Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.=
Bị Cố Viêm trì hoãn một hồi lâu như vậy, nên lúc Mạnh Tiêu Thần đến đoàn phim phim thần tượng đã trễ hơn thời gian ước hẹn tận một giờ đồng hồ.
“Dương đạo diễn, anh xem cái cô Mạnh Tiêu Thần này, không có bao nhiêu tài năng, nhưng kiêu ngạo thật là không nhỏ, để cho toàn bộ đoàn làm phim chúng ta ở đây chờ cô ta!”
Nói chuyện chính là Trang Nhã diễn vai nữ nhân vật chính, bởi vì dáng dấp của nữ phụ Đặng Vy xinh đẹp hơn cô, diễn xuất cũng tốt hơn cô như vậy, làm cho cô mấy ngày qua vẫn tức giận đến không thuận.
Ngày hôm qua đạo diễn còn nói muốn mời model xe mới lên bảng xếp hạng làm khách mời, trong lòng cô càng khó chịu.
Vốn chính là bộ phim thần tượng dựa vào giá trị nhan sắc để thu hút người xem, hết lần này tới lần khác hai người diễn vai phụ đều có dáng vẻ xinh đẹp hơn cô, vậy để cho nữ chính là cô sống thế nào đây?
Đạo diễn bộ phim thần tượng này là Dương Dật, cũng đã lăn lộn nhiều năm trong giới, nhưng bởi vì tài năng có hạn, cách đối nhân xử thế cũng chẳng ra làm sao, nên vẫn không có nổi tiếng.
Nghe thấy lời của Trang Nhã, chân mày dương Dật lập tức nhíu lại.
Cái cô Mạnh Tiêu Thần này, quả thật đúng là không có đạo lý! Chẳng lẽ là xem thường mình sao? Xem thường bộ phim này hả?
Vừa nghĩ như thế, Dương Dật cũng hơi tức giận.
Từ khi vào đoàn phim đến này, Đặng Vy vẫn luôn không hợp với Trang Nhã lần này khó có được không phá ngang, ngược lại hùa theo Trang Nhã nói, “Nếu như chỉ trễ mấy phút, về tình có thể lý giải. Nhưng bây giờ cô ấy đã trễ một giờ đồng hồ, đúng là quá không có quan niệm về thời gian rồi!”
“Đúng vậy, lời Đặng Vy nói quá đúng! Hơn nữa tôi cảm thấy không chỉ không có quan niệm về thời gian mà còn là người không có đạo đức nghề nghiệp!” Trăng Nhã cũng không phải ngu ngốc, ngay lập tức nghe ra được ý trong lời của Đặng Vy, bây giờ Mạnh Tiêu Thần này là đối thủ chung của các cô, tạm thời hai người các cô có thể kết làm đồng minh.
Dương Dật bị hai người phụ nữ cô một lời tôi một lời, khiến cho đầu óc cũng có chút choáng váng.
Đúng lúc đó Mạnh Tiêu Thần và Mễ Na vừa đến trường quay.
Vừa nhìn thấy Đặng Vy với một nữ diễn viên khác có vẻ mặt hả hê và sắc mặt đạo diễn đen như đáy nồi, trong lòng Mễ Na cũng đoán được trước khi các cô đến đã xảy ra chuyện gì.
Vì vậy, không đợi Dương Dật lên tiếng, cô lập tức đi đến cười nói xin lỗi, “Đạo diễn, xin lỗi, bởi vì trước đó Cố tổng tìm Mạnh Mạnh chúng tôi có việc, làm mất thời gian, nên giờ mới đến trễ!”
Nói xong, không chờ Dương Dật trả lời, nháy mắt với Mạnh Tiêu Thần.
Mạnh Tiêu Thần hiểu ý, vội vàng nói, “Xin lỗi đạo diễn, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau!”
Dương Dật nói thầm trong lòng, tổng cộng cô chỉ có hai phân diễn, hôm nay tôi quay luôn một lần hết toàn bộ, vậy còn có lần sau à?
