Đêm ấy, anh quyết định ra nước ngoài, anh lấy đó làm lý do mời cô đi ăn cơm, cô không hề nhíu mày sảng khoái đồng ý.
"Được, phía sau trường có một quán ăn gọi là 'Vương đại tẩu', giờ tối nay, không được chậm trễ, quá giờ, cuộc hẹn này mất hiệu lực"
Anh nói
"Đừng gọi tên họ Tần kia đấy!"
"Anh yên tâm đi, dù gọi anh ấy, anh ấy cũng sẽ không tới, anh ấy đâu nhàn rỗi như hai chúng ta"
Anh lẩm bẩm, cô ấy nói cái quái gì vậy.
Vào mùa hè, quán ăn này giống như một phố xá sầm uất, anh cầm tay cô, hỏi
"Em muốn mời anh ăn ở đây sao?"
Cô cười hì hì
"Em giúp anh mở mang kiến thức, anh quen ăn ở những bữa tiệc lớn do đầu bếp nổi tiếng làm rồi, hôm nay cảm nhận hương vị quán ven đường cũng là ý hay"
Anh nhìn cô, rồi tìm một chỗ trống,ngồi xuống
"Đừng ăn ở những quán vỉa hè thường xuyên, dù sao cũng không sạch sẽ"
Cô ngồi đối diện anh, nâng cằm nói
"Anh và Tần Nhiên rất giống nhau ở điểm này, ghét ăn quán vỉa hè"
Trong vô thức, anh không hề thích những lời nói vừa rồi của cô, hừ lạnh
"Ai giống hắn ta"
Cô cười
"Được, mấy ngày nữa anh phải đi rồi, em không cãi nhau với anh, Trác thiếu nói gì thì chính là cái đó, chỉ cần anh nói một tiếng không thích, em liền đi luôn"
Anh khẽ cười, dừng lại, rồi nói tiếp
"Nhan Nhan, nếu không, em suy nghĩ về chuyện đi ra nước ngoài cùng anh đi"
Cô ngẩn người
"Em ở đây vô cùng tốt, không muốn suy nghĩ về việc ra nước ngoài"
Anh lạnh nhạt, châm biếm
"Em ở lại đây, là vì anh ta?"
Cô mỉm cười
"Đương nhiên"
Anh hận không thể bóp chết người phụ nữ này
"Đồng Nhan, đầu em bị lừa đá rồi"
Cô chớp chớp mắt
"Không phải bị lừa đá, mà bị trúng mũi tên của thần Cupid rồi"
"Em đúng là thần kinh"
"Người phụ nữ đang yêu đều thần kinh"
....
Tối hôm ấy, cô và anh đã giải quyết hơn hai chục lon bia. Vị cay tê dại của tôm hùm hòa với vị đắng của bia lưu lại nơi đầu lưỡi anh, đầu lưỡi anh không còn cảm giác. Vị cay ngập khoang mũi, rõ ràng anh bị sặc đến nỗi chảy nước mắt, thần kinh cũng bị sặc tới mức đau buốt, anh giật mình, chợt hiểu ra một số chuyện.
Anh, Trác Chính Dương yêu Đồng Nhan.
Đáng tiếc, bên cạnh cô đã có một người khác.
Đáng tiếc, cô chỉ coi anh là bạn thân.
Cô uống có phần say , choáng váng, cô chê cười anh không ăn cay, sau đó lấy từ trong túi ra một hộp thuốc đau dạ dày
"Em sợ anh đau dạ dày, không chịu nổi thức ăn ở quán này nên đặc biệt chuẩn bị thuốc này cho anh...Sao, em lo lắng chu đáo không?"
Anh nhận lấy hộp thuốc trong tay cô
"Đứng lên đi, anh đưa em về"
Cô lắc đầu, lấy điện thoại ra
"Em gọi anh ấy tới đón em, có bạn trai để làm gì"
Anh giật lấy điện thoại của cô
"Đồng Nhan, em có tin anh ném thẳng em xuống sông Hoàng Phố không?"
Cô lắc đầu
"Không sao, ngày mai Tần Nhiên sẽ vớt em lên"
-
Ngày anh lên máy bay, cô tới tiễn anh. Trước khi đi, cô vỗ vai anh
"Trác Chính Dương, sau khi xuất ngoại, anh nên kiềm chế tính phóng đãng của mình lại đi, thay bạn gái liên tục đúng là chuyện phiền phức. Hơn nữa, phụ nữ ngoại quốc không thể bằng phụ nữ nước mình được, có lẽ họ đều là những cô gái hung dữ, đừng để đến lúc về nước, ngay cả mẩu xương anh cũng không còn nhé"
Anh giễu cợt
"Đồng Nhan, em nói lời dễ nghe được không?"
