Edit: Sally
Ngự tiền: Bên cạnh nhà vua, (câu trên có nghĩa là bẩm tấu, kiện cáo sai lầm của các quan phủ, quý tộc lên vua).
Tuyết phủ
Trong từ đường
Tuyết Nghiễn một mặt bất đắc dĩ nhìn đệ đệ quỳ trên mặt đất lạnh băng, “Tịch Nhi, đều quỳ hơn một canh giờ, còn không chịu cùng mẫu thân nhận sai sao?”
Sáng nay nàng mới đến Hàn Lâm viện không lâu, liền thấy quản gia trong phủ phái người tới đưa tin, nói người trong viện đại công tử đều đang vội lấy nước dập hỏa, nàng nhất thời vô cùng lo lắng chạy trở về, liền lo lắng đệ đệ sẽ xảy ra chuyện, nhưng không nghĩ tới vừa về liền nghe chính phu của mình lòng như lửa đốt nói, Tịch Nhi mất tích, khi đó nàng liền đoán được, trận hỏa này là như thế nào.
Bất đắc dĩ nàng không thể làm gì khác hơn là để quản gia cho người toàn lực dập tắt lửa, lại để thị vệ trong phủ đi tìm Tịch Nhi, may là hôm nay thời tiết không tệ, tuyết đọng tan ra, cho nên trận hỏa rất nhanh bị tiêu diệt, ngoại trừ đốt trọi một căn phòng, cũng không có tổn thất lớn hay người thương vong gì.
Lúc này, mẫu thân nhận được tin tức chạy về, thấy khắp nơi bừa bộn, dưới cơn nóng giận, hạ lệnh đem hạ nhân trong viện trên dưới hết thảy đều trượng trách một lần, đặc biệt là tiểu thị thiếp thân của Tịch Nhi _ Lục nhi, bị phạt nặng nhất, vốn nàng muốn xin mẫu thân, chờ Tịch Nhi sau khi trở lại trách cứ vài câu việc này cũng cho qua, nhưng không nghĩ tới Tịch Nhi sau khi trở về thấy Lục nhi một thân bị thương, thế nhưng cùng mẫu thân tranh chấp.
Mẫu thân vốn cơn giận còn sót lại chưa tiêu, lại thêm chuyện Thủy gia công tử trước đó nên muốn giáo huấn Tịch Nhi một hồi, liền phạt Tịch Nhi đến từ đường hối lỗi, mãi đến khi nào chịu mở miệng nhận sai mới có thể đứng lên.
Nhưng Tịch Nhi tính tình tùy ý làm bậy, coi trời bằng vung, tính khí này càng quật cường, quỳ hơn một canh giờ ( canh giờ = tiếng đồng hồ), còn không chịu nhận sai.
Tuyết Noãn Tịch ngẩng đầu nhìn đại tỷ, nổi giận đùng đùng nói: “Hỏa là ta châm, mẫu thân muốn phạt muốn đánh, hướng về phía ta là được, vì sao phải đánh Lục nhi? Lục nhi hắn chưa từng luyện qua võ, bây giờ nằm ở trên giường, sợ là hơn một tháng mới có thể đứng dậy! Mẫu thân làm sao có thể làm như vậy?”
Hắn vốn chuẩn bị đi nhận sai, nhưng hắn không nghĩ tới mẫu thân cư nhiên hạ lệnh đem Lục nhi cùng hạ nhân trong viện của hắn trượng trách!
Người sai cũng không phải bọn họ, vì sao phải đánh bọn họ?
Tuyết Nghiễn cứng lại, “Tịch Nhi, ngươi vì mấy hạ nhân mà cùng mẫu thân bực bội, này đáng giá không?”
Tuyết Noãn Tịch trừng nàng một chút, quay đầu không nói lời nào.
“Lần trước, chuyện Thủy gia công tử, mẫu thân vốn chưa nguôi giận, bây giờ ngươi nếu cùng mẫu thân bực bội, chẳng phải là quá khiến mẫu thân thương tâm!” Tuyết Nghiễn khuyên bảo.
“Đại tỷ!” Tuyết Noãn Tịch nghiêm mặt, “Ta nói rồi, muốn ta nhận sai có thể, nhưng mẫu thân cũng phải cùng Lục nhi nhận sai!”
