Từ chương này trở đi thì chính thức là hết eng và bọn mình sẽ bắt đầu dịch từ raw. Nên là có vài chỗ sẽ có tên khác với tên cũ của eng, mình có để vài tên theo raw từ đầu rồi nhưng vẫn sẽ có vài từ không giống nên các bạn chú ý nhé.
*****************************************
“Ta hứa với ngươi, sau này nếu có thể, ta nhất định sẽ giúp đỡ lại ngươi.”
Lúc này Mo Li chỉ có thể hứa trước như vậy.
“Cảm ơn vì lòng tốt và sự hào phóng của người.”
“Không cần phải làm thế đâu, dù sao ta cũng chỉ có thể hứa trước được thôi.”
“Không, thần chỉ cần có lời hứa đó là đủ rồi. Với tư cách là một hậu duệ của Long Thần vĩ đại, người nhất định sẽ giữ lời hứa của mình. Thần chỉ mong người sau khi đạt được thành công thì sẽ không quên đi việc nhỏ này thôi.”
Thành công à…. giờ cố gắng để mình không chết ở một cái xó xỉnh nào đó là đã tốt lắm rồi. Ngươi phải biết trên thế giới này có những người chỉ cần sống sót qua ngày thôi đó.
“Thần sẽ dùng cả tính mạng mình để có thể báo đáp lại người.”
Noulai vừa nói vừa gật đầu, rồi đưa một chiếc sừng hình rồng to bằng cái ngón trỏ ra lơ lửng trước mặt Mo Li.
“Đây là?”
“Đây là chiếc sừng có thể triệu hồi thần. Tuy người mang trong mình huyết mạch của Thiên Bạch Ngọc nhưng do còn nhỏ tuổi nên chưa thể phát huy được sức mạnh huyết thống của mình. Cho đến lúc người trưởng thành, hãy để thần bảo vệ người. Chỉ cần thổi cái tù và đó trong khu rừng này, thần sẽ có thể đến để giúp đỡ. Xin hãy lưu ý rằng thần chỉ có thể nghe nó nội trong phạm vi khu rừng này mà thôi.”
“Noulai này, ta có một thắc mắc, tại sao ngươi lại không tự mình trở về Thành phố Bầu trời?”
“Vậy là ngài không biết à.”
Noulai thở dài rồi lắc cái đầu khổng lồ của mình.
“Cha thần vốn thuộc tộc Địa long, ông sống dưới sự bảo hộ của Thiên Bạch Ngọc ở ngoại ô Thành phố Bầu trời. Tuy nhiên ông lại phải lòng một bộ tộc thú bên ngoài, mẹ tôi và sinh ra thần. Vì chuyện này mà cả gia đình nhà thần đã bị trục xuất. Thần là người duy nhất còn sống sót sau khi rời khỏi đó nên hiện giờ đang trốn ở trong khu rừng này. Thần không dám di chuyển dù chỉ một bước ra ngoài chỉ trừ khi đi săn.”
Mo Li lặng lẽ lắng nghe. Những lời đó đã tiết lộ cho cô một thông tin quan trọng, đó là Long tộc rất bài ngoại và đều có thành kiến với những người mang dòng máu lai.
Giờ cô đã phần nào hiểu được tại sao Elsa lại bảo cô không được liên lạc với Thiên Bạch Ngọc.
“Chúng thần, tộc Địa long là loài tương đối yếu trong Long tộc, loại chuyện này cũng không đủ lớn để khiến các Thiên Bạch Ngọc để mắt đến nên thần nghĩ nếu là người, có lẽ chúng thần sẽ có thể có hy vọng… Đã nhiều năm trôi qua kể từ lúc cha mẹ thần mất rồi, ít nhất thần muốn có thể chôn cất tro cốt họ ở mảnh đất quê hương.”
“.... Ta chỉ có thể nói rằng ta sẽ cố gắng hết sức thôi.”