Cô bật cười
"Sự thật mất lòng"
Anh cười, rồi mở rộng vòng tay.
Cô tiến lên, ôm anh, sau đó nhón chân lên, ghé vào tai anh, nhẹ nhàng nói
"Trác Chính Dương, thuận buồm xuôi gió"
Anh không cười nổi nữa, khóe miệng hơi nhếch lên
"Đừng kết hôn sớm đấy, bây giờ thịnh hành cưới muộn, biết không?"
Cô cười với anh, giục anh nhanh chóng lên máy bay. Anh không còn cách nào khác, cúi người, thơm nhẹ má phải cô, cô kinh ngạc, quay mặt qua, vừa khéo, môi cô lướt qua môi anh. Cảm giác chạm vào thật mềm mại, cộng với độ ấm của môi cô, khẽ lan tỏa.
Nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, anh cười
"Nếu lúc anh về, em vẫn chưa kết hôn, anh sẽ cho em biết lý do"
-
Tiếc rằng, cả cô và ông trời đều không để tâm tới lời anh nói, vào năm thứ hai anh xuất ngoại, cô đã gửi cho anh thiệp mời đám cưới. Ngày ấy, anh nhìn tờ thiệp mời, anh đập vỡ hết tất cả đồ đạc trong phòng. Thực ra, cô biết rất rõ, nhưng cô không hề cho anh một cơ hội.
Anh nói với cô
"Hôn lễ của em anh không tới dự được, anh sẽ gửi quà mừng cho bọn em"
Cô gửi cho anh một biểu cảm mất mát, rồi nói
"Ngày quà mừng tới, em sẽ gửi bánh kẹo cho anh"
Anh nhìn video call, thấy vô cùng châm biếm
"Không cần, anh không ăn kẹo"
Sau đó anh vội logout.
Anh gửi bức tranh sơn dầu ngày trước anh đấu giá được cho cô. Anh nhớ, cô từng cầm một quyển tạp chí, nói qua với anh về bức tranh này. Anh suy nghĩ, người phụ nữ kia rất ít khi quan tâm tới thứ gì, anh nên tặng cô bức tranh này nhỉ, hơn nữa, bây giờ anh cũng chẳng có lòng dạ nào chọn quà tân hôn cho cô.
Ngày hôn lễ của cô, anh nảy ra một suy nghĩ mà chính bản thân anh cũng cảm thấy nực cười, nhưng có trời mới biết, anh vẫn làm việc ấy - anh lái xe tới một cửa hàng trang sức, tỉ mỉ chọn một đôi nhẫn kim cương.
Đôi khi, anh biết, việc làm này của anh thật nực cười, nhưng anh vẫn mặc kệ. Anh nhìn chiếc nhẫn kim cương của nữ trong tay, thầm nghĩ: Trác Chính Dương, từ bao giờ mày trở nên khôi hài như vậy?
Tuy anh nói với cô, mình không tới dự hôn lễ, anh vẫn mua vé máy bay hai chiều. Anh phải đi nhìn cô một lần, anh phải nhìn thấy cô sống tốt, có vậy anh mới yên lòng.
Anh đi suốt đêm để tới kịp nơi diễn ra hôn lễ của cô, lúc anh đến, bữa tiệc đã kết thúc. Anh đứng ở cổng, không hề đi vào, nhìn cô rúc vào lòng người đàn ông bên cạnh, mời rượu khách, trong ngực anh giống như bị dìm trong cồn.
Anh vẫn không vào trong, 'Chúc em hạnh phúc', anh thực sự không có cách nào nói nổi. Thật ra, không nói cũng tốt,anh nên thành thật với bản thân mình. Hơn nữa đây là hôn lễ của cô, anh ở đó giả bộ nói 'chúc em hạnh phúc' cũng chẳng hợp hoàn cảnh.
Lúc anh đi ra, đụng phải Trình Mai Mai từ ngoài vào. Cô nàng thấy anh, rõ ràng giật nảy mình, cô nhìn anh, hỏi
"Anh đến rồi, Nhan Nhan biết không?"
"Tôi không vào trong"
Trình Mai Mai hiểu
"Trác thiếu, anh nghĩ thoáng ra đi, ở phương trời nào chẳng có hoa thơm bướm lạ, hồng nhan tri kỷ của anh rải khắp nơi, người nào cũng không hề thua kém Nhan Nhan"
Anh im lặng.
