Cơn bão vẫn tiếp tục đổ bộ / nhé.
Nhớ là đọc xong like cmt bỏ phiếu và yêu thương nha.
Trong lòng Trương Linh Linh còn nôn nóng hơn bất cứ ai, nhưng không biết vì sao, cô ta vừa nhìn vào ánh mắt của Phượng Sơ thì đầu óc liền trống rỗng, đến lời thoại cũng không nói ra được.
Phượng Sơ, đều là tại cô ta, tại cô ta nên cô mới bị giễu cợt như vậy. Cô vậy mà lại bị kỹ thuật diễn của con tiện nhân Phượng Sơ này áp chế, quả thực không thể tha thứ được.
Đúng vậy, Trương Linh Linh cho rằng ban đầu Phượng Sơ cố tình giả vờ giả vịt, đến lúc sau mới bộc lộ kỹ thuật diễn muốn áp chế lại cô ta.
Quay phim không chỉ có diễn viên, đạo diễn, tổ đạo cụ, tổ quay phim đều phải bận rộn, quay ba tiếng đồng hồ liên tục như vậy, ai cũng đều cảm thấy mệt mỏi.
- Tất cả nghỉ ngơi mười lăm phút. Trương Linh Linh, cô qua đây gặp tôi.
Trương Linh Linh tức giận muốn chết, ban đầu cô ta muốn dùng kỹ thuật diễn để áp chế Phượng Sơ, nhưng lại không nghĩ tới, lại bị đối phương áp chế ngược lại. Khiến cô ta bị Bùi Dân mắng cho không ngóc đầu lên được, trở thành trò cười cho cả đoàn làm phim.
Mắng người đến khô cả cổ họng, lúc này Bùi Dân mới tha cho Trương Linh Linh đi nghỉ ngơi, chuẩn bị lát sau quay lại.
Trương Linh Linh ngồi nghỉ nhưng bực tức vẫn bùng lên như núi lửa phun trào, cô ta luôn có cảm giác những người khác trong đoàn phim đều đang chỉ chỏ sau lưng cô ta, cười nhạo cô ta.
Đám trợ lý không ai dám lại gần Trương Linh Linh lúc này, đều đang đùn đẩy nhau đến đưa nước cho cô ta, bởi biết rõ lúc này ai xuất hiện trước mặt cô ta người đó liền xui xẻo.
Nhưng làm công việc như bọn họ, muốn tránh cũng tránh không kịp.
- Không có nổi ngụm nước uống nữa. Đều chết hết cả rồi hay sao?
Người trợ lý trẻ nhất trong đám cuối cùng vẫn bị đẩy ra làm con dê thế tội.
- Chị Linh Linh uống nước đi ạ.
Trợ lý Liên cẩn thận đưa ly nước qua, nhưng trong lòng sợ hãi khó kiềm chế được, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi Trương Linh Linh giơ tay lên liền trốn, lần trước cũng đã có người bị đánh đến rách cả môi, sước cả mặt rồi.
Trương Linh Linh đưa tay ra nhận, nhưng lúc cầm lấy thì lại cố ý buông tay ra, ly thuỷ tinh rơi xuống đất vỡ tan tành.
Trương Linh Linh vung tay tát vào mặt trợ lý, người này vẫn còn ngỡ ngàng nhìn chiếc ly vỡ không phòng bị ngã ngồi xuống đất, lòng bàn tay đập xuống đất chẳng may đúng vào chỗ có mảnh thuỷ tinh vỡ vụn, liền trầy da rớm máu.
- Phế vật, ngay cả một ly nước cũng không cầm chắc. Cô còn làm được cái gì hả?
Cả mặt cả tay đều đau xót nhưng người trợ lý lại không dám hé răng, chỉ có thể rối rít xin lỗi.
- Em xin lỗi chị Linh Linh, em sai rồi.
Sau đó vội đứng dậy, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Một trợ lý khác nhanh chóng tiến lên dọn dẹp, đặt một ly nước khác lên bàn cho Trương Linh Linh. Bọn họ hiểu rõ, phát tiết xong Trương Linh Linh tạm thời sẽ không đụng đến bọn họ nữa.
Mà đúng như vẫn họ liệu trước, Trương Linh Linh đánh người sảng khoái rồi liền bỏ qua cho đám trợ lý, trong đầu chỉ có đối thủ một mất một còn Phượng Sơ kia mà thôi.
Cô ta nghĩ không ra, mấy câu thoại đơn giản này cô ta nhắm mắt cũng có thể đọc lưu loát, vì sao đối diện với Phượng Sơ lại không nói ra được gì chứ? Trương Linh Linh không tin diễn xuất của một người mới không được đào tạo chuyên nghiệp như Phượng Sơ có thể tốt hơn cô ta, cô ta tuyệt đối không thể thua.
Trương Linh Linh vô thức vuốt ve móng tay giả vừa dán lại trên ngón tay đã bị chính mình bẻ gãy, hận đến nghiến răng nghiến lợi, cơn tức vừa hạ xuống lại có xu thế bùng nổ lần nữa.