Trong lòng nổi lên tính toán nhỏ nhặt, nhưng lại không biết rằng nếu sau này đạt được mục đích, kết quả đều giống nhau. Hai người đi vào phòng, một người đi lấy hòm thuốc, một người thì ngồi trên ghế chờ đối phương.
Vũ Văn Dật Thần mang hòm thuốc nhỏ của mình đến, lấy ra bộ ngân châm, châm kim đầu tiên cho Địch Vũ Liễn, thấy nàng nhìn hắn, liền cười với nàng. Nàng cũng tiếp tục thản nhiên cười cười, nhưng sau đó lại thiếu chút nữa trở mặt, bởi vì nàng chú ý tới trên mặt kia Vũ Văn Dật Thần có vết thương.
Đến cùng là ai làm bị thương hả ? Ai dám ở dưới mí mắt của Liễn vương nàng làm bị thương người của nàng!? Nhịn xuống, nhịn xuống, trăm ngàn lần không được phát giận, đừng nghĩ nhiều, cũng có thể là do hắn gây ra. Tuy rằng nói như vậy, tay Địch Vũ Liễn vẫn không tự chủ được đưa đến gần mặt Vũ Văn Dật Thần , dọa hắn nhảy dựng.
“Mặt của ngươi bị thương.” Thu tay về, giọng nói nhẹ nhàng mà chầm chậm nói lại, còn mang theo một chút ý tứ không rõ.
“Ừ, vết thương nhỏ mà thôi, không sao.” Giọng nói của nàng thật dễ nghe, ha ha, đây là nàng quan tâm mình đúng không? Hắc hắc, mỗ khờ nam mừng thầm, nhưng ngay sau đó biểu tình trên mặt có chút vặn vẹo, trong giây lát phản ứng lại, kinh ngạc thốt ra: “Hả? Tiểu Vũ, nàng có thể nói!”
“Ừ.” Gật đầu không chút do dự , nàng vì việc câm điếc nửa ngày hôm qua cảm thấy hơi ngại.
“…” Nhìn dáng vẻ thản nhiên của nàng, ngược lại khiến Vũ Văn Dật Thần có chút ngượng ngùng, cho rằng là do bản thân hiểu lầm nàng bị câm điếc. Hắn còn vì nàng tìm lí do, muốn nói là do ngày hôm qua đối với nàng mình chỉ là người xa lạ, cho nên nàng mới không chịu lên tiếng.Ha ha, hoàn hảo, nàng nguyện ý nói chuyện với hắn là tốt rồi!
Địch Vũ Liễn khẳng định mình nói được, là vì điều thứ ba của quải phuđại pháp: Nhất định phải có chung chủ đề với người muốn dụ dỗ để nói chuyện, không có đề tài cũng phải tìm đề tài, có nghĩa là trao đổi với nhau, trói được tim của đối phương về. Dù sao một cái hũ nút nếu muốn dụ dỗ đối phương thì khó khăn quá lớn, có trao đổi mới có thể thổ lộ tình cảm. Nàng cảm thấy cái này đơn giản, bởi vì ở trước mặt nàng Vũ Văn Dật Thần nó rất nhiều, không lo không có đề tài, nàng chỉ cần hùa theo là được. Đương nhiên, vì đề phòng tiếng của nàng bị lỗi tiếng nói ra chậm hơn bình thường rất nhiều.
“Làm sao lại để bị thương?” Hỏi đến tận cùng, thề không bỏ qua.
Nghe câu hỏi này, trong lòng tiểu hài ngốc nghếch Vũ Văn Dật Thần chợt bừng sáng, nảy ra tính toán nhỏ nhặt, có chủ ý phá hoại. Cơ hội tốt! Tình địch là cái gì? Tình địch là thứ dùng để chửi bới! Những lúc thế này tuyệt đối không nương tay! Vì vậy chỉ thấy hắn vì mục đích phá hoại hình tượng tình địch giả tưởng là Liễn vương, nói lại chuyện lúc sáng một lần, tuy chuyện đó không liên quan gì đến Liễn vương, hơn nữa trong lời hắn nói cũng không hề nói Liễn vương nói bậy câu nào, nhưng chỉ cần là người khác nghe hắn kể lại xong đều cho rằng Liễn vương có ý xấu, mà người đáng thương là hắn rất đáng nhận được sự đồng tình!