Trình Mai Mai
"Không phải anh thật tình chứ?"
Anh bật cười
"Cô nói tiếp đi"
Trình Mai Mai ấp úng, rồi nói một câu
"Chỉ cần nắm thật chặt cái cuốc là được, không sợ không khoét đổ nổi bức tường"
Dừng lại, cô lại nói
"Câu nói vừa rồi tôi chỉ nói cho vui thôi, anh đừng coi là thật, gì cũng có thể phá hoại, nhưng hôn lễ của người ta thì không nên phá hỏng, cô nàng Nhan Nhan kia đầu óc rất ngốc, anh muốn tốt cho cô nàng, thì nên đứng từ xa nhìn, nhìn một chút là được, đừng chạm vào...."
-
Anh nhớ, anh đã từng hỏi cô vấn đề này
"Em thích anh ta ở điểm gì?"
Cô suy nghĩ một lúc
"Em không biết em thích anh ấy ở điểm gì, có lẽ thứ gì liên quan tới anh ấy, em đều thích, nhưng điều em thích nhất ở anh ấy, em biết"
Cô cười hì hì với anh
"Em thích bộ dạng nghiêm túc của anh ấy"
Anh xem thường đáp án này của cô, nhưng anh cũng biết trong lòng anh lúc ấy đố kị biết bao.
Khi trưởng thành, anh đã học được cách nghiêm túc.
Cảm giác đố kị thật đáng sợ, nó giống như hàng vạn con kiến, bâu đầy trong lòng anh, sau đó cắn vào máu thịt, đau buốt tận tâm can. Loại cảm xúc này sẽ khiến con người ta phát điên.
-
Thật ra, chỉ cần cô sống tốt, anh có thể không quan tâm, anh có thể không quan tâm việc cả đời này anh chỉ là bạn thân của Đồng Nhan, nhưng người mang tới hạnh phúc cho cô là một người khác, anh cũng có thể không quan tâm rằng chính bản thân anh, đã đố kị thế nào.
Mấy tháng sau khi cô kết hôn, một người bạn tới Mỹ tìm anh, Trong quán bar ồn ào, anh bạn ấy nói với anh
"Chính Dương, mình nói cho cậu một chuyện"
"Chuyện gì?"
"Đồng gia tiêu đời rồi"
Anh siết chặt chén rượu trong tay
"Cậu lập lại một lần nữa"
"Mình cũng mới biết chuyện vài ngày, chuyện xảy ra quá nhanh, giống như đã lên kế hoạch từ trước vậy. Đồng Kiến Quốc bị bắt bởi liên quan tới việc tham nhũng, ông ta sợ tội, tự sát trong tù"
"Cô ấy thì sao?"
"Không biết, sau chuyện ấy, cô ấy liền mất tích, tôi cũng đi tìm cô ấy, dù sao mọi người đều lớn lên từ nhỏ với nhau, tình cảm không phải không có, có thể giúp đỡ một chút"
"Cô ấy tại sao....mất tích....người đàn ông kia không ở bên cạnh cô ấy sao?"
"Haiz, chuyện rắc rối ở chỗ đấy, ông già nhà mình nói cho mình biết, lần này Đồng Kiến Quốc bị chính con rể mình lật đổ, thật độc ác, Đồng Nhan sao có thể chịu nổi đây"
Dừng lại, rồi anh ta ghé sát tai anh
"Cậu có biết cha của Tần Nhiên, Tần Thiên Lăng không, năm ấy Đồng Kiến Quốc vì bảo toàn bản thân mà tiết lộ bí mật sai sót thương mại quan trọng của Tần thị, hãm hại Tần Thiên Lăng, khiến cho ông ta phải tự sát....Vì vậy có lẽ Tần Nhiên lấy con gái Đồng gia, đều là một kế hoạch có chuẩn bị từ trước..."
Hôm sau, anh bay về thành phố A.
"Đồng Nhan mất tích rồi, anh khỏi cần tìm cô ấy, anh quay lại đọc sách thật tốt đi, đừng tưởng rằng tôi không biết tâm tư của anh"
Trương Mộng Dịch vì chuyện đột nhiên anh trở về nước hết sức tức giận.
"Mẹ nói cho con biết, cô ấy đi đâu?"
"Không phải mẹ không muốn nói cho con, mà là mẹ thực sự không biết..."
Anh hỏi thăm rất nhiều người, kết quả, họ cũng không biết cô đi đâu. Thậm chí, anh còn đi tìm người đàn ông kia, anh hung dữ đánh anh ta vài quyền, anh ta cũng không đánh trả lại.
