Từng ngày bình yên trôi qua, mỗi ngày của Phượng Sơ đều theo quy luật thức dậy, luyện võ, đi công ty nhận huấn luyện, trở về ăn cơm cùng gia đình, tắm rửa đi ngủ. Nếu nói có gì thay đổi, thì đó chính là phòng tập riêng của cô có thêm một thành viên nhỏ, Hoa Ninh Vũ. Vốn chỉ một lần vô tình tiểu Ninh Vũ dậy sớm muốn tới gọi chị gái rời giường, không nghĩ tới tìm khắp nơi không thấy chị đâu.
Cũng may quản gia đi ngang qua bắt gặp cậu chủ nhỏ đang đứng trước cửa phòng cô chủ oa oa khóc lớn, mới chỉ cho Hoa Ninh Vũ biết Phượng Sơ ở đâu mà tìm. Bé lúc này mới biết, chị gái mình chính là một cao thủ, so với thỏ bay Leonard chỉ có hơn chứ không kém. Hoa Ninh Vũ quấn quýt lấy chị gái, đòi học bản lĩnh này cho bằng được, Phượng Sơ vốn nghĩ đứa trẻ ở thời đại này tuổi nhỏ như Hoa Ninh Vũ chắc hẳn sẽ không kiên trì nổi, đồng ý dạy cho bé vài chiêu, chờ Hoa Ninh Vũ tự thấy chán rồi sẽ không làm phiền cô nữa.
Ai biết Hoa Ninh Vũ ban đầu còn cảm thấy mệt mỏi, muốn từ bỏ, nhưng có một lần vô tình bắt gặp Phượng Sơ múa một bộ kiếm chiêu ở trong vườn, trong mắt bé chị gái ngầu cực, kiếm quang vun vút, loang loáng kiếm ảnh, chính là hình ảnh cao thủ võ lâm trong phim truyền hình cổ đại chiếu trên ti vi ấy, cậu bé liền quyết tâm tập luyện tốt mấy chiêu thức chị mình đã hướng dẫn, không nghĩ tới sau khi nghiêm túc luyện tập vài ngày, bé liền nghiện mất rồi.
Hiện tại kế hoạch trong một ngày của Hoa Ninh Vũ có thêm hai khung giờ, một là vào buổi sáng dậy sớm luyện công cùng chị, hai là sau khi đi học về, vừa ăn lót dạ vừa xem ti vi, sau đó tiếp tục luyện tập, xong thì tắm rửa thơm tho sạch sẽ, chờ cha mẹ và chị gái tan tầm trở về cùng ăn cơm.
Hôm nay Phượng Sơ trở về sớm, bởi cô vừa hoàn thành buổi tập luyện cuối cùng của đợt huấn luyện cơ bản, Thôi Tinh Hà tranh thủ khoảng thời gian này hộ tống một thiên vương ca nhạc dưới tay chị ấy hoàn thành lưu diễn vòng quanh khu Đông Nam, vừa trở về ngày hôm nay, ngày mai sau khi Thôi Tinh Hà gặp mặt ba giáo viên hướng dẫn của cô xong sẽ bước đầu vạch kế hoạch tiến công giới giải trí.
Phượng Sơ có linh lực trong cơ thể tầm bổ, tai thính mắt tinh, nghe được tiếng động trong phòng tập liền mở cửa bước vào, Hoa Ninh Vũ đang lặp đi lặp lại một chiêu thức mà cô đã dạy qua. Hình ảnh này làm cô nhớ đến Húc Nhi, cũng chăm chỉ học tập như vậy, ánh mắt Phượng Sơ dõi theo em trai đang tập trung đánh ra từng chiêu từng thức, rất hài lòng.
- Nghỉ ngơi sớm đi, dưỡng tinh thần. Em đã qua kiểm tra của chị, từ ngày mai sẽ bắt đầu dạy em võ thuật chính thức.
Hai mắt Hoa Ninh Vũ toả sáng, vậy ngày mai bé có cần chuẩn bị lễ vật bái sư hay không, trong phim truyền hình từng có cảnh này, chăm chỉ luyện võ, bé có thể giỏi như chị gái mình sùng bái rồi.
Từ trán Hoa Ninh Vũ toát ra sương mờ tụ tập lại như sợi tơ vươn về phía Phượng Sơ, cô cảm nhận được lực tín ngưỡng mỏng manh nhưng thuần khiết của em trai tràn vào cơ thể cô, dù không đáng kể nhưng cô vẫn rất vui vẻ.
Cơm tối xong, cả nhà ngồi trong phòng khách ăn trái cây, Tư Tịnh Nhã tâm thần bay bổng khoe với chồng và con gái về buổi triển lãm sẽ bắt đầu khai mạc vào sáng mai.
