Vũ Văn Dật Thần liếc mắt nhanh vài cái, nhớ tới chuyện trọng yếu nhất, đó là buổi tối Tiểu Vũ không tới được hoặc là ngược lại nàng đến đây lại bởi vì phạm vào cấm địa mà xảy ra chuyện gì ra chuyện gì, hắn còn nói quái gì đến việc bỏ trốn.Hiện tại tìm được Tiểu Vũ , khiến nàng buổi tối không cần mạo hiểm tới gặp hắn, trước đợi một chút, để hắn nghĩ biện pháp an toàn cho hai người gặp mặt.
Vì vậy, chỉ thấy hắn cầm cái đầu, bắt đầu tìm kiếm Tiểu Vũ , nhưng không nghĩ tới ngay cả bóng dáng của Tiểu Vũ cũng chưa thấy, đang muốn hỏi ra tiếng có phải có người ở trong này không, liền cảm thấy áo của mình bị người khác kéo, giọng nói của đại hán vang lên bên tai: “ Tiểu tử, ngươi có cần có ý tưởng tiếp cận thị thiếp của vương gia một cách rõ ràng như vậy hay không!?” Nhìn a ngưu này một cái, đầu ngốc não ngốc,có hiểu ý muốn tiếp cận nữ nhân không!
Nói xong , muốn lôi hắn đi, đã thấy hắn nóng nảy, chết sống không chịu đi, ngược lại cố gắng giãy dụa chạy tới chỗ nhóm thị tiếp, đồng thời vung khỏa đầu trong tay, vẻ mặt thành khẩn hỏi: “ Xin hỏi mọi người ở trong Thanh Nhã uyễn đều ở nơi này sao?”
Chúng nữ tử hoảng sợ trừng mắt nhìn thứ trong tay hắn, làm sao còn lo lắng việc trả lời, chạy nhanh lui về phía sau.
Hả? Vẻ mặt của các nàng sao lại giống như nhìn thấy ác quỷ vậy bộ dáng hắn thực đáng sợ như vậy sao? Mỗ khờ nam không rõ, không để ý đại hán túm áo hắn, hắn giật mạnh cổ, dùng sức đi về phía trước, tiếp tục mang biểu tình hàm hậu thành thật, phòng nhẹ giọng nói: “ Xin hỏi các vị, ThanhNhã uyển còn có người nào ở đâu nữa không?” Bởi vì hắn muốn dùng lực giãy khỏi sự giam cầm của đại hán, hai tay huy động, chỉ thấy cái đầu kia theo tay hắn bay lên không trung, tóc dài còn phiêu phiêu,khiến người ta cảm thấy một trận ác hàn.
Hồ đại hán rốt cuộc nhìn thấy thứ hắn cầm trong tay là gì, ác! Hắn không tự giác buông tay.
Hắn buông lỏng tay, vốn muốn dùng sức tiến về trước Vũ Văn Dật Thần phía sau không có sức kéo, một cái lảo đảo liền lọt vào giữa đám thị thiếp, lại vung cách tay nữa ngày, mới khiến mình đứng vững, không té ngã.
“ A--!” Thanh âm nữ tử thét chói tai liên tiếp, dọa Vũ Văn Dật Thần nhảy dựng, không hiểu nhìn các nàng “ Xôn Xao” từ hai phía phát ra, dùng ánh mắt đề phòng ôn dịch, hoảng sơ nhìn hắn.
Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Hắn trở nên đáng sợ từ khi nào vậy?
“ Đại, đại đường ca!”
“ Làm sao vậy?” Khờ mặt chuyển hướng tiểu đệ đệ nhà mình trên mặt còn có sự khó hiểu.
“ Đại, đại, đại…..” Vũ Văn Dật Tân lắp bắp, tay run run chỉ vào hắn,nuốt nước miếng, “ Huynh, huynh, huynh…..”
