/. Xong nhiệm vụ với chị em rồi nhá.
Điệp đi ăn cơm đã nha. Chúc mọi người buổi tối tốt lành. Ăn xong sẽ viết tiếp trả chương của hôm nay nhoa. Yêu yêu. Nhớ like cmt và bỏ phiếu nha các tình yêu.
Mấy ngày nay Phượng Sơ đã quay xong toàn bộ cảnh ở trường đại học có mặt cô, Trương Linh Linh vẫn chưa thể quay lại nên giờ thành ra rảnh rỗi.
- Đạo diễn, nếu tạm thời Trương Linh Linh chưa thể đến quay thì cho phép tôi đưa Phượng Sơ về trước, khi nào có thể quay tiếp mong đạo diễn liên hệ với tôi.
- Điều này… thôi được rồi, Thôi Tinh Hà cô cũng thông cảm cho chúng tôi, Trương Linh Linh bị bệnh như vậy cũng không ai mong muốn.
- Vâng, đạo diễn Bùi, mong là không có vấn đề gì, vì Phượng Sơ đã nhận một kịch bản sẽ quay vào hai tháng sau, nếu vẫn bị kéo dài có thể sẽ bị trùng lịch. Đến lúc đấy mong đạo diễn hỗ trợ nhiều hơn.
- Được, được chứ, đến lúc đó tôi sẽ dồn cảnh để Phượng Sơ hoàn thành sớm.
- Vậy cảm ơn ngài, chúng tôi xin phép đi trước.
- Chào đạo diễn.
Phượng Sơ chào hỏi Bùi Dân và các diễn viên nhân viên khác trong đoàn, sau đó theo Thôi Tinh Hà rời đi.
Còn lúc này, ở trong bệnh viện, Trương Linh Linh như phát điên đang cào cấu khắp người, người đại diện và trợ lý cố giữ lại cũng bị cô ta vung tay cào cho mấy nhát, một người trợ lý còn bị cào trúng mặt, trên gương mặt trắng nõn rơm rớm những vết máu ghê người.
- A…aa…aaa… ngứa, ngứa chết mất, chị Đồng, chị nhanh gọi cho con nhỏ Quỳnh Anh chết tiệt kia, rốt cuộc thứ nó bôi là thứ gì… Ngứa quá, em không chịu được nữa. Ngứa… aaa…
- Được được, Cẩm Lan, nhanh thay chị giữ Linh Linh lại, để chị gọi cho Quỳnh Anh.
Đồng Hinh ra khỏi phòng bệnh, vội gọi cho người trong đoàn làm phim xin số của Quỳnh Anh. Diễn viên phụ bé nhỏ không có tiếng tăm như vậy cô làm sao có thể biết thông tin liên lạc được. Nhanh lên, nhanh bắt máy đi.
- Alo, Quỳnh Anh phải không, là chị Đồng Hinh đây.
- Ừ. Làm phiền em quá, Linh Linh cũng bị nổi mẩn giống như em, chị nghe nói em được người khác cho thuốc dùng rất hiệu nghiệm, chị muốn hỏi thăm…
- Sao, em gặp cướp, bị lấy mất rồi ư? Ôi trời ơi, vậy phải làm sao đây, vậy em cho chị xin số điện thoại của bác sĩ đã kê thuốc cho em được không. Chị muốn xin giúp Linh Linh.
- Sao cơ? Là Phượng Sơ cho em à?
- À ừ. Ừ cô ấy tốt bụng quá. Ừ. Ừ. Cảm ơn em. Chị sẽ nhờ Phượng Sơ. Ừ. Chị cảm ơn nhé.
Đồng Hinh vào phòng, nhưng không lại gần giường bệnh, tránh cho Trương Linh Linh lại phát điên cào trúng. Chị ta cũng không muốn bị huỷ dung giống như Thu Hương đâu.
- Chị gọi cho Quỳnh Anh rồi. Cô ấy nói thuốc cao là Phượng Sơ tặng cho cô ấy.
- Phượng Sơ, con khốn. Nhất định là cô ta. Nhất định là cô ta hạ độc em để em bị ngứa, lại tặng thuốc cho con bé kia để bẫy em lần nữa. Khốn khiếp, khốn khiếp. Em muốn giết cô ta, muốn giết cô ta.
Trương Linh Linh giãy giụa như phát điên, khiến mấy người trợ lý suýt nữa thì không giữ được, bỗng Cẩm Lan ‘a’ một tiếng, giật mình buông tay ra khiến những trợ lý còn lại chật vật hơn rất nhiều.
- Mặt chị, mặt…
Cẩm Lan lắp bắp kinh hãi nói không ra lời, những người còn lại cũng như đứng hình nhìn chằm chằm mặt Trương Linh Linh.
Mọi người biểu hiện bất thường khiến Trương Linh Linh hoảng loạn, cô ta thôi giãy giụa mà lục lọi khắp nơi muốn tìm gương. Nhưng cô ta quên mất rằng gương trong phòng đều bị cô ta đập vỡ hết cả rồi.
Dường như cuối cùng cũng nhớ ra, Trương Linh Linh chân đất lao xuống giường chạy vào phòng vệ sinh, nhanh đến nỗi đám trợ lý và Đồng Hinh không kịp cản lại. Sau đó là một tiếng hét thảm thiết truyền ra, tiếng kêu sắc nhọn khiến đám trợ lý lạnh người rùng mình, nhưng không ai dám hé răng một câu.
Dù là Đồng Hinh cũng không dám đến gần Trương Linh Linh lúc này, cô ta vốn yêu quý nhất gương mặt của mình, giờ bị như vậy, có khi lại phát rồ gặp ai cũng cắn, Đồng Hinh cô tốt nhất trốn được bao xa thì trốn.