- Vừa lúc ngày mai con được nghỉ, con sẽ đưa em đến thăm quan triển lãm, được không mẹ?
- Được được, nhưng ngày mai mẹ sẽ rất bận, các con đến nhưng không cần đi tìm mẹ biết không, cứ tự do đi thăm quan nhé. Có rất nhiều tác phẩm tốt, con đều nghiên cứu một chút. Từ khi về nước vẫn chưa tới thăm ông ngoại, qua đợt triển lãm chúng ta đi thành phố Ninh thăm ông, nói không chừng ông sẽ kiểm tra con đó.
- Dạ được ạ.
Hoa Ninh Vũ ngủ dậy, vẫn nhớ lời chị gái nói hôm qua, đánh răng rửa mặt xong liền tự mình cởi áo ngủ thỏ Leonard ra, mặc vào quần áo tập võ màu trắng đi đến phòng tập riêng của hai chị em, đã hưng phấn quá mà quên mất đêm qua còn trằn trọc mãi về lễ vật bái sư. Phượng Sơ đã ngồi trên thảm trong phòng, ngũ tâm hướng thiên, nghe tiếng động mới mở mắt ra.
- Em tới đây, ngồi xếp bằng trước mặt chị.
Hoa Ninh Vũ hơi hồi hộp, chị gái hôm nay vẻ mặt nghiêm túc quá, khiến bé không tự giác cũng ưỡn thẳng lưng đi tới trước mặt Phượng Sơ, học theo chị ngồi xếp bằng, để ngửa hai lòng bàn tay trên đầu gối. Phượng Sơ vươn người nắm lấy cổ tay trái của tiểu Ninh Vũ, linh thức khổng lồ uyển chuyển biến thành sợi mảnh thông qua tiếp xúc tràn vào trong cơ thể bé, chăm chú điều tra một lượt.
Phượng Sơ đang lim dim mắt bỗng nhiên mỉm cười, không nghĩ tới tâm huyết dâng trào muốn truyền thụ chút võ nghệ cho em trai nhỏ, lại còn phát hiện ra một mầm tốt cốt cách thanh kỳ, vô cùng thích hợp để luyện võ. Đương nhiên là chỉ nói võ thuật phàm tục, chứ thứ như linh lực, thức hải của Hoa Ninh Vũ tản mạn không thành hình, dù tu luyện cũng khó bước được xa.
Càn Nguyên đại lục tám tuổi mới có thể bắt đầu kiểm tra tư chất, bắt đầu tu luyện, ở địa cầu này có thể sẽ khác, huống chi Hoa Ninh Vũ còn nhỏ, để sau này hãy nói.
Phàm nhân có hai loại tu luyện, chính là tu nội công và ngoại công.
Chủ tu nội công thì có nội công tâm pháp, chủ tu ngoại công thì từ tu luyện thân thể, sau sẽ từ ngoại sinh nội. Cả hai luyện đến cùng đều đi về một hướng, có điều là nhanh hay chậm.
Tu luyện ngoại công vất vả, thời gian tu luyện lại dài, cần dược liệu ngâm tắm bồi bổ thường xuyên, chỉ giành cho kẻ có tiền hoặc tư chất quá kém khó tu nội công.
Tu luyện nội công thì cần có nội công tâm pháp, được hướng dẫn chỉ điểm, yêu cầu có một hiểu biết chuyên sâu, ít nhất phải hiểu được huyệt đạo trong cơ thể, nếu không vận công sai lầm sẽ dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
Nhà bọn họ không thiếu tiền, lại có Phượng Sơ cô ở bên chỉ đạo, tất nhiên phải để Hoa Ninh Vũ bắt đầu từ luyện thể, chỉ lợi không hại, dù sau này Hoa Ninh Vũ không đạt được thành tựu to lớn nào thì cũng có thân thể khoẻ mạnh khang kiện.
Còn về việc có thể từ ngoại công tu luyện ra nội khí hay không, đó còn dựa vào tư chất của Hoa Ninh Vũ, dù là cô cũng không thể giúp nhóc một bước lên trời.
- Hoa Ninh Vũ, sau đây chị sẽ dạy cho em tu luyện võ thuật cao siêu hơn trước rất nhiều. Đây là võ công chị được truyền thụ từ một vị cao nhân lánh đời thần bí. Vì vậy, nếu muốn học tập, em cũng cần phải giữ bí mật tuyệt đối, kể cả ba mẹ cũng không thể tiết lộ. Em có làm được không?
- Em làm được. Xin chị hãy dạy cho em.