Tuyết Nghiễn kinh ngạc trợn to hai mắt, “Tịch Nhi, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?” Nàng biết đệ đệ này luôn luôn tùy hứng, nhưng cũng không phải không có suy nghĩ, thế nhưng bây giờ nói ra những lời ấy, lẽ nào điên rồi hay sao?
“Ta mặc kệ!” Tuyết Noãn Tịch hét lớn, “Mẫu thân nếu sinh khí, có thể đánh ta, nhưng không thể đánh Lục nhi!”
Tuyết Nghiễn thở dài nói: “Tịch Nhi, đại tỷ biết ngươi cùng Lục nhi thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, thế nhưng hắn trước sau cũng chỉ là Nô thị, ngươi để mẫu thân hướng hắn nói xin lỗi, này làm sao có khả năng?” Tình cảm giữa bọn họ thời điểm nào trở nên tốt như vậy?
Tuyết Noãn Tịch căm tức nhìn nàng, sau đó xoay đầu, không để ý tới nàng.
“Tịch Nhi…”
“Ngươi vì sao muốn ta hướng Lục nhi xin lỗi?” Tuyết Thiên Tỉnh trầm mặt đi vào.
Tuyết Nghiễn thấy thế, vội vã tiến lên nghênh tiếp, “Mẫu thân…”
“Ngươi lui ra.” Tuyết Thiên Tỉnh tàn khốc nói.
Tuyết Nghiễn nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là xoay người đi ra ngoài.
Tuyết Thiên Tỉnh đi tới trước mặt nhi tử, “Ngươi nói thử một chút!”
Tuyết Noãn Tịch cúi đầu, không nói lời nào.
“Ta biết ngươi oán ta cấm túc ngươi.” Tuyết Thiên Tỉnh trầm giọng nói, “Thế nhưng ta làm tất cả đều vì muốn tốt cho ngươi, nhưng ngươi ngược lại tốt rồi, không chỉ không nhớ kỹ giáo huấn, cư nhiên sai càng thêm sai, tự phóng hỏa tiểu viện của mình, ngươi có biết, nếu trận hỏa này diệt không kịp, sẽ có hậu quả gì không? Ngươi bây giờ lo lắng Lục nhi, đau lòng Lục nhi, nhưng khi ngươi phóng hỏa, có nghĩ tới hay không, nếu hắn không đi ra kịp, thì sẽ chôn thây biển lửa!”
“Người không nên làm ta sợ!” Tuyết Noãn Tịch ngẩng đầu lên nói, “Ta trước khi phóng hỏa đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, hỏa kia căn bản sẽ không thương tổn được người nào, hơn nữa, ngoài viện có nhiều thị vệ bảo vệ như vậy, làm sao sẽ làm người bị thương!”
“Bây giờ ngươi còn cảm thấy ngươi không sai?” Tuyết Thiên Tỉnh cả giận nói, nàng có phải là quá mức dung túng hắn rồi không?
Tuyết Noãn Tịch bĩu môi nói, “Ta lúc nào nói ta không sai rồi…”
Tuyết Thiên Tỉnh nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn mấy phần, “Đã như vậy, vì sao còn không nhận sai?”
“Mẫu thân không nên đánh Lục nhi! Ngươi nếu phạt ta, đánh ta, ta không lời nào để nói, nhưng mẫu thân không nên đánh Lục nhi!” Tuyết Noãn Tịch bỗng nhiên đứng dậy, cả giận nói: “Phụ thân khi ta còn rất nhỏ liền qua đời, mẫu thân vội vàng triều chính, đại tỷ bận rộn đọc sách, nhị tỷ đều không ở nhà, khi đó đều là cha nuôi chăm sóc ta, Lục nhi mặc dù là con trai ruột của hắn, thế nhưng hắn đối với ta so với nhi tử của mình còn tốt hơn, cha nuôi lúc lâm chung ta liền đáp ứng hắn, sẽ chăm sóc Lục nhi thật tốt, nhưng bây giờ mẫu thân đem hắn đánh thành bộ dáng này, ta làm sao ăn nói với cha nuôi!”
Tuyết Thiên Tỉnh kinh ngạc.
