Ngày thứ sáu của năm mới, Đồng Nhan nhận được cuộc gọi từ Vĩ Đạt. Hạng mục trước kia cô phụ trách xảy ra chút vấn đề, hôm qua lúc bên ủy thác kiểm tra hàng đã phát hiện các thông số kỹ thuật của sắt thép không phù hợp với quy định.
Vấn đề chất lượng này liên quan tới hình ảnh của công ty, các công ty tư nhân luôn hy vọng có thể giải quyết mọi chuyện trong hòa bình. Lý Vĩ Đạt, giám đốc công ty, mong cô tới giải thích rõ sự việc, nhân tiện hòa giải với bên ủy thác luôn.
Buổi tối, Vĩ Đạt mở tiệc chiêu đãi bên ủy thác, công ty muốn cô có thể tới dự. Giám đốc Lý Vĩ Đạt đích thân gọi điện cho cô. Hạng mục này về sau do Lý Ngôn phụ trách, vấn đề sai sót về thông số kỹ thuật sắt thép lại xảy ra vào giai đoạn cuối của hạng mục, giờ cô đã từ chức, vì vậy cô vốn có thể từ chối lời thỉnh cầu của ông ta. Nhưng khi cô còn là một người mẹ đơn thân, tìm được việc làm nhanh chóng như vậy, ân huệ Vĩ Đạt đối với cô rất lớn.
Đồng Nhan suy nghĩ một chút, quyết định ra ngoài. Lúc cô ra tới cửa, Trác Chính Dương đang vùi trong đống tài liệu, ngẩng đầu lên
"Có cần anh ra mặt không?"
Đồng Nhan lắc đầu
"Vấn đề không lớn, Vĩ Đạt hy vọng bồi thường tiền nên sự tình giải quyết tương đối đơn giản"
Trác Chính Dương cười
"Công ty bé như hạt vừng vậy mà cũng xảy ra không ít chuyện"
Đồng Nhan đứng ở huyền quan thay giày
"Lãnh đạo Vĩ Đạt không phải người xấu, ông ta là người thoải mái, nhưng em họ của ông ta tình tình lại chẳng ra sao, chuyên môn làm những chuyện đầu cơ trục lợi, có lẽ chuyện lần này cũng liên quan tới anh ta, hạng mục này trước đây do em phụ trách, về sau lại do anh ta tiếp nhận"
Huyền quan: là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.
"Lý Ngôn? Anh đã gặp người này rồi, trông bộ dạng rất bỉ ổi"
Trác Chính Dương nói tới đây, ánh mắt sắc bén
"Trước đây lúc ở công ty, hắn ta có làm gì với em không?"
Từ 'làm gì' này có ý gì không cần nói cũng biết.
Đồng Nhan cầm túi xách đặt trên bàn lên
"Anh không thấy nhàm chán à?"
Nói xong, cô đi ra cửa.
-
Lúc Đồng Nhan tới nhà hàng Hoàng Thành, Giám đốc công ty Lý Vĩ Đạt và phó tổng Lý Ngôn đã tới, giám đốc nhìn rất phúc hậu, khi ông thấy cô tới, rất có thành ý nói
"Cô Đồng, ngại quá, hôm nay lại phiền cô tới đây một chuyến"
Nói xong, ông trừng mắt nhìn Lý Ngôn đứng một bên.
Lý Ngôn cười khan với cô
"Cô Đồng tân hôn vui vẻ nhé"
Thấy một màn như vậy, cô cũng hiểu rõ lần này công ty gặp chuyện, nhất định do Lý Ngôn gây họa, cô tỉnh bơ cười với Lý Ngôn
"Cảm ơn"
Chờ một lúc thì người phụ trách bên ủy thác tới.
Trên mặt mọi người đều lộ ra sự vui vẻ, không ai đề cập tới ý đồ chính của bữa tiệc này, sau khi đợi người phục vụ đưa đồ ăn lên, giống như nguyên tắc cơ bản của những bữa tiệc thông thường, mọi người bắt đầu mời rượu nhau. Lần này Vĩ Đạt đuối lý, vì vậy trong bữa tiệc đương nhiên bị phạt rất nhiều chén.