Hoa Ninh Vũ nhỏ tuổi nhưng kiên định gật đầu, bí mật của chị gái và bé, bé sẽ không nói cho ai biết đâu.
Phượng Sơ bắt đầu truyền cho Hoa Ninh Vũ bộ công pháp luyện thể cơ sở. Bộ công pháp này là một bài quyền pháp mà trong mắt Phượng Sơ là vô cùng đơn giản, vô cùng dễ hiểu, ở Càn Nguyên đại lục thuộc vào loại phổ cập toàn dân, bất cứ ai không có tư chất tu luyện linh sư thì đều có thể đến thư quán trong thành tìm đọc và luyện tập, nhưng lấy đến thời đại này, chính là bí tịch thượng phẩm khó có được.
Tuy công pháp dễ có, nhưng phối phương dược liệu ngâm tắm lại khó tìm, nếu không có, không chỉ hiệu quả tu luyện chậm chạp, mà còn có thể ảnh hưởng căn cơ. Rất may, đây cũng là một trong những sở trường của Phượng Sơ.
Đêm qua cô mất công chỉnh lý lại công pháp vẫn ghi nhớ trong đầu, lại quay video lại từng chiêu từng thức, còn giảng giải cặn kẽ một lần, chính là để hôm nay giao cho Hoa Ninh Vũ.
Phượng Sơ mở điện thoại, chia sẻ một file bảo mật cho Hoa Ninh Vũ, dặn dò.
- Mật khẩu là ‘hoa gia tiểu bảo bối’. Nhớ, không được cho bất cứ ai biết đến. Em có thể xem trước, rồi ghi nhớ động tác. Chờ ba ngày nữa chị chuẩn bị đầy đủ dược liệu mới có thể bắt đầu luyện tập.
- Em biết rồi.
Hoa Ninh Vũ không chờ nổi mở ra tập tin vừa được chị chia sẻ, nhập vào mật khẩu. Có tổng cộng mười hai đoạn video, trong đó chính là chị gái tự mình làm mẫu hướng dẫn cho bé. Hoa Ninh Vũ vui rạo rực, mải mê nhìn, không chú ý Phượng Sơ đã ra khỏi phòng từ lúc nào.
- Bác Vinh, giúp cháu tìm mấy loại dược liệu trong danh sách, số lượng cháu cũng ghi rõ đây rồi. Ba ngày sau cháu cần.
- Được, cô chủ. Nhưng thứ này đều dùng để làm gì?
Sầm Vinh không nhịn được hỏi ra miệng, thói quen chăm sóc Hoa Sơ Vân từ khi còn nhỏ, có việc gì ông đều sẽ hỏi một chút.
- Chỉ là một ít dược liệu ngâm tắm làm đẹp da mà thôi. Bác yên tâm đi.
Sầm Vinh gật đầu, nhanh chóng tìm người đi làm việc cho cô chủ. Phượng Sơ bàn giao xong, liền về phòng tắm rửa, trước khi xuống lầu qua phòng tập nhắc nhở Hoa Ninh Vũ chuẩn bị ăn sáng, sau đó hai chị em cô sẽ tới triển lãm xem một chút.
Phượng Sơ mặc một bộ váy liền thân lỡ tay thắt eo màu vàng kem trang nhã, tay dắt tay Hoa Ninh Vũ một thân sơ mi quần yếm kẻ caro, tự lái xe trở em trai đi chơi. Triển lãm tranh lần này tổ chức ngay tại đại sảnh hiệp hội thư pháp và hội họa cổ điển phương đông, khi cô đến nơi, lượng người thăm quan đã rất đông, Phượng Sơ phải nhắc nhở Hoa Ninh Vũ luôn nắm lấy tay cô, chỉ sợ đông người chen lấn đến em trai.
Phượng Sơ không vội vã đi tìm nơi trưng bày ba tác phẩm của mình, mà lần lượt từ ngoài vào xem từng tác phẩm, như lời mẹ nói, họ sẽ đến thăm ông ngoại sau đợt triển lãm, vẫn nên chuẩn bị một chút làm vui lòng ông. Hoa Ninh Vũ còn nhỏ, không hiểu về hội họa, bé chỉ thích ngắm những bức tranh nhiều màu sắc vẽ về động vật, chim chóc này, bướm vờn hoa này, ngựa phi này… Thỉnh thoảng bé lại ríu rít kéo tay chị gái, bày tỏ sự vui thích của mình với tác phẩm, khác hẳn Hoa Ninh Vũ khi ngồi xếp bằng trong phòng tập xin chị gái truyền thụ võ thuật, nhưng đều là Hoa Ninh Vũ em trai cô, em trai mà cô rất thích, rất yêu quý.