hay là lo gia sản?

Xin hãy tha thứ cho suy nghĩ tiểu nhân ấy của cô.

Phong Bình mỉm cười tự chế nhạo mình. Quả thực là cô sống quá nhàn hạ nên mới đến nhà họ Đường. Nhưng cần gì quan tâm chứ, nhàn hạ thì vẫn là nhàn hạ.

Truyện Chữ Hay