Chỉ là, thái độ mấy người Mạnh Tiêu Thần cúi thấp như vậy, Mễ Na lại mang tượng Phật Cố Viêm ra, coi như trong lòng Dương Dật có khó chịu như thế nào chăng nữa, cũng chỉ có thể cười một tiếng cho qua.
Thấy chuyện Mạnh Tiêu Thần đến trễ được giải quyết dễ dàng như vậy, Đặng Vy và Trang nhã liếc mắt nhìn nhau, cũng từ trong mắt đối phương thấy được vẻ không cam lòng.
Chỉ là, các cô còn có thể làm gì được đây?
Con ngươi Trang Nhã xoay tròn, nghĩ đến phân đoạn sắp quay, trong lòng lập tức có biện pháp.
Còn Đặng Vy, mặc dù không có biện pháp giống như của Trang Nhã, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Vì vậy, trên mặt hai người cùng nở nụ cười thắng lợi, giống như mưu kế của các cô đã được thực hiện.
Vậy mà, Nữ hoàng bệ hạ của chúng ta đã sớm thu hết vào mắt vẻ mặt của bọn họ, ở đáy lòng khinh thường cười cười.
Phân đoạn này nói về sau khi gia đình của nam phụ- Tiêu Dương biết chuyện anh ta đang ở chung một chỗ với Tưởng Hân nữ phụ số hai có xuất thân tầm thường, mạnh mẽ phản đối. Mạnh Tiêu Thần diễn vai mỹ nữ tổng giám đốc, chị gái Tiêu Dương- Tiêu Lăng, được người nhà nhờ vả, quyết định tự mình gặp mặt Tưởng Hân, giải quyết với cô ta.
Địa điểm gặp mặt là một quán cà phê ở tầng dưới của công ty Tiêu gia.
Đi với Tưởng Hân là bạn thân của cô ta, là Trang Nhã diễn vai nữ chính Quý Tiểu Nặc, đã chờ ở đó từ sớm.
“Chị gái Tiêu Dương sao còn chưa đến vậy?” Quý Tiểu Nặc vừa dùng cán muỗng dùng sức quấy trong tách cà phê, vừa nhỏ giọng phàn nàn, “Không phải là cô ta chủ động hẹn cậu đến sao? Sao mà cậu cũng đã đến mà cô ta còn chưa đến vậy chứ? Hừ!”
Nữ chính Quý Tiểu Nặc vốn là thiên kim tiểu thư, điêu ngoa thành tính, tính tình nóng nảy. Mặc dù bây giờ cãi nhau với người nhà, sau khi bỏ nhà đi giấu diếm thân phận đi làm ở một quán rượu với Tưởng Hân, nhưng tính tình bản thân cô vẫn không thay đổi.
“Tớ nghe Tiêu Dương nói hiện tại công ty nhà anh ấy đều do chị anh ấy quản lý, cho nên chị Tiêu bề bộn rất nhiều việc!” Tưởng Hân cười an ủi bạn tốt, “Không sao cả, chúng ta đợi thêm lát nữa là được!”
Vừa dứt lời, hai người đã nhìn thấy quán cà phê mở cửa đón khách.
Người phụ nữ từ ngoài đi vào có vóc dáng cao thẳng, mang một mắt kính màu đen thật to, nên chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao và môi đỏ mọng diễm lệ của cô. Trên tay cô xách một chiếc túi to phối hợp màu đen trắng, trên người mặc một chiếc áo sơ mi hoa văn sọc thẳng nhỏ nhắn màu lam, được sơ-vin trong chiếc quần màu trắng và thắt lưng bản to. Một bộ này kết hợp với đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen cao bảy cen-ti-mét, làm cho cả người cô nhìn qua rất hào phóng lại khí phách mười phần!
“Ố oh, mỹ nữ!” Quý Tiểu Nặc kìm lòng không được huýt gió một tiếng.
Sau đó, nhìn thấy mỹ nữ đi đến chỗ các cô.
“Chẳng lẽ cô ấy chính là chị của Tiêu Dương, Tiêu Lăng hả?” Quý Tiểu Nặc hậu tri hậu giác hỏi Tưởng Hân.