Ta làm sao? Vũ Văn Dật Thần chậm nữa nhịp cảm thấy going như cầm thứ gì đó trơn trượt trong tay, không hiểu sao cúi đầu theo hướng tiểu đường đệ nhìn lại.
“….” Một cái đầu đối diện với hắn, cái đầu kia lộ ra biểu tình sợ hãi trước khi chết của chủ nhân, trên mặt còn có một đôi mắt người chết trừng mắt với hắn, mà tay hắn cầm đúng là tóc của cái đầu kia, mỗ khờ nam ánh mắt châm rãi mở lớn, cả người bất động một chỗ, khóe miệng hơi run rẩy, trầm mặc…..
“ A---! Má ơi!” Vẻ mặt hoảng sợ, Vũ Văn Dật Thần rốt cục cũng phản ứng lại thứ mình cầm trên tay mình cầm là cái quỷ gì, một cái đầu người chết!
Lúc trước tưởng là Tiểu Vũ làm cho hắn không cảm thấy sợ, nhưng hắn căn bản không biết nữ tử chết hôm nay, hơn nữa còn là bộ dạng chết không nhắm mắt, trông cực kì khủng bố dữ tợn, lấy nơi trên tay không biết là nhân ác hàn?( câu này ta chịu) Chỉ thấy hắn đang cầm cái đầu kia bối rối không biết làm sao, vừa vặn lúc này Vũ Văn Dật Tân lại lên tiếng gọi hắn, làm hắn không hề nghĩ ngợi đem cái đầu người chết kia “ Sưu” ném cho tiểu đường đệ.
Vũ Văn Dật Tân ngạc nhiên trừng mắt nhìn cái đầu người chết từ trên trời giáng xuống đầu, sợ hãi đến cực điểm, tiếng kêu so với đướng ca hắn còn to hơn, không cần nghĩ ngợi lại nhanh chóng bắt nó đánh bay ra ngoài, quăng cho Hồ đại hắn ở một bên.
Theo lí thuyết, loại chinh chiến sa trường giống như Hồ đại hán, giết người vô số không nên sợ loại chuyện này, nhưng vì chuyện đột nhiên tới, hắn có chút không có chuẩn bị tâm lí, huống hồ trong dĩ vãng đều giết người xong rồi chạy, ai còn có cơ hội đối diện với đầu người chết? Bộ mặt khủng bố kia trùng hợp lại đối diện trừng hắn, như thế rất tốt, chỉ thấy một đại hán tử bị dọa đến oa oa kêu to, cái đầu ở trong tay hắn lại ném đến ném đi, cuối cùng lại bị quăng cho người khác
Vì thế, cái đầu kia giống như khoai sọ, bị người quăng đến quăng đi, tiếng thét chói tai không ngừng, cái đầu bất hạnh kia cứ tới rồi lui, không ai muốn cầm lấy, chỉ nghĩ cầm lấy nó ném đi, cho nên sau khi dạo qua một vòng, lại trở về trong tay Vũ Văn Dật Thần , chỉ thấy hắn sợ hãi kêu vài tiếng, sau đó phản xạ có điều kiện xoay người, “ Sưu”, dùng hết khí lực hướng phương xa ném cái đầu đi.
Thanh Nhã uyển một mảnh hỗn loạn, đi theo Liễn vương trở về phủ, chuẩn bị bàn bạc công chuyện, hai người Tiểu Phúc Tử cùng Tử Địch vừa lúc đến nơi này thấy được tình hình hiện tại.
Chưa bao giời thấy đầy tớ can đảm không giữ hình tượng dám hô to gọi nhỏ như vậy, giống như không hề có trật tự, Tiểu Phúc Tử nhíu mày, cảm thấy không vui. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, Tiểu Phúc Tử không hề nghĩ ngợi, vươn quyền , một quyền kia đem vật thể không rõ đánh bay ra ngoài, sau đó, mọi người nhìn khỏa đầu kia bị đánh bay vẽ thành một vòng cung trên không trung, tiêu sái hướng về chỗ hồ nước, lấy một cái tư thế xinh đẹp, tóc còn phiêu dật giơ lên, “ Bùm”, vào lúc mọi người tập trung nhìn , tiến vào hồ nước ngao du.
