Một tên gia nhân thân hình vạm vỡ lao đến muốn túm lấy Trầm Huyên Vân, Phượng Sơ nhịn xuống bản năng thân thể muốn động thủ, thân thể lảo đảo nghiêng người lách sang bên cạnh trốn đi, gương mặt nhỏ nhắn hoảng loạn, nước mắt tuôn rơi, khiến tên công tử hoàn khố muốn nhúng chàm nàng càng lúc càng hưng phấn.
Hắn cũng tiến lên, muốn tự thân động thủ, sau đó có thể mặc sức lăng nhục. Trầm Huyên Vân sợ hãi vô cùng, nhưng bốn phía bị bao vây, tên công tử kia sắp tóm được nàng, thì bỗng có vật thể bay không xác định đập thẳng lên đầu tên công tử khiến hắn choáng váng phải dừng lại.
- Dừng tay.
Tiếng quát vang dội khiến tất cả đều chú ý, tên hoàn khố như con sư tử bị chọc giận quay lại nhìn quanh, gào thét.
- Là tên nào. Phá hỏng chuyện tốt của lão tử.
- Được. Cắt.
Tiếng Đàm đạo diễn vang lên, Phượng Sơ dù rất tự tin mình có thể điều khiển tốt cảm xúc mới mẻ vừa học được, nhưng cũng nhẹ thở ra một hơi. Đàm đạo diễn xem lại cảnh vừa rồi, với diễn xuất của Phượng Sơ rất hài lòng, liền thông qua cảnh này.
Phượng Sơ tránh nắng dưới tán ô ở khu nghỉ ngơi, đứng im cho trợ lý bổ trang chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.
Phượng Sơ đã nghiên cứu thấu triệt vai diễn, những cảnh sau liền không làm khó được cô, hầu như đều thông qua trong một lần, chỉ có hai lần phải quay lại đó là do diễn viên phụ đứng không đúng vị trí, hoặc là biểu cảm chưa đúng.
Ở trong đoàn phim mấy ngày kỹ thuật biểu diễn của Phượng Sơ càng thêm thuần thục, lúc diễn chung với đại đa số diễn viên khác cũng không hề kéo chân sau. Mặc dù vẫn kém hơn diễn viên chính như Bùi Tân Vân nhưng đạo diễn và nhân viên công tác đều khen ngợi cô tiến bộ nhanh chóng, nói cô trời sinh chính là để ăn chén cơm diễn viên này. Vừa mới vào đoàn còn bỡ ngỡ, đến giờ đã không ai nhìn ra đây chỉ là diễn viên mới còn chưa có một tác phẩm nào.
Thôi Tinh Hà cũng cảm thán không thôi, có một số việc quả nhiên vẫn phải nhìn xem thiên phú, bởi so với những người khác, cô càng biết rõ thời gian Phượng Sơ mới bắt đầu tiếp xúc diễn xuất đến nay, trình độ đúng là ngồi hoả tiễn mà phóng đi.
Phượng Sơ cũng đã quen với tiết tấu công việc của đoàn phim, ở chung với nhân viên công tác và những diễn viên khác cũng hài hoà, dù không nhiệt tình nhưng cũng nhẹ nhàng lễ độ.
Có một vài cảnh thân thiết với nam chính, nhưng thời cổ đại, thân thiết nhất cũng chỉ dám nắm bàn tay nhỏ, nói vài lời tâm tình, Phượng Sơ đóng mấy cảnh này không có chút vụng về nào, Đàm đạo diễn cũng phải khen ngợi, tình cảm trong mắt rất đúng chỗ, rất uyển chuyển.
Vì sao thật được như vậy, Phượng Sơ đã phải nghiên cứu rất lâu, cuối cùng nhớ lại chính mình khi còn trẻ, thời điểm vẫn là công chúa ngây thơ với mối tình đầu Lý Uẩn, sư huynh tài hoa toàn năng trong mắt của cô khi ấy.
Phượng Sơ đã có một cuộc đời mới, những vui sướng hay đau khổ trong quá khứ, cô không quên, nhưng cũng sẽ không vì nó mà làm ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại, những ký ức kiếp trước lại trở thành tư liệu sống để cô tham khảo, càng tiến bộ hơn trong diễn xuất.
Phạm Liên Ninh đóng vai nữ chính có mâu thuẫn với cô thì rất may hai người lại không có cảnh đối diễn nào. Chỉ có một cảnh duy nhất cả hai cùng chung khung hình, đó là trong một bữa tiệc cung đình, Phạm Liên Ninh đóng vai tiểu thư nhà Tướng quân tham gia bữa tiệc, nhưng khi đó cô ta chỉ có thể ngồi bên dưới cùng với toàn bộ mệnh phụ và các tiểu thư quan lại khác hành lễ với công chúa là cô mà thôi.
