Nữ Hoàng Tin Đồn

chương 11: vẻ đẹp khiến người ta ưu phiền

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi tối, Đường Ca Nam về nhà, Lục quản gia thấy vẻ mặt của anh có chút bất thường nên đoán chắc là do Phong Bình ra đi mà không lời từ biệt.

Bà ta đã từng cung cấp manh mối cho kế hoạch điều tra của Đường lão phu nhân, chỉ vài ngày sau Phong Bình liền biến mất không chút tin tức, bà ta tưởng rằng kế hoạch chắc chắn thành công nên hai ngày hôm nay trong lòng tràn trề cảm giác thắng lợi.

Những cô bạn gái trước đây của cậu hai không có người nào là không nịnh nọt, lấy lòng bà ta, chỉ có cô Phong Bình này là không biết điều. Ha ha, cô ta tưởng cô ta là ai cơ chứ? Còn ảo tưởng làm bà chủ, đúng là buồn cười chết đi được.

Bà ta vui như mở cờ trong bụng nên nét mặt cũng hớn hở, từng hành động lời nói đều toát lên niềm vui sướng.

Đường Ca Nam không thoải mái, thấy nét mặt hăm hở của bà ta, cảm thấy rất kỳ lạ, bỗng nhiên anh chợt nhớ lại chuyện gì đó và hỏi: “Bác Lục, sao Minh Tuyên lại biết chuyện tối hôm trước Phong Bình không về?”

Lục quản gia không ngờ anh ta lại hỏi như vậy, trong lòng thấy ngạc nhiên, nhưng bà ta là người tinh tế như thế nào, ở trước mặt Đường lão phu nhân mấy chục năm, đã sớm luyện được cái bản lĩnh ấy rồi, bà ta không hề tỏ ra run sợ, bình thản đáp: “Dạ, là tôi nói. Sáng qua bên nhà có gọi điện sang, nói là bà tìm cậu, sau đó hỏi cô Phong Bình, thế nên tôi nói luôn”.

Đường Ca Nam thấy bà ta chủ động thừa nhận nên không biết nói gì.

Lục quản gia nhân tiện hỏi: “Tôi cũng đang muốn hỏi cậu hai đây, vì sao hai hôm nay không thấy cô Phong về nhà?”

Bây giờ cứ nhắc đến Phong Bình là Đường Ca Nam nổi nóng, anh ta lầm lầm lì lì chẳng nói chẳng rằng.

Thấy nét mặt của anh ta như vậy, Lục quản gia càng dám chắc về suy đoán của mình. Chắc chắn là Phong Bình là bị những đồng tiền của Đường lão phu nhân làm cho lóa mắt.

Loại con gái chỉ biết đến tiền này sao cậu hai lại mất hết hồn vía như vậy chứ? Thật đúng là!

Bà ta đang chửi thầm Phong Bình thì bỗng nhiên thấy Đường Ca Nam đứng dậy, đi về phía cầu thang nên vội hỏi: “Cậu hai, cậu không ăn tối ạ?”

“Không ăn”.

Đường Ca Nam vừa nói vừa đi thật nhanh lên cầu thang, khoảng bốn phút sau lại đi xuống, lấy chiếc áo gió trên mắc quần áo, khóa cũng không kịp kéo mà mở cửa đi ra ngoài.

Tâm trạng của anh không thoải mái, cũng không có chỗ nào để đi, chỉ biết phóng thật nhanh trên đường, khoảng nửa tiếng sau, điện thoại trong xe bỗng đổ chuông.

Anh giảm tốc độ, nghe điện thoại, là Dịch Nhĩ Dương, vừa mở miệng đã than phiền một cách thái quá: “Trời đất ơi, sao cậu lại tắt máy, làm mình tìm mãi…”

Đường Ca Nam ngắt lời anh ta: “Có chuyện gì?”

Dịch Nhĩ Dương lập tức phát hiện ra giọng nói của anh ta có gì khang khác, ngây người một lúc mới nói: “Có chuyện gì không vui à?”

“Vô cùng tồi tệ”.

“Chuyện gì vậy…”

“Chẳng phải lúc này cậu đang phải làm giám khảo gì gì đó ở đài truyền hình sao?”

“Ban giám khảo vòng chung kết”.

“Ừ, tìm tôi có chuyện gì?”

“Cũng chẳng có gì, chỉ là…” Dịch Nhĩ Dương ấp a ấp úng: “Chỉ là, ha ha, muốn gọi cậu đi uống rượu”.

Đường Ca Nam đang khổ sở vì không biết làm thế nào để giải tỏa buồn bực, thấy anh ta nói vậy lập tức nhận lời luôn: “Ok, quán bar mọi khi”.

Nói xong anh liền dập máy, quay xe về phía quán bar.

Dịch Nhĩ Dương nhìn chiếc điện thoại trong tay, nháy mắt, sau đó quay đầu lại nhìn hình những cô gái xinh đẹp trên màn hình máy tính rồi lẩm nhẩm: “Tâm trạng Ca Nam không tốt, lẽ nào đã biết chuyện rồi?”

Nói xong anh im lặng một lúc, lắc đầu, thở dài hai tiếng, sau đó mới rời khỏi bàn máy tính, lấy chìa khóa đến chỗ hẹn.

Nửa tiếng sau, anh bước vào cửa quầy ba,

Phục vụ mỉm cười đón anh, sau đó nói: “Anh Đường đợi anh ở phòng vip tầng ba”.

Dịch Nhĩ Dương gật đầu, từ chối không cần phục vụ dẫn đường mà tự mình đi lên tầng, mở cửa phòng vip.

Đường Ca Nam đang ngẩng đầu uống một ly rượu mà không hề lấy hơi.