Hắn vừa rồi đánh bay cái gì vậy? Tiểu Phúc TỬ bước nhanh đến gần hồ nước, hướng hồ nước thăm dò nhìn thấy xong, sắc mặt hắn nháy mắt cùng quần áo của mình trở nên giống nhau, đen!
Tử Địch cùng đi với hắn đến gần hồ nước lại “ Xuy xuy” nở nụ cười.
Hồ nước là do khi Tiểu Phúc Tử sửa sang lai vương phủ, lo lắng việc, bên trong hoàng thượng có ban thưởng loài cá quý báu, nước ao trong suốt thấy đáy, đông ấm hại lạnh. Hắn vốn định thời điểm vương gia nghỉ ngơi không có việc gì, có thể ở trong này ngắm cá, cho cá ăn linh tinh, hưu nhàn một chút, chính là không nghĩ tớilúc trước muốn đem vương gia ở tại Thanh Nhã uyển lại bị vương gia ban cho làm nơi ở của nữ nhân từ khắp nơi đưa đến, còn nàng lại ở tại một cái viện không lớn, cũng không thể nhìn thấy cái hồ nước này. Chuyện này vốn dĩ đã khiến cho Tiểu Phúc Tử buồn bực, con cá ở bên trong còn tự tại bơi a bơi, nhưng lại có thêm một cái đầu người chét ở giữa, màu đen của toác ở trên mặt nước di động di động, này, này , này còn có thể khiến người ta nhìn được sao!?
Tiểu Phúc Tử nổi giận! Hắn xoay người, vẻ mặt giận dữ hướng về phía thân hộ đội không phải người có cương vị đang trực ở đây, lại không có quy củ chạy tới chỗ này lớn tiếng chất vấn nói: “ Là ai! Là ai lá gan lớn như vậy dám tự tiện động vào đầu người vương gia sai để ở đây!?
Là hắn! Mọi người đều nhất trí chỉ về giữa tên rõ rang đang chột dạ, vẻ mặt hiện lên sự khờ khạo, nam tử có cái đàu cao cao.
Vì thế, người dĩ vãng bị Vũ Văn phủ ở bên cạnh rống giận giờ phút này thay đổi địa điểm, ở phủ vương gia bị tiếng nói tiêm tế đặc biệt của thái giám phẫn hận rống lên: “ Vũ – văn—dật – thần!” Phiêu đãng ở trên không trung chỗ vương phủ, thật lâu không thôi……
Hắn cũng không phải cố ý, nếu không phải nhận nhầm đó là Tiểu Vũ ,hắn mới không đi chạm vào quả đầu kia đâu, mặt khờ mười phần ủy khuất đồng thời còn chột dạ rụt lui đầu động tác vô tội đùng tiêu chuẩn Vũ Văn Dật Thần ,
“ Vũ Văn Dật Thần ngươi thật to gan, đừng tưởng rằng……” Vương gia yêu thương ngươi, đáng giận! Những lời này không thể nói, tức chết hắn. “ Đừng tưởng rằng chúng ta không dám làm gì ngươi!Cái trì thủy này bị ngươi làm hỏng, ngươi đi xuống cho ta….”
Một bàn tay hợp thời khoát lên vai Tiểu Phúc Tử, Tử Địch biểu tình cổ quái để sát vào bên tai Tiểu Phúc tử, cắt ngang lời nói đang chứa đựng tức giận tận trời của hắn, rất ngạc nhiên nói nhỏ: “ Ngươi chuẩn bị khiến hắn đi xuống đem cái đầu kia lên?”