Tính tình của Lý Vỹ Đạt luôn sảng khoái, sơ suất lần này vốn do công ty của ông, vì thế lúc bắt đầu, ông tự phạt mình ba chén rượu Mao Đài.
Rượu Mao Đài :là một nhãn hiệu rượu trắng (bạch tửu) của Trung Quốc. Mao Đài là tên gọi của một thị trấn gần Tuân Nghĩa, tỉnh Quý Châu, nơi có truyền thống sản xuất loại rượu này và sau này trở thành tên gọi của rượu.Rượu Mao Đài là rượu chưng cất từ cao lương lên men. Rượu này có đặc trưng là trong vắt, không màu, có mùi thơm đặc trưng và có độ cồn cao (truyền thống là %, song gần đây có nhiều loại Mao Đài chỉ từ đến %).Rượu Mao Đài có lịch sử trên năm, bắt đầu từ đầu đời Thanh. Danh tiếng của nó bắt đầu vượt ra khỏi biên giới Trung Quốc khi Chu Ân Lai dùng nó để chiêu đãi các nguyên thủ quốc gia khác của thế giới.
"Cô Đồng, dù sao cũng nên tỏ chút thành ý chứ nhỉ"
Một anh chàng thanh niên mặt búng ra sữa phía đối tác nói
"Nói thế nào thì nói, hạng mục hợp tác của hai công ty lần này rốt cục cũng do cô Đồng tiếp nhận, xuất hiện chuyện không vui lần này, cô Đồng nên thể hiển một chút đi"
Đồng Nhan cười, cầm một chén rượu trên bàn lên, uống cạn
"Lần này công ty xảy ra vấn đề, do tôi làm việc còn thiếu sót, mong các vị không tính toán, dù sao mọi người cũng hợp tác đã lâu"
"Cô Đồng đúng là người phụ nữ không hề thua kém đấng mày râu, thảo nào Tần tổng và Trác thiếu đều nhìn trúng"
Anh chàng thanh niên mặt búng ra sữa nói một câu hời hợt khiên không khí bữa tiệc trầm lắng lại.
Đồng Nhan hé miệng bật cười, cô không muốn tiêu điểm bữa tiệc tập trung vào mình, đúng lúc này, điện thoại trong túi xách của cô rung lên, cô lấy ra nhìn, tuy cô không hề lưu số điện thoại này, nhưng cô biết, đây là số Tần Nhiên.
Cô dập điện thoại.
Nhưng điện thoại lại rung lên lần nữa.
Đồng Nhan cười xin lỗi mọi người, ra ngoài nghe điện
"Ra ngoài một lúc đi"
Anh nói
Đồng Nhan không nói gì, lúc cô ra ngoài, cô thấy Tần Nhiên đang đứng ở chỗ rẽ, đầu thuốc lá trong tay anh chập chờn, khuôn mặt anh dưới ánh đèn mập mờ khiến cô cũng không phân biệt rõ.
Đồng Nhan không biết tại sao Tần Nhiên lại xuất hiện ở đây, càng không biết anh ta gọi cô ra ngoài có mục đích gì.
Thấy cô đi ra, cơ thể anh ở trong ánh sáng ảm đạm cứng đờ, sau đó anh nghiêng người, dập tắt tàn thuốc, vứt vào thùng rác.
Im lặng.
Yên tĩnh hơn chục giây.
"Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Cô hỏi, như một thói quen
Khuôn mặt anh hiện lên vẻ mệt mỏi, anh nhìn cô, đôi môi động đậy, nhưng không lên tiếng.
Từ bao giờ, dù chỉ là một lời nói, cũng trở thành chuyện khó khăn.
Đông Nhan cảm thấy bất lực
"Nếu không có chuyện gì, tôi vào trước"
Lúc cô định rời đi, Tần Nhiên chợt tiến lên, bóp tay cô, trong chớp mắt, cô đã bị anh khóa chặt trước người anh.
"Em biết đám người bên trong là ai không?"
Dừng lại, anh hít sâu một hơi
"Bọn họ gọi em tới tiếp rượu với mục đích gì, cần tôi chỉ rõ cho em không?"