“Chỉ với lời đó thôi là đủ làm thần thấy nhẹ nhõm hơn rồi.”
“... Nhưng ta cũng là một con lai, ta biết giúp ngươi thế nào bây giờ…..”
“Cái áo choàng người đang mặc trông cũ quá rồi đó. Để tỏ lòng biết ơn, thần muốn tặng người thêm một món quà khác.”
Nói đoạn, một chiếc áo choàng trắng bỗng dưng xuất hiện khoác lên người Mo Li.
Cái áo choàng này khá độc đáo, cái viền áo được tạo thành từ nhiều dải vải hình lá nhọn, khi bước đi trông chả khác nào chín cái đuôi của một tiên cáo. Thân cái áo có màu trắng với viền màu đỏ tươi, ngoài ra còn có những chi tiết được may bằng những đường chỉ vàng.
Thực sự thì vẻ ngoài của chiếc áo choàng này khá là ngầu, đủ để khơi dậy cái máu chuuni trong người của mấy cậu trai tuổi mới lớn.
“Cái áo choàng này được tộc cáo tiên chế tạo, nó có không gian để có thể đựng vật phẩm, đây chỉ là một lễ vật nhỏ thôi mong người nhận cho.”
“Ta thấy nó có hơi thừa thãi….”
Dù Mo Li thích đi lợi dụng người khác nhưng chắc chắn cô sẽ không bao giờ dùng đủ loại thủ đoạn để lợi dụng vị cứu tinh của mình. Lời hứa là thứ cần giữ, có lẽ giờ cô phải nhớ trả lại ân tình này.
“Thần rất cảm kích khi Thiên Bạch Ngọc đại nhân đã hạ mình đi nói chuyện với thần. Chiếc áo choàng này cũng là vật phẩm ma pháp duy nhất thần có, mong người không ghét nó.”
“Được, ta hiểu rồi.”
Mo Li cảm thấy không cần khiêm nhường nữa nên cũng không từ chối.
Đúng là những vật phẩm như này rất hiếm. Ngay cả Long tộc, những người thích đi thu thập kho báu cũng gặp rất nhiều khó khăn khi thu thập những vật phẩm không gian độc quyền của hồ tộc. Nếu có chiếc áo này để chứa đồ thì sẽ tiện hơn rất là nhiều.”
“Thiên Bạch Ngọc đại nhân, mong ngài sẽ không quên lời hứa của đôi ta.”
Noulai đương nhiên vẫn có động cơ riêng khi tặng món quà này. Cô hy vọng có thể nhờ nó để Mo Li không bao giờ quên cái lời hứa này.
“Chỉ cần còn sống, ta nhất định sẽ không quên.”
Nhưng dù có nhớ
thì cô cũng không chắc là mình có thể làm được gì không.
“Nhân tiện thì Noulai này, ngươi có biết đường đến lãnh địa Bá tước Trika không?”
Sau khi đưa ra những hướng dẫn cơ bản, Noulai nhìn theo con rồng non đi xa dần, cái bóng to lớn cùng biến mất vào sâu trong rừng.
Cô đã mắc kẹt trong khu rừng này nhiều năm rồi, còn ở trong tình huống tiến thoái lưỡng nan không thể gặp được người thân, dù biết đây chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi nhưng cô vẫn đặt hy vọng được trở về quê hương vào cô gái Thiên Bạch Ngọc trẻ tuổi, người tình cờ đi ngang qua.
Cùng lúc đó, khu rừng vô danh nằm giữa lãnh địa Tử tước Munster và Bá tước Trika đã có một vị khách đặc biệt ghé qua.
“Ding, Ding….”
Chiếc chuông buộc ở mắt cá chân cứ reo lên những thanh âm trong trẻo và êm dịu.