“ Chúng ta đánh cược một chút, xem hắn xuống ao đứng một lát, tối nay vương gia có hay không cho ngươi ngủ ở hồ nước thế nào?Nếu hắn còn vì vậy mà bị phong hàn, ta đoán, hồ nước sau này sẽ là chỗ của ngươi!”
“….” Nếu vương gia đem người đần này giữ, về sau A Đấu là chủ tử của hắn, Tiểu Phúc Tử nghiến răng nghiến lợi nữa ngày, phi thường không tình nguyện thừa nhận quả thật hắn không dám đem A Đấu này là gì, cuối cùng là hạt mưa nhỏ đại chuyển biến đổi một trăm tám mươi độ đối với Vũ Văn Dật Thần nói . “ Ngươi đứng ở chỗ này, chúng ta đi xuống!”
Vũ Văn Dật Thần ngây ngốc ở đó, đầu đầy dấu chẩm hỏi nhìn Tiểu Phúc Tử căm giận bỏ hài ra, xắn ống quần, đi xuống, đem cái đầu người kia mò lên.
“ Phúc công công nước không lạnh sao? Sao ngài không gọi người giúp ngài cứ nhảy xuống như vậy?” Vũ Văn Dật Thần chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, quan tâm hỏi, đương nhiên, đáp lại là Tiểu Phúc Tử dùng giọng mũi hừ một tiếng, hại hắn vội vàng ngoan ngoãn câm miệng thành thật đứng một bên.
Đáng giận, đều do A Đấu này, hại hắn có thể quên sai người khác đến làm việc này! Tiểu Phúc Tử đi lên hung hăng trừng mắt liếc Vũ Văn Dật Thần một cái, mà Tử Địch ở bên cạch vẫn thủy chung vười trộm không thôi.
Vệ kì đều dùng ánh mắt kì quái không giống ánh mắt trầm ổn không gợn sóng như lúc trước nhìn Tiểu Phúc Tử, khiến Tiểu Phúc Tử xấu hổ một trận, giận chó đánh mèo: “Các ngươi đang là nhiệm vụ đi trực! Không đi tuần tra vương phủ, lại dừng ở trong này, cùng nữ quyến của vương gia làm cái gì!? Đều nhàn rỗi đúng hay không? Nếu như vậy thì nhàn đi! Chạy vòng quanh vương phủ thao luyện cho ta!” Hắn đem khỏa đầu quăng đến chỗ thi thể, hướng về phía những người liên can quát.
Tiểu Phúc Tử là tâm phúc bên người Liễn vương, tâm phúc trong tâm phúc, lại là đại tổng quản vương phủ, ai dám có oán giận, ánh mắt ai oán nhìn đầu sỏ Vũ Văn Dật Thần , cả đội ngoan ngoãn chạy bộ.
Vũ Văn Dật Thần rất ngượng ngùng rụt rụt cổ, sau đó theo phía sau tiểu đường đệ, chuẩn bị cùng nhau chịu phạt. Mới chạy hai bước đã bị Tử Địch kêu lại “ Vũ Văn thiếu tông chủ, ngươi không cần theo bọn họ chạy, ngươi, ngay tại chỗ này tính xem bọn họ chạy bao nhiêu vòng”. Sau đó nàng cười mị mị vừa nhìn về phía vệ kì bọn họ, cười hì hì nói “ Các ngươi đều đứng ở đó làm cái gì? Chạy nhanh lên đi, đến chạng vạng lúc ăn cơm , là có thể dừng lại!” Nói xong nàng còn đi đến chỗ giữ thi thể, còn đối với cái đầu đá hai cái, động tác lộ ra cảm giác âm trầm, làm ho vệ kì bọn họ một trận ác hàn!
