Sau giờ tan tầm ngày thứ Sáu, Đồng Nhan mệt mỏi duỗi thắt lưng trong phòng làm việc, phúc lợi công ty cô không cao nhưng lại có cơ chế nghỉ cuối tuần hiếm thấy ở thành phố A, cô lấy điện thoại ra nhìn giờ sau đó cầm túi lên chuẩn bị tan làm.
Khi cô đi tới cửa chính công ty thì gặp Lương quản lý, sau khi anh ta nhìn thấy cô liền lập tức cười híp mắt ,nhắc nhở cô không nên quên buổi tối ăn mừng hôm chủ nhật.
Đồng Nhan cười
"Không dám quên đâu..."
-
Lúc cô về đến nhà, Cách Lạp và Trình Mai Mai bận về chuyện dọn nhà, bóng dáng một lớn một nhỏ bận rộn nhưng vô cùng hân hoan. Cách Lạp thấy cô về liền sai khiến cô
"Đồ của con đã sắp xếp lại rồi, con và dì Mai cũng đã giúp mẹ thu dọn lại, phần còn lại mẹ tự mình giải quyết nốt đi nha"
Đồng Nhan đi tới trước mặt Cách Lạp, ngồi xổm, cười mỉm
"Cách Lạp thật ngoan, trước tiên đi tới ghế salon nghỉ ngơi đi, việc còn lại giao cho mẹ nhé"
Nói xong, muốn cúi người xuống hôn nhẹ khuôn mặt nó, nhưng Cách Lạp lại nhướng mày quay mặt qua chỗ khác
"Khó chịu chết đi được, mẹ mau đi làm việc đi..."
Bởi vì đồ đạc cũng ít nên Đồng Nhan rất nhanh đem đồ những thứ phân tán gói vào một chỗ, cô vỗ tay, khi đang định đi đồ đạc gì đó thì Cách Lạp đã đưa cho cô, dừng một chút nói
"Mẹ, có thời gian chúng ta đi thăm ông ngoại bà ngoại đi"
Đồng Nhan nhận lấy bức ảnh trong tay Cách Lạp
"Được, chờ sau khi dọn nhà xong xuôi, chúng ta phải đi báo tin tốt này cho ông bà ngoại"
Cách Lạp bĩu môi
"Tin tức này tốt chỗ nào chứ, nhà ở đều bị phá bỏ dời đi nơi khác"
Đồng Nhan cúi người, sửa lại lời nói
"Phòng mới rất lớn, mẹ đã cùng chú Lý Nam tới xem qua nơi đó, chỗ đó gần trường học của con, sau này con không cần mỗi ngày thức dậy sớm đuổi theo xe bus nữa, hơn nữa bên ngoài phòng con có một ban công, nếu như con thích, chúng ta sẽ trồng rất nhiều cây cảnh, cho nên chúng ta dời tới nhà mới, đối với ông bà ngoại là một tin tốt còn gì"
Cách Lạp cúi đầu, suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu hỏi cô
"Tiền thuê nhất định rất đắt phải không mẹ?"
"Không đâu, chú Lý Nam lấy tiền thuê nhà của chúng ta rất rẻ"
"Chú ấy vì sao đối tốt với mẹ như vậy"
Cách Lạp nhìn cô
"Chú ấy muốn theo đuổi mẹ, đúng không?"
Đồng Nhan vỗ vỗ gáy nó
"Đó là bởi vì chú Lý Nam là người tốt"
Cách Lạp khẽ nhếch miệng cười, không nói, sau đó đi ra ngoài, bỗng nửa đi được nửa đường xoay đầu lại
"Đồng Nhan, con cho mẹ một ý kiến, có chấp nhận hay không là quyền của mẹ"
Đồng Nhan nhìn nó
"Ý kiến gì?"
Cách Lạp do dự một chút, nói
"Nếu như mẹ muốn tìm một đàn ông làm chồng, bản thân con cho rằng ba ba Trác Chính Dương tương đối tốt"
Đồng Nhan vo tròn một tờ giấy ném về phía Cách Lạp
"Không biết lớn nhỏ, đi làm bài tập về nhà đi"
Cách Lạp nhún vai
"Bài tập của học sinh tiểu khộc không thú vị, một chút nội dung chuyên môn cũng không có"
Cách Lạp lớn lên ở Mỹ, cho nên dưỡng thành thói quen nhún vai. Trình Mai Mai vừa bắt đầu nhìn thấy Cách Lạp nhún vai liền cảm thấy rất muốn đập chết thằng nhóc tàn bạo này, ngày nào cũng nhìn thấy Cách Lạp nhún vai, mà bây giờ trông thấy, cô chuẩn bị chớp mi mắt, nói
"Nhan Nhan, con trai cậu lại đang giả bộ "
Đồng Nhan
"Vậy đi luyện chữ đi, tý nữa mẹ tới kiểm tra"
Cách Lạp không tình nguyện đi ra phía phòng khách.