Hôm nay là cảnh quan trọng nhất với Phượng Sơ trong cả bộ phim, cũng là cảnh Phượng Sơ toả sáng nhất.
Thân là công chúa duy nhất của hoàng thất chưa xuất giá, khi đất nước lâm nguy, phải bỏ qua tình cảm cá nhân, hy sinh vì tổ quốc.
Các đại thần dâng tấu chương phủ kín ngự án, lúc này cần có thời gian để củng cố lực lượng, tổ chức phản công, kế sách đối phó hữu hiệu nhất chính là “mỹ nhân kế”.
Lúc bấy giờ, muốn tìm một công chúa đang tuổi cập kê lại có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, thật hiếm có. Không may là chỉ có mỗi Trầm Huyên Vân hội tụ đủ những yêu cầu này.
Hoàng đế thương xót công chúa chưa đưa ra quyết định, nhưng chính lúc này, khi Bắc Đô quân sắp đánh đến tận kinh thành, công chúa quỳ gối trước điện rồng, xin vua cha ra thánh chỉ.
Nàng hiểu rõ vua cha bất đắc dĩ, cũng không còn cách nào khác, đến cuối cùng, ngài vẫn sẽ phải thoả hiệp.
Vì đất nước mà nàng đã hiến trọn thanh xuân, cuộc đời người con gái và cả tính mạng của mình. Nàng bỏ lại sau lưng cuộc sống quen thuộc, những ngày êm ấm giữa cung đình, tình thương yêu của phụ mẫu, bỏ lại sau lưng tình yêu tự do và hạnh phúc, đành lòng phụ tấm chân tình của người thương.
Đội ngũ hoà thân không hoành tráng náo nhiệt, chỉ có toàn bộ quan viên và tông thất tập trung đưa tiễn. Tư An công chúa khoác giá y đỏ thẫm, toàn thân trang sức lộng lẫy xinh đẹp, khí chất hoàng tộc cao quý lãnh diễm, công chúa mặt không biểu tình, chỉ quỳ gối trước điện rồng lạy chín lạy cáo biệt phụ hoàng, sau đó liền quay người bước nhanh lên kiệu hoa.
Đây là điều duy nhất hoàng đế có thể làm cho nàng, được tôn quý ngồi kiệu hoa từ điện rồng ra khỏi cung.
Phượng Sơ trong cảnh này không có lời thoại, nhưng diễn xuất thuyết phục của cô khiến bầu không khí cả phim trường như bị quấn theo, trang nghiêm mà bi thương.
Ngay khi đạo diễn hô cắt, không ít tiếng khóc nghẹn ngào không kìm nén nổi nấc lên.
- Ô ô, đáng thương công chúa của tôi. Ngày xinh đẹp nhất, rực rỡ nhất, lại cũng chính là ngày bi ai nhất trong cuộc đời.
- Đừng nói, tôi đều sắp khóc sưng đôi mắt rồi. Đúng là hồng nhan bạc mệnh mà.
- Tôi quyết định thành fan của cô ấy. Chờ mong phim công chiếu, để tất cả mọi người thấy được thần tượng của tôi.
- Hừ. Tôi đã thành fan của Phượng Sơ từ lâu rồi. Từ sớm tôi đã theo dõi ViWo của cô ấy.
Đàm đạo diễn vô cùng hài lòng. Nhất là lúc Phượng Sơ quay người lên kiệu, cảnh đặc tả khuôn mặt của Tư An công chúa, một giọt lệ tràn bờ mi nhưng lập tức bị che khuất bởi màn kiệu đỏ thắm thêu phượng hoàng giương cánh, mở đủ không gian cho khán giả liên tưởng.
Phân cảnh ngày hôm nay của cô đã kết thúc, Phượng Sơ tẩy trang xong đi ra phim trường, Thôi Tinh Hà liền vội vàng đi tới đưa điện thoại di động cho cô.
- Mẹ em gọi tới, nói là có việc quan trọng, quay xong lập tức gọi ngay cho bà ấy.
- Mẹ em có nói là chuyện gì không?
- Không nói, chỉ là nghe giọng có vẻ rất … tức giận, còn như… ừm, hình như là vừa khóc.
- Chúng ta quay về khách sạn luôn, hôm nay không ở lại xem những người khác diễn nữa.
Thôi Tinh Hà gật đầu, gọi Chung Hân dọn dẹp đồ đạc, tài xế kiêm vệ sĩ của Phượng Sơ đến trước cổng phim trường đón bọn họ.
Phượng Sơ chào hỏi đạo diễn và mọi người xong, ra đến nơi xe cũng vừa tới, lập tức lên xe về khách sạn, ai dám làm mẹ cô khóc, cô sẽ cho người đó biết thế nào là đau khổ.