Đừng nhìn tính cách nàng xúc động, cũng là cùng với Địch Vũ Liễn và tỷ tỷ nhà mình,cùng Tiểu Phúc Tử cùng nhau lớn lên trước mắt bọn họ mới biểu hiện ra ngoài. Khác với Tử Địch mà mọi người biết, nàng ở bên người Liễn vương cho tới bây giờ đều là cười hì hì, cười giết người không chớp mắt, cho nên vệ kì bọn họ nào dám kháng nghị đãi ngộ không công bằng, không có dừng lại lâu, nhanh chân bỏ chạy.
Gặp người đều chạy xa, Tử Địch nhìn Tiểu Phúc Tử đang đi giày ở đầu hồ, thương lượng với hắn nói: “ Ta đến truyền đạt ý tứ của vương gia, ngươi về phòng thay quần áo đi!”
Tiểu Phúc Tử gật đầu nói: “ Ta đi thay quần áo rồi trực tiếp tới chỗ vương gia. Gọi người đến đem thi thể này đi đi, nếu vương gia hỏi đến, nói hắn ngại xui xẻo, muốn đem đi” Tiểu Phúc Tử trừng mắt nhìn hắn—Vũ Văn Dật Thần
A? Hắn khi nào nói qua lời này vậy? Vũ Văn Dật Thần lắc đầu, lại nghĩ đến, nữ tử này chết đi cũng thật đáng thương, thân thể bị phơi ở trong này, vội vàng biến thành gật đầu.
“ Tốt, ngươi phái người đưa cho hắn điểm tâm cùng nước trà linh tinh,ừ, như vậy hắn có thể thưởng ngự, thuận tiện giám sát vệ kì bị phạt.” Tử địch lại nói với Tiểu Phúc Tử một câu, chỉ thấy hắn đồng ý chạy lấy người.
Vũ Văn Dật Thần đầu lắc như cái trống bỏi, cự tuyệt loại đãi ngộ tốt này, nhưng sau đó nước trà rất thơm, điểm tâm rất mê người, bọn cá cũng thực đáng yêu, cho nên mỗ khờ nam không tự chủ được uống trà ăn điểm tâm ngắm cá, thật sự quá dễ chịu, tự nhiên như vậy, chọc những người liên can bị phạt đi ngang qua bi phẫn, ông trời bất công mà!
Tử Địch bắt đầu làm việc chính, vỗ vỗ tay, khiến cho nữ quyến chú ý, nói ra mục đích nàng ở nơi này: “ Chú ý, tin tức tốt! Vương gia có lệnh, muốn gặp người các ngươi sở hữu, bao gồm cả tì nữ! Cho nên cần để ý việc này. Vương gia nói, gần đây vương gia tâm tình tốt, nếu các ngươi muốn vương gia yêu thương các ngươi, vô luận các ngươi sử dụng phương pháp gì, vương gia đều cho phép!Đương nhiên, muốn vương gia yêu thương các ngươi biện pháp phải đứng đắn! Dám hạ thủ đoạn chỉ biết cho các ngươi trước tiên tìm đến diêm vương hỏi mệnh! Có tài nghệ gì đều có thể lấy ra, nhưng các ngươi bày ra tài nghệ, phải chuẩn bị tốt vấn đề vương gia tùy từng thời điểm, lấy ví dụ, nếu các ngươi muốn thêu này nọ đưa cho vương gia, như vậy tốt nhất là kim chỉ đều mang theo, bời vì vương gia có khả năng sẽ để các ngươi biểu thị cho người xem! Đã hiểu chưa?”
Đám nữ tử đều hưng phấn, vô luận các nàng mang theo loại mục đích nào, người người đều mong đợi đứng lêm, Tử Địch ra lệnh một tiếng, tất cả đều chạy nhanh như bay về phòng chuẩn bị, bởi vì nửa canh giờ sau, Liễn vương sẽ nhìn thấy các nàng.