Anh ta ngạc nhiên, quay sang nhìn chai rượu, hai mắt trợn trừng suýt thì rơi cả con người ra ngoài: “Không phải chứ Ca Nam, rượu mạnh thế này á?”

Đường Ca Nam không nhìn anh ta, rót một ly rượu đầy đưa ra trước mặt anh ta và nói: “Uống đi”.

Dịch Nhĩ Dương quả thực rất ngạc nhiên, vội nhoài người ra trước mặt anh ta rồi sờ chán: “Cậu không sao chứ?”

Đường Ca Nam đánh vào tay anh ta rồi nói: “Ở đây có rất nhiều kẻ săn tin, vấn đề giới tính của cậu đang là tiêu điểm chú ý của họ đấy, cẩn thận”.

Dịch Nhĩ Dương thấy anh vẫn còn tâm trạng trêu đùa, liền nâng ly rượu uống một ngụm rồi ngả người xuống sofa, nhấc hai chân lên, liếc mắt nhìn anh: “Hôm nay cậu lạ lắm”.

“Thật sao?”

“Cái kiểu uống rượu như thế này của cậu chỉ thấy lúc cậu thất tình thôi”.

“Chuyện đã qua nhắc lại làm gì? Nào, uống rượu”.

Dịch Nhĩ Dương đành phải nâng ly, uống được hai ly, bỗng nhiên anh ta nhớ đến một chuyện trọng đại, vội ngồi thẳng dậy và nói: “À đúng rồi, rốt cuộc thân phận của Phong Bình là gì, cậu tìm hiểu rõ chưa? Mình gọi điện cho cô ấy nhưng Lục quản gia nói cô ấy không có ở đấy…”

“Cậu thích cô ấy à?” Đường Ca Nam ngắt lời anh ta.

“Cái gì?” Dịch Nhĩ Dương sững sờ trước câu nói bất ngờ của anh, nhanh chóng bật lại: “Câu ấy nên để tôi hỏi cậu mới đúng”.

“Nếu không thì suốt ngày cậu quấn lấy cô ấy làm gì?” Đường Ca Nam chau mày.

“Uống nhiều rồi đấy ông tướng ạ”. Dịch Nhĩ Dương đánh vào mặt anh, sau đó thay đổi tư thế và hỏi: “Nói thật nhé, mình rất tò mò về chuyện của hai cậu. Hai cậu quen nhau chưa được bao lâu, tại sao đột nhiên lại đính hôn? Cậu yêu cô ấy thật sao?”

Khi nói đến câu cuối, giọng nói của Dĩ Như Dương hạ xuống rất thấp, rất cẩn trọng, hai mắt tròn xoe nhìn Đường Ca Nam.

Nghe câu nói ấy, Đường ca Nam cũng nhìn thẳng vào mắt anh ta, sau đó phì cười, đấm một cái thật mạnh vào vai anh ta và nói: “Sao có thể thế được”.

Đôi lông mày đen rậm của Dịch Nhĩ Dương chau lại, anh ta hỏi với giọng điệu có chút khinh thường: “Vậy cậu đính hôn với cô ấy?”

Đường Ca Nam nhắm mắt ngả người vào ghế: “Mình nhất thời bốc đồng, hỏi cô ấy một câu, không ngờ cô ấy không suy nghĩ gì mà nhận lời luôn”.

“Nhảm nhí, nếu là mình thì mình cũng nhận lời”.

“Ặc!”

Đường Ca Nam phì cười, sau đó không nói gì nữa.

Dịch Nhĩ Dương ăn hai lát hoa quả rồi hỏi: “Cô ấy và Jennifer có quan hệ gì?”

Đường Ca Nam nhắm chặt mắt, không thèm để ý đến anh ta.

Dịch Nhĩ Dương tiếp tục lẩm bẩm: “Mình đã nói rồi, cái thói lúc nào mình cũng là nhất của cậu bao giờ mới thay đổi được hả? Không thích người ta thì đính hôn với người ta làm gì? Ảnh hưởng đến mình thì không sao, đừng có hại người ta chứ, bây giờ thì phiền phức rồi chứ, thật là”.

Đường Ca Nam hầm hừ hai tiếng rồi xoay người trên sofa.

Dịch Nhĩ Dương thấy anh như vậy, tiện tay ném miếng lê đang ăn dở về phía anh và quát: “Cậu đừng có mà thản nhiên như vậy, tôi nói cho cậu biết đấy là do cậu tự làm tự chịu”.

Thấy Đường Ca Nam không có phản ứng gì, anh cố tình ngừng vài giây rồi mới nói tiếp: “Đường Thi về rồi”.

Anh ta nói xong câu ấy mà Đường Ca Nam vẫn nằm yên không nhúc nhích.

Dịch Nhĩ Dương đợi một lúc lâu, thấy anh ta vẫn nằm đấy không có chút động tĩnh gì, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, đứng dậy nhìn.

Thì ra Đường Ca Nam đã say mèm, ngủ say như chết.

Không còn cách nào khác, anh chỉ biết lắc đầu thở dài, mình đâu phải đến để uống rượu tiêu khiển, rõ ràng đến để hầu hạ người ta, haizzzz…

Dịch Nhĩ Dương lấy hết sức bình sinh mới đưa được Đường Ca Nam lên xe, sau đó nhét tấm ngân phiếu vào tay phục vụ rồi lái xe về nhà, hai người ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau.

Điện thoại của Đường Ca Nam tắt máy suốt khiến Phong Bình cảm thấy rất kỳ lạ.

Sau khi kết thúc cuộc họp buổi chiều, cô gọi hai cuộc nhưng vẫn không thấy tín hiệu gì.

Phong Bình Thần thấy cô chau mày nên tỏ vẻ bất mãn: “Không gọi được thì thôi, cậu ta có chuyện gì ắt sẽ gọi lại, không gọi lại thì có nghĩa là không có chuyện gì”.

