Bão / nhé.
Theo như kịch bản thì Đặng Lâm ngay từ lần gặp đầu đã đối với Hạ Nguyên Huân nhất kiến chung tình, hơn nữa còn tìm mọi cách muốn tiếp cận cô. Nhưng Hạ Nguyên Huân cao lãnh này lại không phải dễ dàng tiếp cận như vậy, huống chi trong lòng cô vẫn luôn có một bóng hình không phai. Mà Triệu Thiên Trân lại muốn có được Đặng Lâm cho bằng được. Màn diễn hôm nay chính là phân cảnh sau khi Đặng Lâm bị Hạ Nguyên Huân cự tuyệt, lại vô tình để Triệu Thiên Trân biết được, nên muốn thay Đặng Lâm tìm Hạ Nguyên Huân tính sổ.
Cảnh quay hôm nay là cảnh phối hợp diễn giữa Phượng Sơ và Trương Linh Linh. Đạo diễn Bùi yêu cầu tương đối cao, hắn muốn Trương Linh Linh phải bộc lộ ra được ánh mắt mang cảm xúc kịch liệt tức giận khi thấy người mình yêu thích bị từ chối, mà Phượng Sơ là lãnh đạm bình tĩnh không chấp nhặt, nhưng lại phải thể hiện ra được không khí bất hoà giữa hai người.
Sau khi tất cả thiết bị và máy quay đều được chuẩn bị tốt, Bùi Dân lập tức hô bắt đầu. Hiện tại là mùa xuân nhưng họ phải đóng cảnh phim của mùa thu, cũng may thời tiết rất ủng hộ, dù vẫn hơi se lạnh nhưng với Phượng Sơ thì chẳng có vấn đề gì cả.
Ánh nắng vô cùng rực rỡ, xuyên thấu qua tầng tàng cành lá trải rộng hai bên đường, một thiếu nữ mặc sơ mi trắng, cài tới nút áo trên cùng thắt nơ lụa, tay cầm hai quyển sách nhỏ, ưu nhã từng bước đi tới. Từng tia sáng li ti chiếu qua vòm lá đậu lên người cậu giống như ánh đèn sân khấu, nổi bật lên gương mặt tinh xảo đến hoàn mỹ của thiếu nữ.
Đột nhiên, một thiếu nữ với mái tóc nâu xoăn cuộn sóng bước nhanh đến từ phía đối diện, âm thanh kiêu ngạo phút chốc đánh tan bầu khoing khí tĩnh lặng êm ả trước đó.
- Hạ Nguyên Huân. Đứng lại đó.
Gương mặt thiếu nữ xinh đẹp tóc nâu kiêu ngạo hất hàm sai khiến như ra lệnh. Dù lộ rõ vẻ kiêu kỳ đỏng đảnh nhưng khuôn mặt xinh đẹp và gia thế cực khủng phía sau lưng cô cũng khiến bao chàng trai ‘nguyện xin chết vì nàng’.
Chẳng qua, bộ dáng dù xinh đẹp rực rỡ nhưng khi đứng trước khí chất gần như hoàn mỹ kia của Hạ Nguyên Huân lại có cảm giác như bị lu mờ đi mấy phần, trở nên thật tầm thường.
- Bạn có việc gì?
Ngữ khí bình thản cùng với ánh mắt lạnh nhạt đều tỏ rõ Hạ Nguyên Huân đối với thiếu nữ chặn đường mình là ai không hề quan tâm. Điều này khiến cho Triệu Thiên Trân từ nhỏ đến lớn luôn được chúng tinh phủng nguyệt cảm thấy khó chịu.
Triệu Thiên Trân dù ở trường học hay ở nhà luôn luôn là thiên kim tiểu thư được quan tâm chú mục, làm sao chịu qua cảm giác bị lãnh đạm này. Triệu Thiên Trân lập tức tiến lên vài bước, muốn Hạ Nguyên Huân phải chú ý tới mình.
- Tại sao cô dám làm cho Đặng Lâm đau khổ hả? Cô có tư cách gì?
Hạ Nguyên Huân nhanh nhạy lùi về sau một bước, bình tĩnh liếc mắt nhìn vẻ mặt tức giận của Triệu Thiên Trân, trong mắt nhiều thêm một tia nghi hoặc.
- Đặng Lâm? Đó là ai vậy?
Đúng vậy. Hạ Nguyên Huân căn bản không hề biết Đặng Lâm là người nào. Bởi vì mỗi ngày đều có người thổ lộ với cô, cho nên Hạ Nguyên Huân làm sao nhớ được tên từng người chứ.
- Đừng có làm bộ trước mặt tôi. Tôi nói cho cô biết, Đặng Lâm là người tôi yêu thích. Trừ bỏ tôi, ai cũng không được phép khi dễ anh ấy. Cô có dám cá cược với tôi không?
Ánh mắt Triệu Thiên Trân hiện lên ngọn lửa khiêu chiến hừng hực. Cô phải cho Đặng Lâm hiểu được, Hạ Nguyên Huân cũng chỉ như vậy thôi. Cô sẽ vượt qua cô ta.
- Cá cược điều gì?
- Nếu lần thi cổ ngữ toàn thành phố này tôi thắng cô, cô phải xin lỗi Đặng Lâm trước mặt mọi người, sau đó tránh xa anh ấy ra.
Triệu Thiên Trân khiêu khích nhìn Hạ Nguyên Huân, từ khi còn nhỏ cô đã được dạy dỗ cổ ngữ bài bản. Cô không tin Hạ Nguyên Huân có thể vượt qua được cô.
- Được thôi.
Một trận gió nhẹ thổi qua, phất lên những sợi tóc mềm của cả hai.
Màn diễn lúc nãy, nếu chỉ nhìn bằng hiệu quả ánh mắt qua màn ảnh bình thường, thì kỹ thuật diễn của hai người thật sự khá tốt. Nhưng thời điểm ánh mắt khiêu khích kịch liệt của Triệu Thiên Trân hướng đến Hạ Nguyên Huân, ánh mắt của Hạ Nguyên Huân quá mức bình tĩnh, khí thế hoàn toàn bị Triệu Thiên Trân áp đảo.
- Cắt! Không đúng! Phượng Sơ, ánh mắt và khí thế của cô đều không đúng. Làm lại.
Đây là lần đầu tiên trong bộ phim này Phượng Sơ bị NG. Cảm giác được ánh mắt của Trương Linh Linh, Phượng Sơ quay qua nhìn thì thấy Trương Linh Linh đang nở nụ cười ẩn hàm một tia châm chọc với cô. Thì ra cô ta cố tình sao?