Vũ Văn Dật Thần ở một bên nghe thấy là mọi người, lập tức mở to hai mắt chờ, muốn tìm Tiểu Vũ . Uống trà xong, hắn vừa ăn vừa hướng về phía Thanh Nhã uyển mà ngắm.
Nửa canh giờ sau, đám nữ tử vô luận chuẩn bị tốt hay chưa, đều tụ tập ở ngoài Thanh Nhã uyển, Tử Đich dẫn đường, Địch Vũ Liễn đi vào tẩm viện đã chuẩn bị trước.
“ Đợi chút, Tử Địch cô nương!” Trừng lớn mắt nửa ngày, vẫn không tìm thấy Tiểu Vũ hắn muốn gặp, trong lòng Vũ Văn Dật Thần có điểm lo lắng và khó hiểu, ngăn cản Tử Địch.
“ Có chuyện gì sao?”
“ Cái kia, nữ quyến trong vương phủ đều ở trong này sao?”
“ Đúng vậy, trừ bỏ tỷ tỷ của ta ở bên ngoài, đều ở trong này! Sủng hạnh qua sẽ một mình ở một gian phòng ở Thanh Nhã uyển, không sủng hạnh qua, thì mấy người ở một gian, xem tình huống để phân.” Nàng rất nhiều chuyện ngay cả chuyện tình Vũ Văn Dật Thần không muốn hỏi cũng nói ra.
“ Thật sự sao? Nhưng là….” Vũ Văn Dật Thần buồn bực, nhưng không dám trực tiếp nói Tiểu Vũ ra, đành phải để ở nơi nào đó trong cổ họng.
Tử Địch là một quỷ tinh linh, đầu óc vừa chuyển, bỗng nhiên nhớ tới quấn áo chủ từ nhà nàng sáng nay mặc trở về, cân nhắc bộ dáng ban đêm của chủ tử là bộ dáng của nữ tử, chẳng lẽ hắn muốn tìm chủ tử sao? Hắc, thật tốt!
Tử Địch thần bí hề hề đem hắn kéo sang một bên, nói nhỏ: “ Ta nhớ ra rồi, còn có một người.”
“ Thật vây chăng? Nàng ở nơi nào?” Chính là người đó, khẳng định là Tiểu Vũ !
“ Ta có thể nói với ngươi, nhưng ngươi đừng nói ra ngoài!”
“ Được!”
“ Ừ-- nàng rất khó nhìn thấy!”
“Vậy à”
“ Khụ! Nàng là người rất trọng yếu với chủ tử nhà ta bảo bối được sủng ái!” Liên tục dùng ba cái thật nàng còn không thấy đủ, “ Có thể nói như thế này, nàng là người bị chủ tử nhà ta che dấu lớn lên,không thấy ai ngoài chủ tử!”
“ Thật sao?”
“ Đúng vậy! Nàng nói chúng ta đều nghe! Ngươi cũng biết, chủ tử nhà ta gây thù hằn rất nhiều, tất nhiên không thể đem nàng bại lộ bên ngoài”
“ Cái kia, nàng ở bên người Liễn vương bao lâu rồi?”
“ Nói lâu cũng không lâu, bắt đầu từ khi vương gia trở về từ yến tiệc!” Tử Địch lấy cái lúc chủ tử nhà nàng không thích hợp bắt đầu tính.
“ Cái kia, nàng một mình ở đó sao?”
“ Đương nhiên! Thân thể của nàng, sao có thể cho phép người khác ở cùng nàng! Nàng ở một mình trong tẩm viện!” Chủ tử nhà nàng tất nhiên ở một mình một viện, Tử Địch liếc mắt xem thường.
“ Ra vậy” Nghe nàng vừa nói như vậy, cả người Vũ Văn Dật Thần đều ủ rũ.
Tử Địch buồn bực nhìn hắn, không phát hiện bản thân mình nói cái gì sai, đành để cho hắn tiếp tục hưởng dụng trà bánh, còn mình phục mệnh dẫn nữ quyến đi.