Sau khi Trình Mai Mai đem bao lớn bao nhỏ đồ đạc xách từ trong phòng ra ngoài, nói với Đồng Nhan
"Buổi tối chúng ta cũng đừng nấu ăn, mình mời hai người ra ngoài ăn
Cách Lạp nhìn Trình Mai Mai
"Nếu không phải ăn mì, thì con đi theo dì"
Trình Mai nhìn Cách Lạp hài lòng cười cười, sau đó dưa cho nó một thẻ hội viên quán nướng nơi nào dó
"Quán nướng Hàn Quốc, , có đi hay không?"
Cách Lạp nhìn Trình Mai Mai
"Mẹ, nhanh lên, con đói rồi"
-
Trình Mai Mai đúng là mời hai mẹ con họ tới một quán tự mình nướng kiểu Hàn Quốc, bình thường đồng một người, nhưng gần đây đang có hoạt động khuyến mãi, giảm giá % chỉ còn đồng một người, ngoài ra nếu như một nhà đi ba người thì suất của trẻ con sẽ được miễn phí.
Cô hỏi Trình Mai Mai
"Chúng ta làm như vậy không sao chứ, ông chủ cũng không phải người ngu ngốc"
Trình Mai Mai sửa sang lại mũ lưỡi trai trên đầu, thấp giọng nói
"Không sao, nếu bọn họ không chịu ưu đãi cho chúng ta, mình liền tố cáo bọn họ kỳ thị đồng tính luyến ái, ít nhất cũng phải đóng cửa quán tiếng.
Đồng Nhan cười, coi thường
"Cậu học luật pháp cũng được đấy, kiến thức rất phong phú"
Trình Mai Mai cười
"Đó là đương nhiên, lúc mình lên đại học, chuyên ngành luật pháp ở đó so với trường chúng ta bài bản hơn nhiều..."
Cô nàng không nói hết, sau đó một tay ôm hông Đồng Nhan, một tay dắt tay Cách Lạp đi tới cửa, khi tới cửa, bỗng nhiên nói với Cách Lạp
"Biết sau khi vào cửa phải gọi dì là ba ba chưa?"
Nó không nên tham ăn, ăn một bữa cơm tối miễn phí phải trả một cái giá thật lớn.
Trình Mai Mai rất hài lòng với câu trả lời của Cách Lạp, cười ra tiêng
"Đến lúc đó phải thoải mái một chút, chỉ cần hơi giả bộ một chút là có thể tiết kiệm đồng, đùng là lời to"
Đồng Nhan vốn đang cứng ngắc nhưng nghe thấy Trình Mai Mai nói thế, thân thể cũng hơi buông lỏng, làm ra vẻ một chút mà thôi, huống chi Cách Lạp cũng bằng lòng phối hợp, cô chỉ có thể nhắm mắt làm liều.
Cô gái đứng ở cửa thấy bọn họ đi vào, khom người chào, nhân viên phục vụ mặc hanbok, chào một câu tiếng Hàn Quốc.
Mặt Trình Mai Mai tươi tỉnh, cực kỳ giống một người đàn ông thành công mang theo vợ cùng con trai đi ăn ở nơi cao cấp. Cô nói với nhân viên dẫn đường
"Khi tính tiền cho chúng tôi coi là suất người nhé"
Nhân viên dẫn đường là một chàng trai, trông dáng vẻ rất ngây ngô, anh chàng nhìn hai cô một cái
"Việc đó, chương trình khuyến mãi của chúng tôi chỉ dành cho một nhà ba người"
Trình Mai Mai không vui nhíu mày một cái
"Chúng tôi chính là một gia đình ba người"
"Ba ba..."
Lúc này Cách Lạp cúi đầu, gọi Trình Mai Mai.
Trình Mai Mai nhìn về phía anh chàng
"Ngay cả như vậy cũng không hiểu, tôi cũng không so đo với cậu, nhanh giúp chúng tôi tìm chỗ ngồi đi"
Chàng trai do dự một chút, nói
"Vâng"
"Câu xem, thế có phải nhanh không"
Trình Mai Mai cười một tiếng, bỗng nhiên nụ cười của cô chợt ngừng lại, tay đặt trên hông Đồng Nhan buông xuống
"Này, cậu xem người kia là ai?"
Đồng Nhan nhìn theo, hơi ngẩn ra
"Thiệu Vũ Hành.....anh ta không phải ở Thành phố B sao?"