“Nhưng không có lý gì mà lại tắt máy”.

“Bây giờ bên ấy là sáng sớm, lúc ngủ cậu ta có tắt máy không?”

“Em không biết…”

Bỉnh Thìn ngạc nhiên, tóm lấy trọng điểm nhạy cảm và hỏi: “Em không biết? Anh nghe nói em đã sống trong biệt thự của Đường Ca Nam lâu lắm rồi cơ mà, lẽ nào hai người không…”

“Không”.

“Không phải chứ?” Bỉnh Thìn nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh, dáng vẻ buồn cười nhưng lại không cười: “Nói vậy thì em và anh ta không…”

“Im mồm!” Phong Bình liếc anh ta, giận dữ nói: “Sao đầu óc anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện ấy?”

Bỉnh Thìn không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm rồi cười, nhưng không bật ra tiếng, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta trông rất bí hiểm.

Phong Bình bị anh ta nhìn đến nỗi sởn cả gai ốc, cô lớn tiếng quát: “Có gì đáng cười hả?”

“Chuyện này nghe có vẻ rất kỳ lạ”.

“Chẳng có gì kỳ lạ cả. Anh ta cầu hôn với em, em đồng ý, vậy thôi. Còn về việc bọn em không ngủ cùng nhau là vì bọn em vẫn chưa kết hôn”.

“Anh hoàn toàn tin điều đó”. Bỉnh Thìn cười và nói nhưng nét mặt của anh ta thì hoàn toàn ngược lại.

… Phong Bình nhún vai, tỏ vẻ không còn gì để nói.

“Xem ra em yêu cậu ta thật rồi”.

“Đâu có”. Phong Bình nhìn anh ta, nghiêm túc nói: “Em sẽ không chủ động yêu người khác, trừ phi anh ta yêu em trước”.

“Vậy sao?” Bỉnh Thìn chớp mắt nhìn cô, im lặng một lúc rồi mới hỏi: “Cậu ta là người như thế nào?”

“Phong lưu, đa tình, lăng nhăng, phóng túng”.

“Xem ra chẳng có cái gì tốt đẹp cả”.

“Chỉ có điều bây giờ em vẫn chưa phát hiện ra khuyết điểm nào của anh ta khiến em không thể chấp nhận được”.

Bỉnh Thìn không cười nữa, rót cho mình một ly rượu, sau đó quay người lại và nói: “Em táo, anh nói với em chuyện này…”

“Chuyện gì?”

“Hồi học cấp hai, anh thích một cô giáo rất xinh. Một buổi sáng, anh thấy cô ấy đi vào giảng đường nên vội vàng chạy theo sau để tỏ tình. Lúc ấy anh chặn cô ấy ở trong thang máy, đợi anh tỏ tình xong, cô ấy cúi người xuống sờ mặt anh, hết sức dịu dàng, anh tưởng cô ấy hôn anh, kết quả là cô ấy lau vụn bánh mỳ dính trên mép anh và nói: ‘Lần sau, trước khi tỏ tình với bạn gái, hãy nhớ lau miệng thật sạch nhé’.”

“Có chuyện đó sao?”

“Em tưởng anh là cao thủ tình trường, kinh nghiệm phong phú, giỏi cuốn hút phụ nữ sao?”

“Lẽ nào không phải?”

“Dĩ nhiên, anh đúng là như vậy, nhưng anh cũng trưởng thành trong thất bại. Phụ nữ các em thường than phiền là đàn ông không thú vị, không hài hước, nhưng các em phải biết rằng không có ai sinh ra đã giỏi giang cả. Nếu một người đàn ông thú vị hài hước thì lập tức bị cho rằng là phong lưu, đa tình”.

“Anh nói những lời ấy, lẽ nào là muốn nói hộ cho Đường Ca Nam?”

“Không, anh đang nói sự thực”. Anh ta uống một ngụm rượu, cười và nói tiếp: “Dĩ nhiên, em cũng có thể xem nó như là anh đang biện hộ cho mình. Ha ha, chỉ có điều anh khuyên em không nên chú ý vào mặt đa tình của cậu ta. Nếu cậu ta thú vị, hài hước thì em phải hiểu rằng đó là do những cô gái khác khiến anh ta trở nên như vậy, em đang hưởng thụ thành quả lao động của người khác. Đó là lý do vì sao anh thích phụ nữ đã trưởng thành, chứ không thích những quả táo xanh chua chát…”

Phong Bình vội ngắt những lời thao thao bất tuyệt của anh ta: “Vô cùng cảm ơn lời khuyên răn của anh, em sẽ ghi nhớ trong lòng”.

Nói xong cô cầm điện thoại ra hành lang, bấm máy một lần nữa nhưng vẫn thấy tắt máy.

Cô không còn cách nào khác, đành phải gọi điện thoại về nhà anh. Người nhấc điện thoại chính là Lục quản gia, người mà cô không muốn nói chuyện nhất. Bà ta nói như khiêu khích: “Cậu hai không về”. Sau đó ngạo mạn nhắc nhở cô nửa đêm canh ba đừng có làm phiền người khác nghỉ ngơi.

Phong Bình chưa bao giờ gặp người quản gia nào hung hăng như bà ta, đúng là dở khóc dở cười.

Không biết anh ta có chuyện gì, thôi thì để về nhà rồi nói.

Mấy hôm sau cô chuyên tâm họp hành, chuẩn bị khi nào kết thúc cuộc họp thì quay về thành phố Thánh Anh.

Phong Bỉnh Thìn vốn rất bận rộn, có thể bớt được chút thời gian vài ngày là điều không dễ dàng gì, một ngày trước khi cuộc họp kết thúc, anh vội đáp máy bay riêng rời khỏi London.

Những người còn lại cũng có việc, cô liền đặt máy bay đi một mình.

