Không mặc gì cả... Trống không sao? Thật k1ch thích...
Triệu Tuấn Hào nghe vậy, nhất thời cảm thấy khô nóng, máu toàn thân vô thức dồn về nửa th@n dưới.
Ta phải quay về chuẩn bị, bồi đắp lại tinh lực đã.
Triệu Tuấn Hào suy nghĩ dâng trào, ăn chuối xong bèn hành lễ xin cáo lui:
“Nương nương, nô tài xin cáo lui trước."
Lông mày xinh đẹp của Độc Cô Nhã Băng nhướng lên, ôn hòa gật đầu: “Đi đi...”
Đợi sau khi Triệu Tuấn Hào rời đi, không còn nhìn thấy rõ bóng dáng nữa, Thanh Nhi ở bên cạnh Độc Cô Nhã Băng rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi:“Nương nương, vừa nấy người cũng không che giấu lại một chút... những lời riêng tư đó, đều bị Tiểu Triệu Tử nghe thấy hết rồi...”
“Ta muốn để hắn nghe thấy...”
Khuôn mặt xinh đẹp của Độc Cô Nhã Băng ửng đỏ, trông càng thêm xinh đẹp quyến rũ, nàng mỉm cười, mang theo sự đắc ý không che giấu được:
“Hän nghe rồi sẽ nói lại với Hoàng thượng, ngươi nói xem, Hoàng thượng liệu có mong chờ tối nay ta không có mặc gì ở bên trong... mà tới hầu hạ người không?”
Vẻ mặt Thanh Nhi tràn đầy thán phục:
“Nương nương thật sáng suốt, là vừa nấy nô tì thiển cận
rồi...” “Những thứ ngươi cần học, còn rất nhiều.”
Độc Cô Nhã Băng khẽ cười:
“Nhưng tên Tiểu Triệu Tử này thực sự là người nhạy bén, về sau ngươi phải tiếp xúc nhiều hơn với hắn”
Tiếp xúc nhiều hơn với hẳn... Thanh Nhi nghĩ lại trước đây Triệu Tuấn Hào còn từng đùa giỡn với nàng ta, nói muốn cưới nàng ta, một tên tiểu thái giám lại nghĩ gì vậy không biết.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Nhi bắt đầu nóng lên, ậm ờ một lát rồi khế dạ một tiếng.
Điện Dưỡng Tâm.
Tiểu thái giám trông coi bên ngoài của điện đang co rúm đầu lại, toàn thân run rẩy.
Ở trong điện, Hoàng thượng đang nổi giận đùng đùng, tiếng quát mắng ầm ï.
“Nhượng bộ, nhượng bộ, vẫn là nhượng bộ. Đây là điều mà ngươi muốn nói với trầm sao?”
Hiên Viên Bình có khuôn mặt sáng ngời, nhưng vào lúc này lại phủ lên một lớp sương giá. Trước mặt nàng ta có một người đàn ông trung niên đang cung kính đứng ở đó, cúi đầu xuống.
“Hoàng thượng, tình hình bây gi đàn ông trung niên cân nhắc lời nói.
“Hoàng thượng, tình hình bây giờ... Sợ là chúng ta...” Người đàn ông trung niên cân nhắc lời nói.
Hiên Viên Bình hít sâu một hơi, nổi giận đùng đùng. Người đàn ông trước mắt là Hồng lư tự khanh - Lý Trầm Hư, đang cùng nàng ta bàn bạc về chuyện của sứ đoàn Tây Vực nước Bái Nguyệt.