Vũ Văn Dật Thần buồn bã ỉu xìu ngồi ở gần hồ nước, cúi đầu, vô thức quỳ lạy món điểm tâm, ném vào hồ nước,rất uể oải, nguyên lai Tiểu Vũ thật sự là nữ nhân của Liễn vương, sủng hạnh qua đều có thể ở một mình một phòng, nàng còn có thể một mình ở một viện, ai, ngực mỗ khờ nam hoảng loạn, đôi mắt đỏ một vòng, lần đầu tiên thích một người, nhưng người trong lòng lại là nữ nhân của người khác!
Mà Tử Địch đi ở trên đường, trong lòng cân nhắc vì sao A Đấu nghe nàng nói chuyện xong lại ủ rũ đạp đạp, nhớ lại những cái đã nói trong lời nói, thẳng đến khi đến ngoài tẩm viện của Địch Vũ Liễn , nàng đột nhiên kêu thảm thiết ra tiếng, dọa những người phía sau nhảy dựng.
A a a! Vốn là nàng muốn cho Vũ Văn Dật Thần biết hắn quen chủ tử nhà nàng với bộ dáng nữ tử thân phận cũng rất cao quý, yên tâm lớn mật đuổi theo, nào biết nói chính mình thông minh lại bị thông minh hại, lại giúp chủ tử nhà mình làm hư một việc lớn!Lời kia nói ra còn không phải làm sáng tỏ một sự thật: Chủ tử nhà nàng là nữ nhân Liễn vương sủng hạnh qua sao ? Trời ạ, nàng phạm sai lầm gì thế này?
Địch Vũ Liễn trong phòng không biết tâm phúc của nàng năng lực luôn luôn xuất chúng làm sai chuyện, cho nên còn ngồi ở chỗ kia chờ Tử Địch đưa nữ quyến bên trong phủ lại đây.
Lại nói, ban đầu muốn bốn tâm phúc đưa ra chủ ý cho nàng, xem làm thế nào để Vũ Văn Dật Thần yêu nàng, nhưng sắp nói ra miệng, lại phát hiện việc này nàng nói không nên lời, suy nghĩ nửa ngày, nghĩ đến bên trong phủ còn nuôi không một đám nữ nhân, dù sao mình ở bên ngoài cũng là thân phận nam tử, khẳng định là các nàng vắt hết óc muốn cho cái người gọi là Liễn vương yêu thương các nàng, đây không phải vừa vặn, nhìn xem các nàng làm như thế nào, còn mình nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, chọn phương án tốt làm là được rồi.
Sao người còn chưa đến? Nàng chờ có điểm phiềm chán, ngón tay ở trên bàn xao đến xao đi, đột nhiên, ngoài phòng vang lên tiếng la của Tử Địch.Thanh âm còn chưa biến mất, đã thấy Tử Địch giống như một trận gió vọt vào, lại nhìn người nàng, một phen nước mắt nước mũi quỳ phịch xuống, thật làm cho Địch Vũ Liễn cảm thấy ngoài ý muốn.
“ Vương gia! Ô ô-- ! Ngài giết nô tỳ đi! Nô tỳ đã làm hỏng đại sự rồi!”
“ Đừng khóc! Bổn vương cho ngươi đi lĩnh người đâu rồi?” Chẳng lẽ làở trên đường nàng giết vài người? Hay là giết sạch rồi sao?
“ Ô ô, đều ở ngoài sân,ô ô!”
Địch Vũ Liễn đau đầu, nhưng dù sao cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, tâm phúc tín nhiệm, nàng nhẫn nại tích chờ Tử Địch khóc xong.
Tử Địch vừa khóc vừa đem chuyện phát sinh kể lại một lần, Địch Vũ Liễn vừa nghe thấy liên quan đến Vũ Văn Dật Thần , nghe được chính xác là sự thật, vừa nghe Vũ Văn Dật Thần ra vẻ hỏi thăm nàng, trong lòng một trận ngọt ngào, thực vui vẻ, về phần trọng điểm Tử Địch nức nở, nàng một chút cũng chưa bắt đến.