Không ngờ lại gặp Hàn Dịch trên máy bay, anh ta cũng đi một mình.

Anh ta chủ động bắt chuyện với cô, xin lỗi và cảm ơn cô về chuyện của Chu Tân Trúc.

Phong Bình không biết Đường Ca Nam đã xử lý chuyện ấy như thế nào nên nói khách sáo vài câu, bảo anh ta không cần để bụng.

Hàn Dịch thấy cô còn trẻ như vậy mà lại cư xử hết sức nho nhã nên rất muốn nói chuyện với cô.

Giọng nói của anh ta rất hấp dẫn, Phong Bình cũng muốn nghe thêm vài câu.

Anh đến London tham gia hoạt động thương mại. Vốn dĩ không muốn đi, kết quả là biết tin Peter cũng có mặt, anh là fan ruột của Peter nên quyết định đi.

Peter là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Hollywood. Khả năng diễn suất tuyệt vời, đặc biệt nổi tiếng trong giới điện ảnh với những vai diễn phản diện, nhận được nhiều lời khen ngợi của những nhà bình luận điện ảnh. Họ đã dùng những lời bay bướm nhất để ca ngợi anh, nói anh là người đàn ông trong những người đàn ông. Phong Bình cũng xem phim của Peter, vì thế hai người đã tìm được chủ đề chung.

Sau khi máy bay hạ cánh, Hàn Dịch biết cô không có người đón nên chủ động đưa cô về.

Đến biệt thự của Đường Ca Nam, anh ta chủ động xách hành lý giúp cô, hai người đang nói lời tạm biệt thì xe của Đường Ca Nam rẽ vào.

Đường Ca Nam đoán Phong Bình sẽ quay về trong một hai ngày này, nhưng dù thế nào cũng không ngờ người đưa cô về là Hàn Dịch.

Anh ta khá đẹp trai, dáng người chuẩn, đang cười rất tươi nói chuyện với Phong Bình, không biết hai người đang nói gì mà sắc mặt anh ta có vẻ rất vui, Đường Ca Nam thấy vậy mà giận cháy lòng. Sự ghen tuông từ mấy hôm trước vẫn chưa tiêu tan, bây giờ lại bùng lên. Chỉ có điều xe của anh ta vẫn chưa đến nơi thì Hàn Dịch đã phóng đi rồi.

Dĩ nhiên Phong Bình nhận ra xe của anh, cô kéo hành lý lại, mỉm cười đứng chờ anh.

Đường Ca Nam mở cửa xe, ngẩng đầu thấy cô ấy đang mỉm cười nhìn mình, đôi mắt rất trong sáng, có chút mệt mỏi nhưng tinh thần sảng khoái. Cô mặc chiếc áo măng tô màu xanh nhạt, dáng người cao ráo, thanh tú.

Vừa nhìn thấy cô, nỗi bực dọc trong lòng anh không biết chạy đi đâu mất. Anh đóng cửa xe, lại gần giúp cô kéo hành lý, mỉm cười nói: “Sao không nói trước một tiếng để anh ra sân bay đón em”. Giọng nói dịu dàng đến khó tin.

Phong Bình cũng cười: “Đúng lúc gặp Hàn Dịch trên máy bay nên ăn ta tiện đường đưa em về”.

“Cái tay Hàn Dịch này nghe nói tính cách của anh ta rất cô độc quái gở, vậy mà lại muốn đưa em về?”

“Cũng bình thường, lần trước gặp anh ta ở chỗ Nhĩ Dương, dáng vẻ rất kiêu ngạo, lần này thì tỏ ra khá thân thiện, chủ động bắt chuyện với em”.

“Sau đó anh ta đưa em về?”

“Vâng”.

“Sao em không từ chối?”

“Từ chối?”

“Anh ta là ngôi sao rất hot trong nước, chẳng may phóng viên chụp được ảnh của hai người thì không biết chừng sẽ viết linh tinh đấy”.

“Em và anh ta? Làm gì có chuyện ấy được”.

“Chỉ có những điều em không nghĩ ra thôi, không có gì là phóng viên họ không viết được. Em quên họ đã viết về em và Phương Bá Thao thế nào rồi sao?”

“Cũng đúng”. Phong Bình bĩu môi.

“Vì thế, nếu lần sau có người đàn ông nào bắt chuyện thì em nhất định phải từ chối, không cần để ý đến anh ta, biết chưa?” Đường Ca Nam cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rất trìu mến.

“Vâng, biết rồi”.

Cách cư xử quá mức dịu dàng của Đường Ca Nam khiến Phong Bình cảm thấy không tự nhiên, chỉ biết gật đầu ậm ừ một tiếng, lúc sau nghĩ lại mấy thấy câu nói ấy có gì đó không đúng.

Lúc ấy bác Lăng vội chạy ra đỡ hành ly trên tay Đường Ca Nam.

Đường Ca Nam đang định đi vào thì Phong Bình vội kéo tay anh và nói: “Đợi một chút”.

Bỗng nhiên được Phong Bình nắm tay, Đường Ca Nam cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng không bộc lộ ra ngoài, anh bình tĩnh quay đầu lại, mỉm cười và hỏi: “Sao vậy?”

Phong Bình thấy đôi mắt của anh ta ẩn chứa một tình cảm hết sức dịu dàng.

Vô lý, mới xa nhau được mấy ngày, sao bỗng nhiên anh ta lại thay đổi? Không phải là…

Đường Ca Nam thấy cô nhìm chằm chằm vào người mình không nói gì, khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú gần ngay trước mặt, cảm giác có chút khô miệng, hỏi lại: “Sao vậy?”

Phong Bình buông tay anh ra, hơi lùi lại một chút, cười và nói: “Không có gì”.