Anh ta chắc là vừa mới ăn xong, đang muốn rời đi, bên cạnh anh ta là một cô nàng tóc dài coi như là một mỹ nữ, người đẹp tuổi tác dường như không nhỏ, nhưng tuyệt đối xinh đẹp. Mà Thiệu Vũ Hành có vẻ đã nhìn thấy bọn họ, biểu tình cứng đờ.
Trình Mai Mai nói
"Đi tới chào hỏi đi"
Đừng một chút nói với Cách Lạp
"Thời thế thay đổi, tý nữa con gọi dì là mẹ nhé"
Đồng Nhan mở to hai mắt
"Cậu đùa à?"
Trình Mai Mai
"Thua người nhưng không thể thua trận...."
Nói xong, lại nắm tay Cách Lạp kéo tới phía trước
"Hóa ra là luật sư Thiệu, đã lâu không gặp"
Trình Mai Mai cười híp mắt chào hỏi với Thiệu Vũ Hành, sau đó liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh anh ta
"Chẳng nhẽ đây là Thiệu phu nhân"
"Vũ Hành, là bạn của anh sao?"
Đại mỹ nữ hỏi Thiệu Vũ Hành
Thiệu Vũ Hành liếc nhìn Trình Mai Mai, ánh mắt dừng ở trên người Cách Lạp đang tay trong tay với cô, sau đó thu hồi tầm mắt, gật đầu một cái
"Hóa ra là bạn của Vũ Hành, cũng là bạn của Phượng nhi tôi, hôm nay tôi chiêu đãi"
Đại mỹ nữ rất phóng khoáng, gọi một nhân viên phục vụ lại nói
"Chốc nữa hóa đơn của hai vị tiểu thư này không cần tính"
Đại mỹ nữ thì ra là bà chủ quán này.
Trình Mai Mai cười
"Quán ăn của Thiệu phu nhân thật lớn, à....tôi quên tự giới thiệu mình, tôi là bạn gái cũ của Thiệu Vũ Hành, thiếu chút nữa sẽ kết hôn ...."
"Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là bạn của Vũ Hành"
Đại mỹ nữ tự nhiên phóng khoáng, dừng một chút nói
"Không quấy rầy các cô nữa, tôi có việc đi trước"
Thiệu Vũ Hành gật đầu một cái, sau đó xoay đầu về phía Trình Mai Mai
"Mai Mai..."
Trình Mai Mai được thể cười tươi
"Đúng rồi, quên giới thiệu với anh con trai tôi, nó tên là Trần Cách Lạp"
Sau đó nói với Cách Lạp
"Cách Lạp, chào chú đi..."
Đồng Nhan cảm thấy hôm nay rất oan ức cho con trai mình.
"Cô ấy là Nhan Nhan, anh chắc cũng biết rồi"
Trình Mai Mai lại bắt đầu giới thiệu
Đồng Nhan cười với Thiệu Vũ Hành
"Thiệu luật sư"
"Nhan Nhan, cô khách khí rồi"
Thiệu Vũ Hành cười cười
"Cô về nước lúc nào, lúc nào đó mọi người cùng tụ tập đi, đều là bạn cũ, rất khó...."
Không biết là do nụ cười của Thiệu Vụ Hành khiến cho Trình Mai Mai không thoải mái hay là từ "bạn cũ" trong câu nói kia làm cô đau nhói
"Khỏi cần tụ tập, chúng tôi đều bận rộn, mà Thiệu luật sư chắc chắn cũng rất bận rộn, hơn nữa nếu đi tụ tập với anh, chồng tôi sẽ không vui"
Sắc mặt Thiệu Vũ Hành có phần mất tự nhiên, khóe miệng nhếch lên
"Chúc mừng em kết hôn"
Trình Mai Mai khịt mũi
"Con tôi cũng lớn như vậy, anh bây giờ mới chúc mừng, anh rút lại thì hơn"
Thiệu Vũ Hành cười cười, sau đó ngồi xổm xuống chào hỏi với Cách Lạp, từ trên nhìn xuống Cách Lạp
"Cậu bé rất đáng yêu...."
Trình Mai Mai đoán được Thiệu Vũ Hành đang nghĩ gì, cô cười nói
"Đứa bé này đúng là giống hệt ba nó, cho nên rất tuấn tú"
Thiệu Vũ Hành cười.
Trình Mai Mai tiếp tục nói
"Đứa trẻ này không chỉ tuấn tú mà còn rất thông minh, bây giờ mới tuổi nhưng đã học lớp , ngày mai tôi định cho nó học luôn tới lớp , việc học hành lớp so với nó mà nói thì quá đơn giản, thật lãng phí sự thông minh của nó..."
Khóe miệng Thiệu Vũ Hành giật giật một cái, nói
"Chúc mừng em...."
