Hai ngày này Phượng Sơ đều giành tinh lực để chế tác quà mừng thọ cho ông nội cô. Sàn nhà thư phòng chỗ chân bàn chế tác phủ một lớp bụi đá, nhưng không ai dọn dẹp vì Phượng Sơ đã dặn dò trước, khi cô đang hoàn thiện tác phẩm nghiêm cấm người khác bước vào căn phòng này, hơi thở xa lạ sẽ khiến cô phân tâm.
Đến khi Phượng Sơ đặt dụng cụ điêu khắc xuống bàn, cúi người thổi một hơi để bụi đá bay hết, chiếc nghiên mực phong cách cổ xưa đại khí liền hiện ra trước mắt.
Nghiên mực dài khoảng tấc, ngang tấc và dày khoảng non nửa tấc.
Mặt trên của nghiên chạm nổi một cổ tùng gốc ngoằn ngoèo trông thật già, bên góc đối diện là một cổ đình với nóc chạm trổ từng miếng ngói đều đặn bị che lấp bởi mây trời, cây lá sum sê. Ngay dưới chân núi, tùng và đình cổ có cái bể nhỏ khoét sâu trên mặt nghiên, chính là nơi chứa nước dùng cho việc mài mực thỏi.
Giữa vũng nước xinh xinh ấy nổi lên một đảo nhỏ đủ chỗ cho tám vị tiên ông đang xúm nhau xem một bức tranh cổ, mà mỗi vị tiên này đều nắm một góc viền nhỏ của bức tranh.
Lại có một tiểu đồng theo một tiên ông khác chống gậy trường sinh bước qua chiếc cầu nối liền đảo nhỏ có bát tiên với núi, tùng, đình cổ tạo thành một bức tranh chạm nổi rất tinh mỹ. Phía dưới bức tranh bọc một đường viền hoa và lá cổ phong trang nhã. Bức tranh và đường viền bao quanh một khoảnh chạm khuyết phẳng lì.
(Tham khảo nghiên mực Tức Mặc Hầu của vua Tự Đức triều Nguyễn)
Đá này không giống ngọc, không thể tụ linh, bởi vậy Phượng Sơ không khắc trận pháp tụ linh, thay vào đó khảm dưới đáy nghiên bảy mươi hai viên ngọc nhỏ xíu tròn trịa thay thế linh thạch sắp xếp bố trí một tĩnh tâm ngưng thần phù.
Ngọc thạch khảm nạm hoàn tất, Phượng Sơ vận linh lực đánh mười hai thủ quyết lên nghiên mực, hoàn thành xong toàn bộ nghiên mực sáng lên một cái chớp mắt rồi tắt lịm.
Phượng Sơ đặt nghiên vào trong một chiếc hộp bằng đồi mồi vàng rực, được chế tác cực kỳ tinh xảo. Món quà này tốn không ít tâm sức của của cô, chắc chắn ông nội sẽ yêu thích.
Ngày hôm sau, Phượng Sơ cùng cha mẹ và Hoa Ninh Vũ lên xe đi về nhà cũ, chính là tổ trạch của Hoa gia, hiện tại Hoa lão thái gia Hoa Kiến Bang ở cùng gia đình con cả Hoa Khải Định.
- Em ba em dâu, thế nào bây giờ mới đến? Khải Duy, Tịnh Nhã, đi theo đại ca ra ngoài đón khách, Tiểu Vân Tiểu Vũ, hai con vào đây cùng ông bà nội.
Cha mẹ Phượng Sơ theo bác cả ra cửa đón khách, hai chị em cô thì ngồi trong nhà, thấy có người có thân phận đến thì mới ra chào đón, rót nước trà ra mời.
Từ mười giờ sáng đã có nhiều khách đến, hôm nay đến đây thăm nom đều là những người có địa vị trong thương giới khu Đông Nam, đám nhân viên dưới trướng tập đoàn Hoa Bang thì đã tới thăm hỏi tặng lễ từ vài ngày trước.
Những người có quan hệ gần hoặc là giám đốc các công ty con, chi nhánh của Hoa gia thì sẽ được gặp mặt ông cụ, nhưng những người có quan hệ xa, chỉ để lại thiếp mừng và lễ vật, cũng không có tư cách gặp mặt ông.