Đường Ca Nam cảm thấy cô có điều gì đó muốn nói nhưng không biết vì cớ gì mà lại không nói ra, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng ngoài mặt thì vẫn mỉm cười và nói: “Vào nhà đi, bên ngoài lạnh quá”.

Lục quản gia đã nhìn thấy họ từ lâu rồi, tâm tư cũng hết sức rối bời.

Bà ta không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên Phong Bình lại quay về? Đường Ca Nam tìm thấy cô ta hay vì lý do nào khác? Còn nữa, Đường lão phu nhân đã biết cô ta quay về chưa?

Tình thế nguy cấp, bà ta tự thấy đây là chuyện lớn, phải có nghĩa vụ thông báo tình hình với bộ chỉ huy.

Phong Bình cùng Đường Ca Nam vào nhà, bác Lăng chạy từ trên tầng xuống, nói là hành lý đã để ngoài cửa phòng cô.

Cô cảm ơn bác rồi đi lên tầng, chuẩn bị sắp xếp hành lý.

Đường Ca Nam cởi áo khoác, vào phòng vệ sinh rửa tay, sau đó gõ cửa phòng cô, cửa không đóng, Phong Bình đang đứng ngây người giữa phòng.

Anh vào phòng thì thấy, chăn, gối, ga trải giường không cánh mà bay, những đồ dùng cá nhân trong tủ cũng không thấy đâu, căn phòng sạch sẽ hơn cả khách sạn.

Lạ thật, anh có bảo ai dọn dẹp đâu, kể cả dọn dẹp thì cũng không cần phải sạch trơn thế này chứ, cứ như là chủ nhân của căn phòng không bao giờ quay lại vậy.

“Em mới đi có vài ngày thôi mà, dọn phòng thì cũng không nhất thiết phải triệt để thế này chứ?” Phong Bình biết thừa chắc chắn là Lục quản gia giở trò nhưng cố tình nhìn Đường Ca Nam, như cười mà không phải là cười: “Hay là anh không mong chờ em quay lại?”

Đường Ca Nam vội nói: “Chắc chắn là bác Lục mang đi giặt rồi, để anh đi hỏi bác ấy…”

Anh chưa nói hết câu, Lục quản gia đã dẫn theo người hầu mang chăn, ga trải giường, gối lên, vừa cười vừa nói: “Tôi thấy chăn hơi bẩn nên mang đi giặt…”

Phong Bình hỏi: “Sách báo, tạp chí của tôi cũng mang đi giặt sao?”

Lục quản gia đáp lại rất trôi chảy: “Những thứ đó ở trong ngăn kéo, để ngoài sẽ bụi”.

Phong Bình không làm gì được bà ta, thấy bà ta chân tay nhanh nhẹn định trải chăn, trải ga giường cho mình, vội nói: “Tôi tự làm, bà ra ngoài đi”.

Lục quản gia lập tức ra ngoài.

Đường Ca Nam thấy gì đó là lạ nên hỏi: “Hình như em không thích bác ấy”.

Phong Bình đáp lại: “Không phải hình như, em rất không thích bà ta”.

Nói xong cô cởi áo khoác, bắt đầu trải giường, Đường Ca Nam lại giúp, vừa làm vừa hỏi vì sao cô ấy không thích Lục quản gia.

Phong Bình không ngẩng đầu, cô nói: “Bởi vì bà ta không thích em. Những người không thích em thì em cũng sẽ không thích”.

Đường Ca Nam im lặng một lúc rồi mới cười và nói: “Hai người chưa hiểu nhau đấy thôi, em tốt thế này, sẽ không có ai không thích em đâu…”

“Thật sao, tốt thế nào?” Phong Bình đứng thẳng người nhìn anh.

“Em thấy đấy, em ở London, có nhân viên trực điện thoại cho em. Em ở sân bay, có người chủ động làm lái xe của em. Ha ha, người ta còn là đại minh tinh hot nhất nước, không biết có bao nhiêu cô gái phải ghen tỵ đến phát điên lên…”

Đường Ca Nam cũng không nhìn cô, vừa giũ chiếc chăn nhung, vừa cười và nói: “Em đúng là trăm người quý, vạn người mê, ai có thể từ chối em được?”

Phong Bình nhìn anh chằm chằm, đợi anh nói hết, cô không kìm được cười phá lên.

Đường Ca Nam thản nhiên hỏi cô: “Em cười cái gì?”

Phong Bình không cười nữa mà hỏi: “Anh đang ghen à?”

Đường Ca Nam ngây người, sau đó ngẩng mặt lên trần nhà cười ha ha ba tiếng, hỏi vặn lại: “Anh có giống thế không?”

“Giọng điệu chua chát, rất giống”.

“Đây đâu phải là chua chát, anh tự hào vì em, cảm thấy vô cùng vinh dự”.

“Vô cùng vinh dự?”

“Vợ sắp cưới của anh hấp dẫn như vậy, chứng tỏ anh rất có mắt nhìn người”.

“Anh thừa nhận đi”.

“Không có thì làm sao thừa nhận được?”

“Đừng cố chối nữa”.

“Quả thực là không có mà”. Đường Ca Nam thành thực trả lời.

“Vậy thì anh không muốn biết quan hệ giữa em và nhân viên trực điện thoại kia à?”

“Không muốn”.

Đường Ca Nam dường như nói hai chữ ấy như phản xạ có điều kiện, nói xong mới thấy hối hận.

Làm sao mà không muốn biết chứ? Bốn, năm ngày hôm nay, anh nghĩ ngày nghĩ đêm chính là chuyện đó. Anh thực sự rất muốn biết, nhưng anh lại nói là không muốn. Anh không thể tha thứ cho mình được, ngồi phệt xuống chiếc giường vừa trải đệm mà lòng buồn ngao ngán.