Đồng Nhan ngước măt, thản nhiên nói
"Buông tay"
Tần Nhiên cười giễu cợt
"Có vẻ Trác Chính Dương không hề chăm sóc chu đáo cho em, anh ta sao lại để em tới đây tiếp rượu..."
"Bốp!!"
Đồng Nhan không nhịn được, văng một cái tát lên mặt anh.
"Anh không có tư cách nói những lời này"
Tần Nhiên im lặng đứng ở đó, ánh đèn hành lang hắt lên đầu anh, vẽ ra một cái bóng. Anh một thân âu phục được cắt may tinh xảo tỏa ra mùi rượu hòa quyện với mùi thuốc lá.
Khóe miệng cô khẽ động đậy, lạnh nhạt, nói châm biếm
"Chẳng lẽ anh chăm sóc tôi rất chu đáo sao?"
Sắt mặt Tần Nhiên trắng bệch, mặt hơi nghiêng đi vì cái tát của cô, gò má xuất hiện màu hồng nhạt.
Mãi lâu sau, anh khẽ mím đôi môi mỏng, chứa đựng sự lạnh nhạt mang theo chút vui vẻ
"Xem ra, em vẫn còn oán hận tôi, thật tốt..."
Anh dừng lại, nhìn cô
"Ít nhất còn hơn làm người xa lạ"
Đồng Nhan không nói gì, nhưng cô hơi nghiêng đầu qua một bên, tóc mai dắt bên tai rơi xuống. Chợt, Tần Nhiên cúi người, thầm nói bên tai cô
"Đêm hôm , Trác Chính Dương không hề tóm được chứng cớ Tống Hà Kiến dùng để hãm hại ba em năm ấy..."
Đồng Nhan ngẩng đầu, mãnh liệt nhìn Tần Nhiên.
Anh nhếch môi, không nói tiếp, vươn tay dắt lại tóc mai tán loạn của cô ra phía sau tai, động tác vô cùng dịu dàng, một hồi lâu sau, anh mới lên tiếng
"Tài liệu kia, đang ở trong tay anh"
Đồng Nhan khẽ ngẩn người, sau đó cười giễu cợt
"Tôi không hiểu anh có ý gì?"
Tần Nhiên nhìn cô, khí sắc của cô gần đây tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên anh gặp lại cô mấy tháng trước, anh ta chăm sóc cô không tệ nhỉ. Nghĩ vậy, hơi thở trong lồng ngực anh rối loạn, lồng ngực anh như muốn nổ tung, anh lộ ra vẻ buồn bực, hóa ra, cảm giác ghen tị thật đáng sợ, mỗi lần nghĩ như vậy, ngay cả hô hấp cũng gân cốt tổn thương, đau buốt và khó chịu.
"Tôi hiểu em muốn gì"
Khóe miệng anh nửa cười, nửa không, hời hợt nói
"Không phải em muốn mượn sự trợ giúp của Trác Chính Dương lật đổ Tống gia sao? Em lấy Trác Chính Dương không phải muốn giúp cha em được trong sạch sao? Được, bây giờ tôi nói cho em biết, chứng cứ Trác Chính Dương tìm kiếm rất lâu, thứ cực kỳ quan trọng có thể hạ bệ Tống Hà Kiến , bây giờ đang trong tay tôi. Trác Chính Dương không thể giúp em, nhưng tôi, Tần Nhiên lại có thể..."
Đồng Nhan cảm giác toàn thân mình lạnh lẽo, cô nắm bàn tay thật chặt, móng tay trắng bệch ghim vào thịt non nơi lòng bàn tay, đau hóa ra cũng chỉ như vậy.
"Tần Nhiên, anh thật hèn"
Giọng cô lạnh lẽo chẳng khác gì cảm giác trong lòng cô lúc này.
Nét mặt Tần Nhiên cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng.
" năm trước, anh lợi dụng tôi, năm sau, anh lại muốn lợi dụng vợ chưa cưới của anh sao?"
Đồng Nhan bật cười
"Thật thú vị, tình yêu của một người phụ nữ trước mặt anh chẳng có chút giá trị nào sao?"