Hoa Kiến Bang hôm nay rất có tinh thần, mặc một âu phục phẳng phiu vừa người, ông ngồi ngay ngắn ở giữa nhà, lưng thẳng tắp, những người anh em thân thiết cách đây vài chục năm tụ họp lại thật sự làm ông sinh ra cảm giác hoài niệm về quá khứ.
Khách đi vào đều vấn an Hoa lão gia tử, sau đó nói vài lời chúc phúc, cuối cùng được nhân viên công tác đưa ra ngoài, vườn lớn là nơi được dùng để đặt tiệc cho hôm nay, đã sắp xếp sẵn sàng đầy đủ.
Những người từ trong nhà chào hỏi Hoa lão gia tử đi ra đều đến chỗ này ngồi, bọn họ vốn đã quen thuộc lẫn nhau, cũng bình tâm trò chuyện, đợi đến giờ bắt đầu tiệc mừng thọ.
Phượng Sơ ngồi cạnh bà nội, đang định gọi tiểu Ninh Vũ nếu đói bụng thì ra sảnh ngoài ăn điểm tâm, không nghĩ vừa nhìn sang tầm mắt lại bắt gặp một đôi trai tài gái sắc thẹn thùng đi vào chào hỏi ông bà nội.
Tối qua Phượng Sơ đã cẩn thật rà soát lại ký ức một lần, đã nhớ rõ gương mặt và kỷ niệm với những thành viên trong Hoa gia, vậy nên cô biết rõ người con trai vừa vào là ai, Hoa Ninh Thần, con trai đầu của bác hai nhà cô, cũng chính là anh họ bên nội của Hoa Sơ Vân.
Có điều khiến cô bất ngờ lại là cô gái đứng bên cạnh, người này, vài ngày trước không phải cô còn thi triển tuyệt kỹ lái xe cắt đuôi phóng viên giúp cô ấy và Phó Diên Hựu hay sao. Nhìn cái dáng vẻ bẽn lẽn thẹn thùng như con dâu mới về nhà chồng này, Phượng Sơ liền hiểu người chuẩn bị kết hôn với cô ấy là ai.
Cô ấy cũng đã nhìn thấy Phượng Sơ, mắt to tròn ngây thơ kinh ngạc nhìn cô, sau liền nở một nụ cười hiện rõ lúm đồng tiền, gật đầu thân thiết chào hỏi Phượng Sơ.
Bà nội thấy hai người quen biết cũng ngạc nhiên, chờ cháu dâu tương lai thăm hỏi ông cụ xong liền lôi kéo người đến nói chuyện với bà, muốn giúp cháu gái nhà mình lôi kéo kết bạn.
Tuy không nói ra, nhưng người lớn trong nhà đều rõ việc xảy ra với Hoa Sơ Vân khi cô mới về nước, nhìn thấy cháu gái không bị biến cố làm suy sụp, ông bà cũng rất vui vẻ, nhưng cũng tránh không nhắc đến việc đó bao giờ.
Trước kia Sơ Vân là đứa bé dịu dàng ngây thơ, mềm yếu nũng nịu, nhưng lúc cố chấp lên thì không nghe ai nói, bà còn sợ cháu gái không vượt qua được, may mắn, tính cách tuy có thay đổi, nhưng lại theo hướng tốt mà ông bà mong muốn, bé ngoan giờ mạnh mẽ hơn nhiều, còn rất tài giỏi, những bộ phim Hoa Sơ Vân đóng qua bà đều đã xem lại ba lần, càng xem càng đắc ý.
Hào môn đều coi thường người xuất thân từ giới giải trí, nhưng không bao gồm nhà họ Hoa, bởi trước khi có những thành tựu được như ngày hôm nay, ông bà cũng từng nếm trải không ít khó khăn vất vả, đồng tiền kiếm được từ công sức mình bỏ ra, đều đáng trân trọng.
Đương nhiên, với gia thế của nhà họ, cháu gái bà không cần phải chịu những thứ gọi là quy tắc ngầm kia, thích thì tiếp tục lăn xả trong giới giải trí, không thích thì về công ty gia đình làm việc.
Lúc này nhìn cháu gái và cháu dâu tương lai vui vẻ tự nhiên trò chuyện, bà cũng cảm thấy an lòng, còn những yêu ma quỷ quái đã làm tổn thương cháu bà kia, tất nhiên người nhà họ Hoa cũng sẽ không để yên.