Cái này so với lúc Vũ Văn Dật Thần kể lại với người trong Vũ Văn gia thì cao hơn một bậc, khiến cho người ta cảm thấy Liễn vương chính là ỷ vào địa vị quyền thế của mình , đồng thời còn chiếm được đồng tình của người trong lòng, nếu như nàng lo lắng cho hắn, còn nữa lúc nào cũng nghĩ đến hắn, suy nghĩ khiến hắn đi vào lòng nàng, lại hạ thấp địa vị của tình địch trong lòng nàng xuống, còn thuân tiện đạp vài cái.
Đáng tiếc, người đứng trước mặt hắn chính là Liễn vương, cho nên lời nói ngấm ngầm hại người của hắn không thành công, ngược lại khiến Địch Vũ Liễn càng thêm cho rằng bọn Hồ đại hán gan lớn, dám tự chủ trương cãi lại mệnh lệnh của nàng. Đau lòng vì Vũ Văn Dật Thần của nàng bị thương, lại càng tức giận đám thủ hạ dám can đảm làm hắn bị thương, cho dù chỉ là bị thương một tí xíu.
“Bọn họ quá xấu xa rồi!” Phồng má lên, thở phì phí, mỗ nữ đã bắt đầu cân nhắc đến việc nên xẻo bao nhiêu đao trên đám người Hồ đại hán mới có thể làm tiêu tan phẫn nộ trong lòng nàng.
“Không thể trách bọn họ, hơn nữa, tính cách của bọn họ đều rất hào sảng, đáng để kết giao bạn bè.” Cảm thấy nàng có điểm trẻ con, lại cảm thấy cao hứng vì nàng đứng về phía lời mình nói, Vũ Văn Dật Thần cười lắc lắc đầu: “Nghe nói Liễn vương rất nghiêm khắc với thuộc hạ, nếu phạm sai lầm, nhẹ thì tàn phế, nặng thì mất mạng, bởi vì hắn sẽ không nương tay, cũng không biết rộng lượng với người khác. Phải biết rằng không phải vấn đề gì cứ giết người thì giải quyết được hết.” Không dấu vết hạ thấp nhân cách của tình địch.
Vũ Văn Dật Thần một chút cũng không để ý hành vi hôm nay của bọn Hồ đại hán, càng vui hơn vì vết thương nho nhỏ mà dược người trong lòng quan tâm, nhưng mà, Địch Vũ Liễn cũng không từ bỏ ý định của mình, nghe hắn nói như vậy, trên mặt cũng thuận theo, miệng ừ một cái, trong lòng lại hạ quyết tâm không tha cho cả đám người kia. Đương nhiên, nàng xem xét cẩn thận, nếu phát hiện thuộc hạ của mình từ trước tới giờ chống lại mệnh lệnh của nàng thì không thể giữ thói quen này được, nếu không con đường quải phu của mình sẽ có thêm chướng ngại. Đến lúc đó sau khi Vũ Văn Dật Thần đã biết thân phận thật sự của mình, khẳng định sẽ có sự kháng cự, như vậy không tốt, bởi vậy nàng không thể làm quá, vì vậy ngày tiếp theo Liễn vương đội vệ kì kia, tất nhiên là trừ hai huynh đệ Vũ Văn ra, lấy lí do là luyện võ cùng nàng, kì thực là để trả thù những người kia một chút, Hồ đại hán là người xui xẻo nhất, chỉ có hắn bị đánh một tháng không xuống được giường, nếu không phải lo lắng bọn họ phụ trách an toàn của Vũ Văn Dật Thần , nàng rất muốn khiến những người khác giống Hồ đại hán.