Tần Nhiên im lặng, sau đó rời tầm mắt, nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón tay cô, nở một nụ cười tự giễu
"Đúng, tôi hèn hạ, chẳng lẽ em vẫn nghĩ tôi là người tốt sao? Năm ấy, vì em là con gái Đồng Kiến Quốc nên tôi mới qua lại với em, lúc em tốt nghiệp, dù biết chúng ta cũng chẳng thể ở bên nhau lâu, nhưng chỉ vì thỏa mãn ham muốn cá nhân, tôi đã lựa chọn kết hôn với em, lúc ly hôn, vì muốn em hận tôi đến cùng, tôi đã nói em bỏ đứa trẻ đi....Đứa bé ấy...dù cho sau này, sau khi em rời đi, tôi mới biết bản thân tôi đã đau đớn thế nào, tôi lựa chọn kết hôn cùng người phụ nữ khác vì muốn ép em quay trở lại, sau khi em quay về, dù biết em hận tôi, tôi cũng muốn để em ngây ngô ở bên cạnh tôi, dù biết tôi và Tống Tử Khâm có hôn ước vẫn muốn dây dưa với em, dù biết em đã gả cho Trác Chính Dương, tôi vẫn nghĩ mọi cách để em quay trở về bên tôi..."
Anh càng nói, càng kích động, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại càng trắng, cô cảm thấy bàn tay anh đặt trên bả vai mình đang run rẩy.
"Ha ha..."
Đồng Nhan cười, cười tới nỗi nước mắt tràn ra từ khóe mi, cô lấy tay lau đi
"Tần Nhiên, tôi yêu anh nhiều năm như vậy, trước đây tôi ngây thơ, cho rằng tôi sẽ khiến anh rung động, tôi không ngừng van xin tình yêu của anh, chỉ hy vọng anh có thể để tôi ở bên cạnh anh, anh có thể nể tình tôi đã yêu anh nhiều năm mà lựa chọn ở lại bên cạnh tôi. Nhưng sau này, tôi không ngờ anh lại lựa chọn vứt bỏ tôi....Khi ấy, tôi nghĩ, có phải dù cho tôi có làm tốt hơn nữa, anh cũng sẽ không hề thay đổi không? Mục tiêu của anh quá lớn, anh là loại người để đạt được mục tiêu mà không từ thủ đoạn nào..."
Đôi môi Tần Nhiên khẽ động đậy, nhưng không thốt lên dù là nửa chữ.
Đồng Nhan hít sâu một hơi, nói tiếp
"Bây giờ, anh nói anh yêu tôi, thậm chí sử dụng mọi thủ đoạn khiến tôi quay về bên anh, nhưng tại sao anh không chịu suy nghĩ, yêu một người không phải như vậy....nếu anh thực sự yêu tôi, năm ấy anh cũng sẽ không bỏ rơi tôi; nếu anh thực sự yêu tôi, anh sẽ quý trọng đứa con của chúng ta, anh sẽ không để cho tôi bỏ đứa bé; nếu anh thực sự yêu tôi, anh sẽ không lấy lý do anh kết hôn với người phụ nữ khác để ép tôi quay về; nếu anh thực sự yêu tôi, sau khi kết hôn, anh sẽ không dồn tôi tới đường cùng như vậy..."
"Tần Nhiên, thứ lỗi cho tôi đần độn, tôi không hiểu nổi tình yêu của anh dành cho tôi. Anh ép tôi trở về bên anh, vì bản thân anh chứ không phải vì yêu tôi. Nguyên nhân anh làm những chuyện này, chẳng qua anh thấy tôi sống tốt, anh không can tâm mà thôi, yêu tôi ư, chẳng qua anh không muốn chịu trách nhiệm cho việc đã làm tổn thương một người mà thôi"
Chẳng qua, thấy cô sống tốt nên anh không can tâm. Một câu ngắn ngủi nhưng cũng đủ bác bỏ tất cả tình cảm nhiều năm qua của anh.
Anh chậm rãi buông tay đặt trên vai cô ra, vô lực rũ xuống, sau đó thản nhiên nói
"Có lẽ em không tin, nhưng tôi thực sự yêu em..."
Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười khổ. Anh dừng lại rồi nói
"Tuần sau tôi muốn đưa Cách Lạp ra ngoài chơi, em có thể đồng ý không?"