- Chuyện náo nhiệt trên mạng, anh có định giải thích như thế nào không?
- Bên em thì sao?
- Quản lý của tôi muốn nghe ý tưởng của bên anh trước, hai bên có thể hợp tác một chút. Anh Phó, hôm đó anh… không chú ý có phóng viên sao?
- Phóng viên? Tôi đã điều tra rồi, không phải phóng viên, là fan hâm mộ của tôi tung ảnh lên. Nói ra cũng là do tôi liên lụy em, rất xin lỗi. Bên em muốn thanh minh như thế nào? Tôi sẽ phối hợp.
- Chị Tinh Hà sợ scandal này sẽ ảnh hưởng đến tôi mà thôi. Chúng tôi cũng chưa họp bàn xem sẽ xử lý như thế nào.
- Chỉ cần không ảnh hưởng đến sự nghiệp của em là được? Sơ Vân, nếu tin tưởng tôi, việc này giao cho tôi xử lý, đảm bảo qua lần này em còn nổi tiếng hơn, mà thanh danh còn rất tốt, không dính dáng tình cảm gì đến tôi luôn. Thế nào?
Phượng Sơ không cần suy nghĩ liền đồng ý, thứ nhất việc này cũng là do anh mà ra, thứ hai Phượng Sơ biết rõ nhà họ Phó có việc muốn nhờ cậy cô, việc này còn có thể liên quan đến đến giới tu hành, cô thu trước một chút phí vất vả cũng không có gì. Huống chi dù không nhờ Phó Diên Hựu, cô tin là chị Tinh Hà cũng sẽ có cách giải quyết.
Phượng Sơ nói chuyện với Phó Diên Hựu thêm vài câu rồi cúp máy, cô còn cần liên lạc lại với người đại diện đang lo lắng vội vã của mình, cho chị ấy một liều thuốc an thần.
Thôi Tinh Hà nghe được Phó Diên Hựu nhận giải quyết vụ việc lần này, thở ra nhẹ nhõm, nếu Phó ảnh đế đã có nhã ý, bọn cô cung kính không bằng tuân lệnh.
Đã có người nhận giải quyết rắc rối thay, Phượng Sơ liền ném việc không quan trọng này ra sau đầu, tập trung giành thời gian cho gia đình, ở bên cạnh cha mẹ và em trai, dù sao từ kiếp trước, cô đã quen với việc có người thay mình giải quyết mọi thứ lặt vặt.
Cô cũng nhân một buổi đẹp trời ngồi tâm sự với cha mẹ, mào đầu từ chuyện ông nội giữ cô lại gặp riêng Phó lão, sau lại căn cứ vào những chuyện trong giới tu hành nghe được từ Phó Diên Hựu, biên ra một câu chuyện huyền huyễn, từ nhỏ thiên tư xuất chúng được cao nhân nhận làm đệ tử như thế nào kể cho cha mẹ nghe.
- Trời ạ. Cũng may đó là cao nhân chính đạo. Nếu không thì… Sơ Vân, con cũng thật liều lĩnh. Lúc ấy mới bao nhiêu tuổi? Cùng người khác bái sư, cũng không nói cho cha mẹ biết một tiếng. Lỡ như gặp phải người xấu thì làm thế nào?
- Con xin lỗi. Lúc ấy sư phụ hiển lộ bản lĩnh cao siêu, con rất hâm mộ. Sư phụ vừa ngỏ lời con liền vui mừng làm lễ bái sư. Người nói người ở ẩn không muốn bị người ngoài tìm tới, dặn dò con giữ bí mật. Sư phụ như cha, lời người dặn dò con cũng không dám trái.
Hoa Sơ Vân, rất xin lỗi, lại phải đổ vấy cho cô rồi. Nhưng cô yên tâm, những điều đã hứa hẹn tôi sẽ làm tốt. Cha mẹ, Ninh Vũ đều là thân nhân của tôi. Tôi sẽ chăm sóc họ thật tốt.
Cha mẹ nói muốn gặp mặt sư phụ một lần, mời người một bữa cơm, xem như quen biết, nếu không sau này vô tình gặp mặt sư phụ của con gái mà không chào hỏi một tiếng thì quá thất lễ.
- Sư phụ đã vân du tứ hải, con cũng không thể liên lạc được. Nếu tìm được người, nhất định sẽ mời sư phụ đến nhà chơi.
- Cũng được. Có điều, bản lĩnh hơn người con học được, cũng không thể tự tiện dùng lung tung, càng không thể dùng với mục đích xấu. Đương nhiên nếu có người không có mắt chọc vào con thì khác. Có hiểu không?
- Vâng ạ. Con cũng không tuỳ tiện sử dụng thuật pháp. Chỉ làm một ít phù chú bình an trên đồ vật nhỏ tặng cho ông bà cha mẹ mà thôi. Cha, cha yên tâm. Con gái biết chừng mực.
Hoa Khải Duy gật đầu, con gái ông tuy có trải qua biến cố tính cách thay đổi nhiều, nhưng vẫn là đứa bé ngoan. Ông tin tưởng con bé sẽ tự biết suy nghĩ.
- Phải không? Bảo sao mỗi lần mẹ đeo nhẫn ngọc mẫu đơn đều cảm thấy toàn thân thoải mái. Ra là còn có điều đặc biệt này? Sơ Vân của mẹ thật là giỏi.
Hoa phu nhân vui vẻ cười híp mắt, con gái nhà mình có bản lĩnh, bà thật tự hào. Hôm trước bà gọi điện về nhà, mẹ có nói cha dạo gần đây sức khoẻ rất tốt, ăn được ngủ được, có lẽ cũng là do quà tặng của Sơ Vân.
- Lần trước con có tặng bà nội một chiếc vòng ngọc, tuy chất ngọc không phải rất tốt nhưng cũng được con khắc phù ấn. Chiếc nhẫn này hôm nào cha mang qua biếu ông giúp con, nghiên mực lần trước con tặng thọ lễ cho ông tuy cũng là đồ tốt, nhưng không thể tuỳ thân mang theo.
- Cảm ơn con.
- Đó là ông nội của con cơ mà.
Hoa Khải Duy cười gật đầu nhận lấy hộp gỗ, nhìn vẻ mặt vờ nũng nịu đã lâu không thấy liền nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu con gái. Phượng Sơ mỉm cười tươi tắn, cọ cọ cái tay ‘phạm thượng’ của cha, càng thêm ỷ lại tình cảm gia đình chân thành tha thiết này, cô sẽ giữ gìn thật tốt.