"Anh ngoại trừ nói chúc mừng ra thì còn có thể nói gì khác không?"
Khóe miệng Trình Mai Mai nhếch lên giễu cợt
"...Thiệu luật sư cũng kết hôn rồi chứ?"
"Anh vẫn độc thân...."
Thiệu Vũ Hành vẫn cười, vẫn giữ bộ dạng quân tử trước sau như một, bỗng nhiên chuông điện thoại của anh ta vang lên, Thiệu Vũ Hành lấy điện thoại ra, liếc nhìn, xong nhấn nút tắt.
"Nếu Thiệu luật sư đang vội, chúng tôi không quấy rầy nữa"
Trình Mai Mai cười cười sau đó nói với Cách Lạp
"Cách Lạp, tạm biệt chú Thiệu đi"
Lúc này Cách Lạp không thèm để ý Trình Mai Mai, đi tới bàn ăn ngồi xuống.
Năng lực ứng phó của Trình Mai Mai vô cùng mạnh mẽ, cô nói với Thiệu Vũ Hành
"Đứa bé này bị ba nó chiều đến hư rồi"
Đồng Nhan cũng có chút bị Trình Mai Mai làm tối lại, cười một tiếng với Thiệu Vũ Hành, cũng đi về phía bàn ăn. Cách Lạp thấy Đồng Nhan đi tới, nhô đầu ra khẽ nói với Đồng Nhan
"Mẹ, sau này dì Mai có mời đi ăn con cũng không đi, con thà về nhà ăn gà hầm nấm còn hơn"
Gà hầm nấm này là một vị của mì ăn liền Khang sư phụ.
Lúc này Trình Mai Mai cũng đi tới, cô nàng ngồi xuống
"Chúng ta bắt đầu ăn đi...."
Nói xong, thả vào trong nồi mấy lát cá, sau đó nói với Cách Lạp
"Hôm nay công lao của Cách Lạp là lớn nhất. Dì Mai nướng cho con một cái cánh gà to đùng"
Cách Lạp nhìn cô một cái
"Dì hình như tâm trạng không tốt"
"Hừ, dì rất vui vẻ, trẻ con biết cái gì"
Cách Lạp ngậm miệng, sau đó tự mình thả miếng thịt vào trong nồi.
"Cậu lừa anh ta làm gì?"
Đồng Nhan nhìn cô
"Anh ta quay về thành phố A có thể muốn tìm cậu"
"Thôi đi, nếu như muốn tìm mình thì đã sớm tìm rồi....Còn tại sao mình muốn lừa anh ta ư...."
Trình Mai Mai cười với Đồng Nhan
"Cậu biết sau khi mình chia tay với anh ta hi vọng lớn nhất là gì không?"
Đồng Nhan không nói lời nào
"Mình bây giờ hy vọng lớn nhất chính là, mình sống tốt, còn anh ta thì không"
Đồng Nhan suy nghĩ một chút, giống như cô ngày xưa cũng từng có suy nghĩ này, cô nhất định phải sống thật tốt, nhưng là...
"Đáng tiếc, mong muốn quá xa vời mà thực tế bao giờ cũng rất khó khăn..."
Trình Mai Mai cười khổ nói.
Không biết bởi vì bộ dạng mượn rượu giải sầu này của Trình Mai Mai hay bởi vì hôm nay được uống rượu miễn phí, cô nàng cứ uống rồi lại uống, Đồng Nhan ở bên khuyên cô ấy vài lần nhưng Trình Mai Mai vẫn cứ uống rượu hùng hục, hơn uống rất có khí phách, uống rượu trăng mà giống như đang uống bia, cùng với tửu lượng của cô quả nhiên không bao lâu liền say.
Sau khi ăn xong cơm tối, Đồng Nhan cưỡng chế, đem chén rượu trong tay cô giật lấy sau đó đem cô túm ra cửa.
Gió bên ngoài thật lớn, thật lạnh, Trình Mai Mai có chút tỉnh táo lại, chạy tới ven đường, muốn gọi taxi về nhà. Đồng Nhan thận trọng đỡ lấy thân thể lảo đảo lắc lư của cô, Tiểu Cách Lạp thở dài đi phía sau giúp Trình Mai Mai xách túi.
Thứ sáu nên taxi rất khó gọi, tay cô và Trình Mai Mai đều vẫy đến mỏi, chờ mãi cũng không thấy một chiếc nào trống. Đột nhiên, một chiếc BMW trắng dừng bên cạnh bọn họ, cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, sau đó lộ ra giọng nói
"Nhan Nhan..."
Đồng Nhan giữ vừng Trình Mai Mai, cười với người trên xe một tiếng
"Cô Tống, chào..."