Phong Bình thấy anh như vậy, nháy mắt một cái rồi nói: “Anh không muốn biết quan hệ giữa em và anh ta nhưng em lại rất tò mò về chuyện giữa anh và Hạ Dao”.

“Anh và cô ấy?”

Đường Ca Nam gần như quên đi vụ scandal của anh và cô ta, giờ nghe Phong Bình nhắc đến mới nhớ, đang định nói không có gì nhưng bỗng nhiên đổi giọng, cười và nói: “A, thì ra em đang ghen”.

Phong Bình tức đỏ mặt, im lặng nhìn anh ta hai giây rồi mới phì cười, sau đó ngồi xuống cạnh anh, phân tích cho anh nghe: “Anh xem, bây giờ chúng ta là vợ chồng sắp cưới, trao nhẫn cho nhau rồi, bây giờ chồng sắp cưới của em có tin đồn với người con gái khác, em có quyền được biết, hiểu chưa?”

Đường Ca Nam vừa nghe thấy câu nói ấy bỗng lấy lại tinh thần, nhìn cô cười khì khì và nói: “Nếu đã vậy thì anh cũng có quyền biết mối quan hệ giữa em và nhân viên trực điện thoại kia…”

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên”.

Phong Bình thấy anh ta có chết cũng không chịu nhận, trong đầu nảy ra ý định chơi xỏ anh ta, cố ý chần chừ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Thực ra, anh ta là trai bao của em”.

Cô vừa nói câu ấy, Đường Ca Nam như biến thành pho tượng, nụ cười đông cứng trên mặt.

Phong Bình không hề thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói dối như không có chuyện gì xảy ra: “Em biết anh khó mà chấp nhận được, chỉ có điều anh yên tâm, em và anh ta chẳng có tình cảm gì, chỉ như kiểu quý bà giàu có nuôi các chàng đẹp trai thôi mà, dù sao thì em có rất nhiều tiền”.

“Có nhiều tiền? Bao nhiêu?” Đường Ca Nam như chợt tỉnh giấc mộng, anh hỏi lại.

“À… cái này ý mà…” Phong Bình chần chừ một lúc rồi đá xoáy: “Nếu tính theo mức giờ mỗi giờ anh trả em bốn nghìn đô thì em có tiêu năm trăm năm cũng không hết, nhưng điều kiện là anh phải sống lâu như thế”.

“Vậy thì đúng là rất nhiều tiền…”

Đường Ca Nam gật đầu, hai hàng lông mày rậm rạp trau lại, những đường nét trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, bỗng nhiên anh quay lại mỉm cười với cô: “Để anh làm trai bao của em”.

Lần này thì đến lượt Phong Bình ngây người.

Đường Ca Nam mỉm cười áp mặt về phía cô, cố hạ thấp giọng nói: “Chi bằng bây giờ em thử dùng anh, giống như mua xe lái thử ý”.

Phong Bình bị anh ta dồn ép ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác không thể thở được, cô hơi ngả người về sau, nhân lúc ấy Đường Ca Nam đè cô xuống giường.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không gian bỗng trở nên rất nồng nàn.

Mùi đàn ông quyến rũ của anh khiến khuôn mặt trắng hồng của Phong Bình đỏ ửng vì thẹn thùng, không nói được lời nào.

Đường Ca Nam nhìn cô chăm chằm, bỗng nhiên anh cười phá lên: “Trai bao? Hứ, nếu anh mà bị em lừa thì anh không phải là Đường Ca Nam”.

Ý đồ của Phong Bình không thành, đành phải nói sự thật, cô thở dài và nói: “Anh ấy là anh họ em”.

Nghe thấy câu ấy Đường Ca Nam như trút bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng, lật người nằm sang một bên, vòng hai tay ra sau gáy, trừng trừng nhìn trần nhà và than phiền: “Anh trai thật chẳng biết nể nang gì cả, ngay cả lúc em tắm cũng không kiêng kỵ gì, anh còn chưa được nhìn thấy em tắm…”

Nghe câu nói ấy, Phong Bình không kìm được mỉm cười.

Tâm trạng của Đường Ca Nam vui vẻ hẳn lên, suy nghĩ cũng thoáng hơn, nói nhiều hơn, anh hỏi: “Này, nhà em làm gì?”

Phong Bình nhìn trần nhà và nói: “Cái gì cũng làm”.

“Sao anh chưa bao giờ nghe nói nhỉ?”.

“Vì nhà em chỉ bỏ tiền chứ không bỏ người”.

“Giống như khách sạn Thời Quang?”

“Khách sạn đó đã từng là của nhà em”.

“Đã từng?”

“Mười mấy năm trước, khi Phương Quân Di chào đời ở New York, mẹ em đã tặng nó cho cô ấy”.

“Món quà thật đáng kinh ngạc”. Đường Ca Nam không kìm được thốt lên.

“Nếu anh có con thì em cũng có thể tặng một cái…” Phong Bình buột miệng nói, sau đó ý thức được rằng tai họa bắt đầu từ cái miệng.

Quả nhiên, Đường Ca Nam lập tức quay đầu sang nhìn cô với ánh mắt sáng quắc.

Đôi mắt của anh rất đẹp, long lanh như nước mùa thu, dường như có thể sánh ngang với cô.

Cô không kìm được lời khen ngợi: “Mắt anh rất đẹp”.

Sau khi Đường Ca Nam trưởng thành, chưa có ai thẳng thắn khen anh như vậy. Đối với một người đàn ông, “đẹp” chưa chắc là từ có nghĩa tốt nhưng anh biết cô khen thật lòng, trong lòng có chút cảm giác khác thường, những lời nói bông đùa với cô đã chuẩn bị sẵn không bật được thành lời.