Liền ngay cả Tuyết Nghiễn không yên lòng mà trốn ở ngoài cửa cũng không khỏi kinh ngạc, Tịch Nhi vì Lục nhi mà cùng mẫu thân bực bội là vì nguyên nhân này? Nàng không hề nghĩ tới, đệ đệ tùy hứng của mình cư nhiên quan tâm người khác như vậy?
Tuyết Noãn Tịch vẻ mặt khổ sở, “Cha nuôi đi rồi, ta cũng chỉ còn lại một mình, là Lục nhi vẫn bồi ta, huống hồ…” Hắn chuyển đề tài, trợn mắt nói: “Lục nhi hắn không phải người của mẫu thân sao? Hắn vẫn luôn trong tối đem những việc ta làm báo cho mẫu thân, nhưng mẫu thân bây giờ lại hạ thủ tàn nhẫn như vậy?”
Tuyết Thiên Tỉnh vẻ mặt liễm liễm, “Ta đã phái người đi thỉnh thái y lại đây.”
“Vậy mẫu thân khi nào xin lỗi Lục nhi?” Tuyết Noãn Tịch tiếp tục hỏi.
Tuyết Thiên Tỉnh giận tái mặt, “Người nên nói xin lỗi với hắn là ngươi, hắn vì ngươi nên mới bị như vậy!”
“Mẫu thân nói không giữ lời!” Tuyết Noãn Tịch tức giận nói.
Tuyết Thiên Tỉnh nói: “Nói không giữ lời là ngươi, ngươi không phải đã đáp ứng ta, cố gắng ở trong viện nhận cấm túc sao?”
Tuyết Noãn Tịch khí thế nhất thời tiêu, “Ta… Ta… Ai bảo mẫu thân không cho ta đi gặp nàng!”
“Ngươi sáng nay đi ra ngoài một canh giờ, chính là đi gặp Thập Lục hoàng nữ?” Tuyết Thiên Tỉnh trầm mặt nói.
Tuyết Noãn Tịch đang muốn gật đầu, nhưng lại nhớ ra cái gì đó, mím mím môi, “Không nói cho ngươi! Ta đến xem Lục nhi!” Dứt lời, quay đầu liền đi ra ngoài.
Tuyết Thiên Tỉnh lắc đầu một cái, không biết nên tức nên nộ, hay nên cảm thấy vui mừng, ngẩng đầu nhìn hướng về bàn thờ, bài vị của người mình cùng kết tóc, thở dài nói: “Ngươi nói xem, đứa con trai này của chúng ta, tính tình này, đến tột cùng là giống ai?”
“Tịch Nhi tính tình tuy rằng không được, thế nhưng tâm vẫn rất tốt.” Tuyết Nghiễn đi tới, cười nói, “Phụ thân ở trên trời có linh thiên, cũng sẽ cảm thấy vui mừng.”
Tuyết Thiên Tỉnh thở dài, “Hắn tính tình như vậy, nếu lòng dạ ác độc một chút còn tốt, nhưng một mực lại tâm mềm như vậy, nếu tương lai tiến vào Thập Lục hoàng nữ phủ, sợ sẽ phải chịu thiệt.”
“Mẫu thân lo xa rồi.” Tuyết Nghiễn nói, “Nữ nhi đã cho người điều tra nhi tử Thục gia kia, tính tình ôn hòa, không giống như người tâm cơ, huống hồ, cho dù hắn là nhi tử Thục tương, nhưng trước sau vẫn là thân phận Sơ thị.”
Tuyết Thiên Tỉnh suy nghĩ một chút, đang muốn nói cái gì lại thôi.
Lúc này, quản gia Tuyết phủ vội vội vàng vàng đi vào, đưa lên một phong thư, nói là môn sinh của nàng đưa tới gấp.
Tuyết Thiên Tỉnh mở ra xem, mặt biến sắc.
“Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?” Tuyết Nghiễn vội hỏi.
Tuyết Thiên Tỉnh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thuận Thiên phủ doãn ngự tiền, kiện Thập Lụchoàng nữ ở trên đường cái phóng ngựa hành hung, nhiễu loạn an bình trong kinh, bệ hạ giận dữ, hạ chỉ đem Thập Lục hoàng nữ triệu tiến vào cung gấp!”
Tuyết Nghiễn kinh hãi, “Cái gì?”