"Nói cho tôi biết, cô ấy đi đâu?"
Tần Nhiên không trả lời, mãi lâu sau, anh ta mới nói
"Tôi không biết..."
Anh lại đấm cho anh ta một phát
"Nếu như tôi tìm được cô ấy, cô ấy sẽ là người phụ nữ của tôi"
Tần Nhiên lau máu chảy ra từ khóe miệng
"Ha ha....chỉ cần anh có bản lĩnh này, người tìm cô ấy không phải mỗi mình anh"
Sau đó, anh tìm được Trình Mai Mai
"Cô ấy đi đâu?"
Trình Mai Mai lắc đầu
"Cô ấy cũng không nói cho tôi, tôi nghĩ, lần này cô ấy cố tình không muốn để cho người khác biết cô ấy đi đâu"
"Anh cũng đừng tìm, lúc nào cô ấy muốn, cô ấy tự nhiên sẽ về, nếu cô ấy muốn trốn, vậy tùy cô ấy đi, cô ấy không thể vượt qua chuyện này, tìm về cũng vô ích"
"Một mình cô ấy sao có thể sống nổi bên ngoài?"
"Không phải, là hai người"
Trình Mai Mai nói cho anh biết
"Cô ấy có thai"
"Yên tâm đi, cô ấy chẳng qua không muốn chúng ta tìm được cô ấy mà thôi, cô ấy mang theo rất nhiều tiền, không tới nỗi không sống nổi đâu"
-
Anh trở về Mỹ, chợt nhớ cô có một bà bác cũng ở Mỹ, anh tốn một ít thời gian mới tìm hiểu được địa chỉ của bà bác đó, anh tìm đến đấy.
Dù cho anh chạy tới đó nhanh thế nào, anh cũng đã chậm chân. Hàng xóm bên cạnh nói cho anh biết
"Đúng là có một cô gái chừng hai mươi tuổi mang thai dọn tới đây"
"Nhưng họ đã chuyển đi rồi"
"Xin lỗi, chúng tôi cũng không biết họ dọn đi đâu"
"Bà bác kia thích đánh bạc, đã phá sản rồi, còn nợ nần, nghe nói khoản nợ đều dồn hết lên người cô gái mang thai ấy"
"..."
Chỉ cần cô vẫn ở Mỹ, anh chắc chắn có thể tìm được cô. Anh tìm cô suốt bốn năm, anh tốt nghiệp, về nước lập nghiệp thành công, đằng đẵng trong bốn năm, cô vẫn bặt vô âm tín.
Có lẽ ông trời không muốn anh tìm được cô ấy, có lẽ cô ấy không muốn anh tìm được mình.
Có lẽ cô ấy sống không tệ nên không muốn anh quấy rầy. Sau đó, anh nhận được tin tức từ thám tử bên Mỹ, cô ở tiểu bang Tây Virginia, một trong những nơi nghèo nhất Mỹ.
Tây Virginia Tây Virginia là một tiểu bang Hoa Kỳ trong vùng Appalachia, nói chung được biết đến như là The Mountain State. Tây Virginia ly khai khỏi Khối thịnh vượng chung Virginia trong suốt Nội chiến Hoa Kỳ và được chấp nhận vào Liên Bang như là một bang tách biệt ngày tháng năm (ngày kỉ niệm West Virginia Day ở tiểu bang này). Nó là bang duy nhất được thành lập do kết quả trực tiếp của nội chiến Mỹ.
Anh cầm địa chỉ bên kia gửi tới, đi tìm chỗ cô ở.
Co lẽ cô và anh rốt cuộc cũng có duyên phận trùng hợp, ngày anh tới đó, cô cũng chuẩn bị lên máy bay về nước. Cô một tay kéo hành lý, tay còn lại dắt một cậu bé. Anh không tiến lên ngay mà vội vã mua vé chuyến bay mà cô chuẩn bị lên.
Lúc lên máy bay, anh đi phía sau cô, sau đó anh gọi cô lại
"Đồng Nhan"
Cô xoay người lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc
"Trác Chính Dương..."
Anh nói
"Thật khéo, không ngờ gặp em ở đây..."
Cô:
"Thật khéo...."
"Về nước sao?"
"Dạ"
"Em ngồi chỗ nào?"
Cô nhìn xuống vé máy bay
"A-XX"
"Vừa khéo, anh ngồi cạnh em"
Anh cười
"Có vẻ trùng hợp quá...."