Anh chợt nhớ đến một lời thoại trong một bộ phim: Vẻ đẹp của em khiến anh ngạt thở. Câu nói này có chút phóng đại, tuy anh không đến nỗi ngạt thở nhưng mỗi lần đều cảm giác như người mất hồn.

Phong Bình thấy anh nhìn mình chằm chằm, thẹn thùng quay mặt đi, nhìn lên trần nhà và hỏi: “Anh xử lý chuyện kia thế nào rồi?”

Đường Ca Nam ngây người: “Chuyện gì?”

“Chuyện của Chu Tân Trúc ý”.

“Muốn cởi nút thì phải tìm người thắt nút, anh đã đi gặp Jennifer, mời bà ấy giải thích với giới truyền thông”.

“Sao anh không trực tiếp ra mặt?”

“Thôi xin, đến bây giờ anh còn không biết vợ sắp cưới của mình là ai, anh chạy đi nói với giới truyền thông rằng chiếc áo này là của vợ sắp cưới của tôi, cô ấy chính là người bạn cao quý của Jennifer chắc?” Đường Ca Nam tức tối lườm cô một cái rồi hầm hầm nói tiếp: “Anh cũng chỉ muốn bảo vệ hình tượng cô gái lọ lem mà em khổ sở kinh doanh thôi”.

Phong Bình phì cười và nói: “Anh làm rất đúng, Jennifer là lựa chọn hoàn hảo nhất”.

Trong lúc hai người nằm trên giường nói chuyện, Lục quản gia ở dưới cũng không chịu ngồi không, nhân lúc không có ai, bà ta nhanh chóng chớp lấy thời cơ gọi điện về nhà Đường lão phu nhân, kết quả nhận được câu trả lời hết sức kỳ lạ: “Hãy làm tốt công việc của bà đi, đừng có quan tâm đến chuyện riêng của chủ nhân”. Bà ta cảm thấy khó hiểu.

Trong lúc hai người nằm trên giường nói chuyện, Lục quản gia ở dưới cũng không chịu ngồi không, nhân lúc không có ai, bà ta nhanh chóng chớp lấy thời cơ gọi điện về nhà Đường lão phu nhân, kết quả nhận được câu trả lời hết sức kỳ lạ: “Hãy làm tốt công việc của bà đi, đừng có quan tâm đến chuyện riêng của chủ nhân”.

Bà ta cảm thấy khó hiểu.

Chuyện gì vậy nhỉ, vì sao thái độ của lão phu nhân lại quay ngoắt độ như thế? Lẽ nào bà ấy đã hoàn toàn chấp nhận Phong Bình, vì thế Phong Bình mới được quay về?

Bà ta ngẩng đầu nhìn lên tầng, mơ hồ cảm thấy điều gì đó không may sắp xảy đến, lẽ nào người phụ nữ thô bỉ kia sẽ trở thành bà chủ thực sự của căn nhà, sau đó cưỡi lên đầu lên cổ mình ra oai tác quái sao?

Không được, tuyệt đối không được.

Bà ta lập tức chạy vào bếp, pha hai cốc hồng trà, thêm chút điểm tâm, cẩn thận bưng lên tầng.

Cửa phòng mở, Đường Ca Nam và Phong Bình vai kề vai nằm trên giường cười nói, tiếng cười ấy dội vào tai khiến Lục quản gia thấy chối tai. Nằm trên giường với một người đàn ông mà cười như thế, thật chẳng giống những cô gái thùy mị nết na chút nào, cậu hai cũng thật là phóng túng. Thực ra những ngày này là những ngày mà Đường Ca Nam an phận nhất trong những năm gần đây, nhưng vì bà ta ghét Phong Bình nên cũng tức lây sang cả Đường Ca Nam.

Thế là bà ta cố tình ho một tiếng thật mạnh và thu hút được sự chú ý của hai người trong phòng một cách thành công.

Đường Ca Nam chống tay nâng người dậy, hỏi bà ta: “Có chuyện gì?”

Bà ta mỉm cười và nói: “Tôi chuẩn bị cho hai người chút điểm tâm, đây là hồng trà mà cô Phong thích nhất”.

Đường Ca Nam nghe vậy vội mỉm cười hỏi Phong Bình: “Uống không?”

Phong Bình định nói không uống nhưng quay sang thấy Lục quản gia đang nhìn chằm chằm về phía mình, trong lòng nảy ra một ý rất hay, cô mỉm cười tỏ ý muốn uống, sau đó nằm vật xuống giường không ngồi dậy.

Đường Ca Nam ngồi dậy, lấy một cốc trà trên chiếc khay rồi mỉm cười đưa cho cô: “Này”.

Lúc ấy Phong Bình mới bò dậy, cố tình ngả vào người Đường Ca Nam, giơ tay cầm cốc trà.

Đường Ca Nam nhìn những miếng bánh ngọt trong khay rồi hỏi: “Đói không?”

Phong Bình nũng nịu nói: “Đói lắm”.

Anh lập tức lấy một miếng bánh đưa cho cô, nhưng Phong Bình không cầm lấy mà hơi há miệng, tỏ ý muốn Đường Ca Nam bón cho cô.

Động tác này khiến cả hai người đều “choáng”. Tuy Đường Ca Nam cảm thấy ngạc nhiên nhưng ngạc nhiên rồi cảm thấy ngọt ngào, anh mỉm cười bón bánh cho Phong Bình ăn.

Lục quản gia hận đến phát điên lên, đúng là vô liêm sỉ, người phụ nữ này thật là vô liêm sỉ.

Phong Bình vừa chiêm ngưỡng vẻ mặt của Lục quản gia vừa ăn bánh ngọt, ăn xong còn liếm tay Đường Ca Nam, lần này Đường Ca Nam có cảm giác như bị điện giật, một luồng nhiệt lan khắp người.

Lục quản gia cũng thấy rùng mình, không thể chấp nhận được.