Tưởng Hân nhìn Tiêu Lăng càng đi càng đến gần bọn họ, nhỏ giọng nói, “Chắc là đúng rồi!”
Quả nhiên, mỹ nữ đi thẳng đến bàn này, sau đó ngồi xuống đối diện các cô.
Sau khi ngồi xuống, mỹ nữ đưa tay lấy cái kính cực to xuống.
Trong mắt Tưởng Hân và Quý Tiểu Nặc lập tức xuất hiện vẻ kinh diễm, ve đẹp của chị gái Tiêu Dương, cũng quá là đẹp rồi?
Đầu tiên là Tiêu Lăng liếc nhìn Quý Tiểu Nặc một cái, sau đó mới nhìn Tưởng Hân, lạnh lùng nói, “Cô là Tưởng Hân phải không?”
“Phải, là tôi!” Tưởng Hân gật đầu một cái, ở trước khí thế mãnh liệt như vậy, cô hình như có hơi luống cuống.
Xác định được thân phận đối phương, Tiêu Lăng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Nói đi, muốn thế nào thì mới có thể không quấn lấy em trai tôi nữa?”
“Tôi-----” Bị Mạnh Tiêu Thần cao cao tại thượng nhìn và trong ánh mắt còn chứa ý khinh miệt, tim Đặng Vy lập tức căng thẳng, đột nhiên không biết mình nên nói cái gì.
Vốn là Dương Dật thấy diễn xuất của Mạnh Tiêu Thần tốt như vậy, trong lòng âm thầm hài lòng, nhưng bây giờ, chỗ Đặng Vy lại có vấn đề!
Phải biết rằng, ở trong đoàn phim này, hoàn toàn có thể coi Đặng Vy là người có diễn xuất tốt nhất!
Thấy Đặng Vy nói “Tôi” một hồi lâu mà không nói ra đầy đủ lời thoại, Dương Dật thở dài nặng nề một cái trong lòng, đang định kêu ‘cắt’, thì thấy khóe miệng Mạnh Tiêu Thần giật giật.
“Muốn tiền, đúng không?” nói xong Tiêu Lăng lấy từ trong túi xách ra một tập chi phiếu, xé ra một tờ, “W, đã đủ chưa?”
Trong lòng Đặng Vy đang suy nghĩ, mình chưa nói lời thoại, tại sao Dương Dật còn chưa hô ngừng?
Vì vậy, cô không nói lời nào, chỉ có chút ngơ ngác nhìn Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng nhàn nhạt nhìn cô một cái, đặt tấm chi phiếu trước mặt cô, sau đó đeo mắt kính lên và cầm túi xách, đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“À, đúng rồi!” Chân phải Tiêu Lăng đã bước ra một bước lại thu trở lại, quay đầu nhìn Tưởng Hân thản nhiên cười một tiếng, “Sau khi lấy tiền, đừng quên rời khỏi em trai tôi!”
Vừa dứt lời, biến cố xảy ra.
Có lẽ là cảm thấy sự tồn tại của mình quá thấp, phải làm cái gì đó. Vì vậy, vào lúc này đột nhiên Quý Tiểu Nặc đứng dậy, sau đó bưng lên tách cà phê trên bàn hắt thẳng vào Tiêu Lăng.
“Cô khinh người quá đáng!”
Nhưng mà, với tài nghệ của Nữ hoàng bệ hạ, làm sao có thể bị cô ta hắt trúng?
Vì vậy, toàn bộ cà phê rơi trên mặt đất.
Mà nữ tổng giám đốc Tiêu Lăng rất khí phách mà giơ tay lên trực tiếp tát Quý Tiểu Nặc một cái, “Trên thế giới này, dám hất cà phê trên người Tiêu Lăng tôi, sợ rằng còn chưa có ra đời đâu!”
“Cô, cô-----” Quý Tiểu Nặc che một bên mặt bị đánh, tức giận cực kỳ, nhưng đạo diễn chưa hô dừng, cô chỉ có thể diễn tiếp, “Cô lại dám đánh tôi?”
Tiêu Lăng cười lạnh một tiếng, “Không có lễ phép, không có ai dạy dỗ, nên đánh!”