Vũ Văn Dật Thần nào biết rằng người trong lòng vì mình mà nảy sinh suy nghĩ tính toán, lúc hắn nói xong đề tài này, lại châm cứu cho nàng, sau khi châm kim vào xong, lại giống như hôm qua, chuyển ghế ngồi đến trước mặt nàng, tìm đề tài nói chuyện phiếm. Vì lần này không phải hắn nói chuyện một mình, thỉnh thoảng Địch Vũ Liễn còn đáp lời, mỗ khờ nam không cẩn thận hưng phấn thái quá, khiến cho trong mấy ngày kế tiếp, hắn đều nói hết bí mật của mình cho nàng. Địch Vũ Liễn rất vừa lòng, ngẫm lại mà xem, chuyện ngay cả phụ thân hắn cũng không biết, lại dựa vào những câu “Ta chỉ nói việc này cho nàng.” “Ta chỉ cho mỗi nàng biết.” trong lời nói chứng tỏ nàng hơn hẳn những người khác,có thể thấy điều thứ ba của quải phu đại pháp thành công đến cỡ nào! Nàng nghĩ thành công càng ngày càng gần.
Nàng thì đắc ý, còn Vũ Văn Dật Thần sau khi nhớ lại đoạn thời gian ngọt ngào này, phát hiện ngọt ngào lúc ấy thật nồng nhiệt, sau hồi lâu hắn mới phản ứng lại, tuy rằng hắn lớn hơn nàng bảy tuổi, nhưng so với nàng, hắn hồn nhiên ngây thơ như đứa nhỏ đến mức độ nào đây! Lại dễ dàng nói hết bí mật của mình cho nàng, mà nàng, thật lâu về sau sau khi dụ dỗ hắn tới tay, ăn sạch sẽ, trở thành sở hữu của nàng, mới cho hắn biết chi tiết về nàng! Oan uổng , thiệt thòi lớn mà! Sao lúc trước hắn lại không có sự phòng bị với nàng!? Chẳng lẽ như người ta nói, hắn gạt người bao lâu nay, nên gặp phải báo ứng sao?
Thời gian hai người nói chuyện phiếm trôi nhanh,Vũ Văn Dật Thần rút châm, cất hòm thuốc, chuẩn bị đi lấy thuốc, đang muốn nói với nàng ở trong phòng chờ, nhưng lúc đi qua phòng bếp trong tẩm viện, một tiếng "cô lỗ" hư hư thực thực ở bụng vang lên, hai người đều sững sờ ở đó, tiếp theo chỉ thấy từ đầu đến cổ Địch Vũ Liễn đều đỏ ửng, đoán chừng những nơi được quần áo che khuất cũng đỏ lên.
“Tiểu Vũ, cơm chiều nàng ăn cái gì.” Vũ Văn Dật Thần đoán là nàng đói bụng.
“Vừa rồi không đói bụng,nên không ăn bao nhiêu.” Giọng nói thì thầm, mỗ nữ rối rắm, sao hôm nay không dùng bữa tối bụng đã kêu lên ầm ĩ rồi? Chẳng lẽ là quải phu rất hao tâm tổn sức, tiêu hao quá lớn? Bụng lại kêu vài tiếng. nàng xấu hổ cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, thật sự nghĩ đến việc có nên đào một cái lỗ để chui vào hay không.
“Cùng nhau dùng bữa tối được không? Đúng lúc bữa tối ta cũng không ăn được bao nhiêu, ăn xong lại uống thuốc rồi về ngủ.” Thật tốt quá, có thể ở chung với nàng trong chốc lát.
“Được” Địch Vũ Liễn lên tiếng đồng ý, trong lòng cũng rất vui vì có thể cùng ăn cơm với hắn.
Địch Vũ Liễn nghĩ Vũ Văn Dật Thần sẽ phân phó người trong phủ nấu ăn bưng đến, không ngờ hắn lại mạng mình trực tiếp đi vào phòng bếp, tự mình nấu cơm.