Bà ta lập tức đặt khay xuống và nói: “Sắp đến giờ ăn cơm rồi, để tôi xuống nhà ăn xem thế nào?”

Bà ta vừa đi, Phong Bình cũng trở lại bình thường, cô uống một ngụm trà rồi ngồi dậy đặt cốc vào khay, sau đó bắt đầu mở va li sửa sang quần áo.

Đường Ca Nam ngồi im trên giường không biểu lộ gì nhưng trong lòng cảm thấy hơi kinh hoàng.

Qua lời nói và sắc mặt, anh mơ hồ nhận ra cô đang giở trò trước mặt Lục quản gia, tuy không biết nguyên nhân là gì nhưng bản thân đã bị lợi dụng… Nếu quả thực như vậy thì anh không muốn bị người ta lợi dụng trắng trợn như vậy…

Anh bắt đầu nảy ra ý nghĩ xấu, nhìn cái gì cũng suy nghĩ miên man, chiếc váy dài màu xám nhạt bó sát mông, đường cong ở eo và ngực rất hoàn hảo, bờ môi căng mọng, ngón tay dài trắng mịn, anh chỉ mong biến thành chiếc váy màu trắng trong tay cô…

Anh ta đang chìm đắm trong tưởng tượng thì bỗng nhiên Phong Bình cất tiếng nói: “Anh vẫn ổn chứ?”

Anh ngây người, nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Hả?”

Phong Bình nói với giọng đầy nghi ngờ: “Mặt anh đỏ kìa, hay là anh sốt rồi?”

Đường Ca Nam khó khăn nuốt nước bọt, lấy giọng rồi cười gượng và nói: “Không. Ôi, bây giờ mới là mùa đông mà em đã mua váy mùa hè rồi?”

“Những thứ này không phải em mua, người ta tặng”. Nói xong Phong Bình ném hai chiếc váy về phía anh ta và nói: “Treo lên giúp em”.

“Ai tặng?” Đường Ca Nam đỡ lấy hai chiếc váy, ngồi im bên giường không nhúc nhích, gượng gạo hỏi lại.

“Dĩ nhiên là nhà thiết kế rồi, con ai nữa?” Phong Bình phì cười.

Đường Ca Nam lập tức tỉnh ngộ, thỉnh thoảng Đường Minh Tuyên cũng gặp những chuyện như thế này. Anh treo quần áo lên rồi nói: “À, Jennifer muốn gặp em”.

“Bà ta nói có chuyện gì sao?”

“Bà ta chỉ bảo muốn gặp em, trước đây bà ta chưa gặp em sao?”

“Chưa, nhưng có nhìn ảnh, biết được số đo của em”. Phong Bình mỉm cười: “Anh cho bà ta xem ảnh đính hôn của chúng ta, bà ta nói gì?”

Đường Ca Nam cố tình nhăn nhó rồi nói với giọng điệu hết sức ấm ức: “Bà ta vô cùng kinh hoàng, rõ ràng không biết anh là thằng nhà nghèo chui ra từ xó xỉnh nào…”

Phong Bình cười ha hả: “Vậy sau này em nuôi anh là được mà”.

Đường Ca Nam gật đầu lia lịa, “Tốt quá. Đàn ông bọn anh dốc sức vì con gái các em mấy nghìn năm, lẽ ra phải được nghỉ ngơi từ lâu rồi. Em không biết hàng ngày anh phải khổ sở thế nào…” Anh ta nói rồi lại nằm xuống giường, than thở: “Trên báo thường đả kích lối sống xa hoa của những người giàu có, đó là vì họ kiếm tiền khổ sở, không xa hoa thì quả là có lỗi với mình, đời người ngắn ngủi”.

Giọng điệu ấy giống hệt Bính Thần, Phong Bình nghe mà không nhịn được cười. Đang định nói gì đó thì dưới nhà thông báo đến giờ ăn cơm, thế là cô treo mấy bộ quần áo vào trong tủ, sau đó vào phòng vệ sinh rửa tay, cùng Đường Ca Nam xuống dưới ăn cơm.

Vì có Lục quản gia đứng cạnh hầu hạ nên cô cố tình tỏ ra hết sức thân mật với Đường Ca Nam, không ngừng gắp thức ăn cho anh.

Đường Ca Nam vui ra mặt, anh cũng không ngừng gắp thức ăn cho cô.

Sự thân mật của hai người khiến Lục quản gia thực sự lo lắng, bà ta không ngờ lần này Phong Bình quay về, tình cảm với Đường Ca Nam lại tiến triển nhanh đột ngột như vậy, đây không phải là điềm lành.

Cảm giác bị đe dọa ngày càng lớn hơn nhưng trong lòng cảm thấy rất không phục.

Bà ta rất biết hầu hạ người khác, làm việc hai chục năm, kinh nghiệm phong phú, nên cũng bắt đầu kén chọn đối tượng phục vụ. Những người giống như Phong Bình, không biết chừng xuất thân còn chẳng bằng mình, hoàn toàn không thể lĩnh hội được tinh túy trong cách phục vụ của bà ta – ví dụ món bánh trên bàn mà bà đã cất công nướng cẩn thận, vậy mà khi cô ta ăn, nét mặt giống như ăn đồ ăn vặt ở quán ven đường vậy, thật là tùy tiện, không có chút nghệ thuật thưởng thức nào, đúng là không còn gì để nói.

Đúng là phí hoài phí hoài!

Lục quản gia chỉ biết nén nỗi tức giận sục sôi trong lòng để dạ dày và ruột gặm nhấm. Sau này bà ta sẽ phải đối mặt với bà chủ như thế này, chắc là bà ta sẽ ức chết mất.

Không được, tuyệt đối không được.

Bà ta không thể ngồi chờ chết được, phải chủ động tấn công.

Truyện Chữ Hay