Nói xong xoay người rời khỏi quán cà phê.
Lưu lại Quý Tiểu Nặc đang đứng cùng với Tưởng Hân ngồi một chỗ ngây ngốc nhìn bóng lưng của cô.
Cho đến khi Mạnh Tiêu Thần rời khỏi quán, rốt cuộc Dương Dật mới hô, “Cắt-----”
Vừa ngừng diễn, Trang Nhã liền chạy đến bên người Dương Dật tố cáo, “Đạo diễn, cô ta lại đánh tôi thật này!”
Dương Dật đang nhìn chằm chằm màn hình máy quay phim quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, “Ai cho cô hắt tách cà phê lên người cô ấy trước?”
“Tôi-----” Trang Nhã không phản bác được, sự thật quả thật là như thế. Nhưng thế nào cô cũng nghĩ không ra chỉ hắt tách cà phê mà thôi, lại hắt cũng không trúng, còn bị cô ta tát một cái.
Sau khi Dương Dật nhìn lại lần nữa, cả người cũng trở nên hào hứng hẳn, “Mặc dù kịch bản bị các cô thay đổi hoàn toàn, nhưng Mạnh Tiêu Thần phát huy ứng biến kịp thời làm cho đoạn phim này trở nên đặc sắc vô cùng! Cho nên tôi quyết định, đổi kịch bản!”
“Đạo diễn, đoạn phim này có thể quay lại không?” Dặng Vy yếu ớt hỏi một câu.
Trọng tâm chính của đoạn phim này vốn là cô, trước đó cô cũng đã nghĩ xong muốn ở trong phim áp chế Mạnh Tiêu Thần, chẳng qua là, vạn vạn không nghĩ đến sự thật lại hoàn toàn ngược lại. Đến cuối cùng, cô còn bị áp chế đến nỗi không nói ra được lời thoại đầy đủ, hoàn toàn làm nền cho Mạnh Tiêu Thần.
“Tại sao lại phải quay lại?” Nhìn thấy Đặng Vy, Dương Dật lại giận dễ sợ, “Cô nói xem hôm nay cô vậy là có chuyện gì xảy ra? Thậm chí cả lời thoại cũng có thể quên! Tôi vẫn cho là diễn xuất của cô rất tốt, không nghĩ tới thì ra cũng chỉ bình thường thôi! Nếu không phải do hôm nay có Mạnh Tiêu Thần phản ứng mau lẹ, kịp thời cứu phân cảnh này, vậy đoạn này thật sự phải quay lại rồi!”
“Nhưng mà,” Đặng Vy cắn cắn môi, nhắm mắt nói, “Nhưng mà tờ chi phiếu đó-----”
“Ừ, Tưởng Hân không nên nhận tờ chi phiếu đó! Cho nên mới phải đổi kịch bản, sau này phải tìm cơ hội trả lại!” Nói xong Dương Dật không để ý đến cô ta nữa, chạy thẳng đến chỗ biên kịch bắt đầu thương lượng chuyện sửa đổi kịch bản.
Trong lòng Đặng Vy vừa tức lại vừa hối hận, vốn định kết hợp với Trang Nhã cho Mạnh Tiêu Thần chút màu sắc, lại không nghĩ rằng cuối cùng lại thành ra như vậy!
Cô ngẩng đầu nhìn Trang Nhã một cái, nhìn thấy mặt cô ta sưng đỏ, lúc này trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
Cũng được, Trang Nhã còn thảm hơn cô!
Chỉ là Đặng Vy nằm mơ cũng không nghĩ tới, tất cả chuyện phát sinh lúc trước, còn có cả vẻ mặt biến hóa của cô bây giờ, bị Cố Viêm trốn ở chỗ làm việc của nhân viên nhìn hết thảy.
Cố Viêm nhíu chân mày, cái cô Đặng Vy này, hình như cũng không đơn thuần như cô ta thể hiện!
Mà Đặng Vy, cũng thật tinh mắt, vào lúc này lại phát hiện ra Cố Viêm.
Lập tức hoảng sợ nói, “Cố tổng-----”