“Triệu công công, ngươi!” “Ngươi cái gì mà ngươi.”
Triệu Tuấn Hào không cho ông ta cơ hội phản bác lại, tiếp tục nói:
“Hiện giờ nước Bái Nguyệt đến đây hòa thân, đưa ra những điều kiện không công bằng chẳng qua là đang thăm dò chúng †a mà thôi. Nếu chúng ta đồng ý, thì đó là đang tỏ ra yếu thế, các nước khác biết được chuyện này, sẽ dùng cách tương tự để đặt điều, từng chút từng chút một xâm chiếm lấy Đại Hạ ta, khi đó phải làm sao?”
“Ta...” Hồng lư tự khanh không biết phải trả lời như thế nào.
“Ta gì mà ta. Bắc Cảnh, Nam Cảnh đại loạn sắp nổ ra, với suy nghĩ thấu đáo của Hoàng thượng, người có thể không biết được chuyện này hay sao?” Triệu Tuấn Hào trâm giọng nói.
“Nhưng tướng sĩ của Đại Hạ, không có một người nào chịu lùi bước. Vì vậy chúng ta... thân là những người lãnh đạo... những người được bọn họ bảo vệ... lại là những người đầu tiên lùi bước hay sao?”
“Việc này.." Hồng lư tự khanh - Lý Trâm Hư không nói lên lời, vành mắt đỏ ửng, ông ta cảm thấy trong ngực nghẹn lại, toàn thân không còn sức lực nào.
Triệu Tuấn Hào nhanh chóng bước chân về phía trước, đưa tay ra nắm lấy khuỷu tay ông ta:
“Này cái gì mà này, Lý đại nhân lo lắng tình hình bất ổn hiện nay của Đại Hạ, chúng ta đều biết rõ.
Nhưng gió lớn bay cao con nước cuộn trào. Đại Hạ đã trải qua hàng nghìn năm, lãnh thổ rộng lớn này là do tổ tiên chúng †a từng bước tiến lên, dùng máu thịt để đổi lấy.
Mà mỗi một bước chúng ta lùi xuống, thứ hiện ra sẽ là một rừng xương trắng!”
“Triệu... một lời của Triệu công công đánh thức người trong mộng. Là ta không nên chỉ nghĩ đến việc rút lui an toàn...”Lý Trầm Hư chắp tay với Triệu Tuấn Hào, nghiêm túc hành một lễ đối với người cùng vai vế.
“Hoàng thượng..” Triệu Tuấn Hào gọi Hiên Viên Bình, đến lượt nàng ta nói rồi.
Nhưng khi hắn liếc mắt nhìn sang, lại thấy Hiên Viên Bình đang ngơ ngác nhìn mình. Trong đôi mắt mùa thu đó, giống như đang có ánh sáng lấp lánh.
“Hoàng thượng?” Triệu Tuấn Hào kề sát mặt vào.
Ngươi rốt cuộc là nam nhân như thế nào... Khuôn mặt đẹp trai trong mắt Hiên Viên Bình dần dần phóng to ra, trong lòng nàng ta gợn sóng, người nam nhân trước mắt này tựa như một vòng xoáy, vô thức kéo nàng ta vào trong.
“Hoàng thượng?” Triệu Tuấn Hào khẽ nâng cao giọng.
Hiên Viên Bình bừng tỉnh, vẻ mặt lập tức hoảng loạn: “Hả? À, Triệu Tuấn Hào nói rất đúng!”
Vậy mời người nhắc lại những lời ta vừa nói thêm một lần nữa... Triệu Tuấn Hào ho khan một tiếng, khẽ cười, nhẹ nhàng. nói:
“Nói với nước Bái Nguyệt, Đại Hạ không đồng ý.”
Đại Hạ không đồng ý... Giọng nói nhẹ nhàng từ tính của Triệu Tuấn Hào khiến cho trái tìm của Hiên Viên Bình mềm nhũn, khẽ run lên. Nhưng ánh mắt nàng ta vừa nãy còn đang gợn sóng, lại trong chốc lát trở lên tràn đầy sự uy nghiêm, đổi đề tài:
“Giờ Dậu ngày mai, tổ chức tiệc hòa thân ở lầu Đài hoa phát sáng, đến lúc đó để cho con cháu của các quan lại lên thể hiện một phen, xem có thể lấy được sự cảm mến của công
chúa Bái Nguyệt hay không.
Đến lúc đó lại bàn bạc chỉ tiết cụ thể về điều kiện hòa thân, nhưng mấu chốt là không được nhượng bộ!
Lý khanh, ngươi đi chuẩn bị đi.” “Vâng, lão thần tuân chỉ! Thần xin phép cáo lui trước!”
Hồng lư tự khanh - Lý Trầm Hư khom người hành lễ, đồng thời thiện ý chắp tay với Triệu Tuấn Hào rồi lui xuống dưới.
Đôi mắt đục màu của ông ta âm thầm sáng lên, nội tâm xoay chuyển.
Triệu Tuấn Hào người này rất có chính khí, lại khéo ăn khéo nói, Hoàng thượng còn xem hẳn là thân tín... Chẳng trách lúc đó ở phủ của Độc Cô Nhất Hạc, hẳn có thể được Độc Cô Nhất Hạc kéo lên ngồi ở ghế cao... Vẫn là ta đã khinh thường hẳn rồi... Người này về sau chỉ có thể thiện ý kết giao, không được đắc tội.
Hồng lư tự khanh Lý Trầm Hư ra khỏi điện Dưỡng Tâm, lại vô tình quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy Triệu Tuấn Hào đang ngồi bên cạnh Hoàng thượng.
Ơ... thân thiết như vậy, không thể đắc tội, không thể đắc tội... Ông ta thu hồi ánh mắt, bước nhanh ra khỏi cung.
“Bức thư này, là Độc Cô Nhất Hạc bảo ngươi đưa lại cho trãm sao?” Hiên Viên Bình nhận lấy bức thư mà Triệu Tuấn Hào đưa tới, mày đẹp nhíu lại.
Triệu Tuấn Hào gật đầu.
“Ông ta còn nói với ta về tấm lòng trung thành của ông ta, nhờ ta chuyển lời tới người rằng ông ta tuyệt đối không hai lòng.”
“Ngươi thấy thế nào? Có suy nghĩ gì không?”
Hiên Viên Bình mở thư ra, nét chữ rồng bay phượng múa xuất hiện trước mắt.
“Ta đã xem nội dung của bức thư rồi. Trong thư nói, cổ trùng của Lâu Lan, đã tràn vào Đại Hạ từ mấy tháng trước rồi.”
Triệu Tuấn Hào xoa ngón tay, vẻ mặt trầm ngâm:
“Chuyện này quá đáng sợ. Ban đầu ta còn không tin, nhưng tình cờ hôm nay... ta lại vô tình nhìn thấy một thi thể”
“Hả? Ai vậy?”
Hiên Viên Bình vừa nghe hắn kể lại, vừa đọc nội dung trong thư, đôi mày đẹp nhíu lại càng sâu, trong mắt giống như là có mây đen tụ lại.
“Thái giám Đại tổng quản Trần Chính Hoal” Ánh mắt Triệu Tuấn Hào lóe lên.
“Người cũng biết, ta tinh thông y thuật. Lúc đó, bèn bước tới kiểm tra thử một phen, người đoán xem ta đã phát hiện được gì trên thi thể của ông ta?”