Tử Đich rốt cục cũng nói xong, Địch Vũ Liễn không hiểu ra sao nhìn nàng, nhịn nửa ngày , hỏi: “ Cứ như vậy?”
“ Dạ!” Gật đầu
“ Vậy thì có gì để khóc? Vì sao muốn bổn vương giết ngươi, sai thế nào?
“….” Tử Địch há hốc mồm.
Tiêu Phúc Tử bên cạnh đã trở về, cùng với Phong Tử Diệu và Bích Tiêu vốn đang ở đây ba người đều chỉ vào Tử Địch, trăm miệng một lời mắng: “ Ngươi làm cái chuyện ngu xuẩn gì vậy!”
Bích Tiêu vừa vội vừa tức, đi lên véo lỗ tai Tử Địch” Sao ngươi có thể làm đổ việc của chủ tử như vậy!”
“ Rốt cuộc làm sao vậy?” Địch Vũ Liễn mất hứng, lần đầu tiên, bốn thủ hạ nói chuyện nàng hoàn toàn không hiểu.
“ Chủ tử, hiện tại Vũ Văn Dật Thần cho rằng chủ tử ngài là sủng thiếp của Liễn vương!” Tiểu Phúc Tử trừng mắt với Tử Địch một cái, tiến lên từng bước, cung kích hồi bẩm.
“ Là sao, nói rõ ràng!” Kia thì thế nào? Vừa vặn có cái giải thích hợp lí cho việc nàng xuất hiện ở Liễn vương phủ mà!
“ Sủng thiếp được sủng hạnh qua, vương gia!” Tiểu Phúc Tử thấy những lời này hình như không làm cho vương gia nhà mình hiểu được, đành phải nói trắng ra, “ Vương gia, bình thường nam nhân sẽ không thích nữ nhân của nam nhân khác!”
“ ….., đi ra ngoài!” Lần này nàng rốt cục cũng nghe hiểu, sau đó buồn bực, bốn người kinh hồn táng đảm lui ra ngoài, một người ở trong phòng ủ rũ, ánh mắt cũng đỏ một vòng, nàng còn chưa nghĩ được biện pháp để hắn yêu thương nàng, lần này, giống như đường bị phá hỏng…..
Nàng uể oải, Vũ Văn Dật Thần ở hồ nước bên kia vẫn sống bính nhảy loạn, quăng khối điểm tâm rất nhỏ vào miệng mình, hùng tâm tráng chí chuẩn bị cứu nữ tử hắn thích khỏi nước sôi lửa bỏng mưu cầu danh lợi. Ngẫm lại mà xem, hắn thấy nước mắt trong suốt của Tiểu Vũ , thấy chỗ bị thương ở cổ tay nàng, còn thường xuyên đau đầu, khẳng định là chịu ngược đãi của Liễn vương. Nữ tử bên người Liễn vương là thân bất do kỉ (ý là bị ép buộc), bị bắt đi theo một người khủng bố như vậy, thật đáng thương! Thân là nữ nhân của Liễn vương, không phải lỗi của Tiểu Vũ ! Hơn nữa, thời điểm hắn biết nàng, lại cho rằng nàng là thị thiếp của Liễn vương, nay chẳng qua xác định một chút thôi, không ảnh hưởng đến việc hắn thích nàng, chỉ cần Tiểu Vũ đi cùng hắn, hắn cũng rất thỏa mãn! Nghe được Tiểu Vũ rất tự do, hẳn là buổi tối có thể trộm đi ra nhỉ? Vì thế, mỗ khờ nam nổi lên mong chờ buổi tối gặp mặt, hận không thể để mặt trời xuống núi sớm một chút