Vạt áo dài của chiếc áo choàng được thuê những hoa tiết cánh hóa tung bay trong ở cả đằng trước và đằng sau, góp phần tôn lên những đường cong duyên dáng của cơ thể một cô gái. Dưới chân cô đi một đôi tất dài tới đầu gối màu trắng sữa, phần đùi trắng thì lộ ra ở giữa chiếc váy và đôi tất. Tất cả trông đều rất hoàn hảo, đôi guốc gỗ thì phát ra những tiếng nhẹ nhàng khi bước đi.
Đột nhiên, cô gái mặc áo choàng dừng lại, nhìn về một hướng nào đó rồi lặng lẽ cởi bỏ cái mũ trùm đầu ra.
Mái tóc dài màu xanh băng thuần khiết rủ xuống đôi vai, đôi tai cáo lông xù dễ thương thì dựng đứng lên khi không còn vật cản trở nữa.
Cô gái đó trông chả khác nào một nàng tiên xanh nở rộ giữa băng tuyết cả. Dù trông vẫn còn trẻ nhưng đã toát ra sự quyến rũ mê người.
Thuần khiết và quyến rũ, hai cái thuộc tính trái ngược nhau đó lại tề tựu lại hết về cô gái và đều đạt đến đỉnh điểm. Có lẽ một người phàm chỉ cần nhìn cô thôi đã có thể thấy được sự quyến rũ đến từ huyết thống và cả vẻ ngoài thuần khiết của cô.
Sự cao quý và duyên dáng toát ra là đều nhờ vào huyết thông của cô, mỗi sợi tóc của trông đều rất thanh nhã và đoan trang. Vẻ đẹp đó chả khác nào một loại thuốc gây nghiện tuyết với người thường khác giới không thể dứt ra được.
Cô gái tai cáo đó từ từ mở đôi mắt trong như pha lê của mình ra, trầm tư nhìn về một phía.
Việc đội cái mũ trùm đầu lên không chỉ là để che giấu đôi tai cáo mà còn cả cái vẻ ngoài đầy cám dỗ khó cưỡng của cô với những người khác giới nữa.
“Thánh nữ bệ hạ, có chuyện gì vậy ạ?”
Ở bên cạnh, một cô gái thuộc tộc yêu hồ trông cũng trạc tuổi không khỏi lên tiếng khi thấy cô bỗng dừng bước.
“..... là mùi của Thiên Bạch Ngọc.”
Một lúc sau, cô gái tai cáo kia chậm rãi lên tiếng.
“Thiên Bạch Ngọc?”
Thị nữ của cô gái tai cáo kia sửng sốt.
“Chả lẽ ý người là, người của Thành phố Bầu trời?”
Cô gái tai cáo gật đầu, những bước chân cũng nhanh hơn trước.
“Ơ, Thánh nữ bệ hạ, đợi thần với.”
Cô thị nữ thấy Thánh nữ dùng huyết thuật để nhanh chóng di chuyển về phía trước, cứ như là đang vội đi tìm kiếm một ai đó vậy, cô cũng không nói gì nữa và chạy theo.
“... Có mùi ở quanh đây.”
Cô gái tai cáo dừng lại, giẫm đôi guốc mình xuống rồi nhìn thằng vào lớp bùn dưới chân.
Mùi hương từ chỗ này trở đi đã biến mất.
“Ủa….. Sao thần lại không ngửi thấy gì cả? Thánh nữ bệ hạ, có khi nào người nhầm không? Hình như trong khu rừng này quả thực có một con rồng nhưng chỉ là một con rồng bình thường mà thôi, sao có thể là Thiên Bạch Ngọc được? Mà Thánh nữ bệ hạ từ khi nào lại có hứng thú với lũ rồng hôi dám đó vậy?”
Người thị nữ thấy rất khó hiểu, sau khi nghĩ lại thì hình như Thánh nữ của cô từ xưa tới nay đã tiếp xúc với Thiên Bạch Ngọc một lần nào đâu.
“Mấy con rồng hôi hám kiêu ngạo thích ngủ giữa núi vàng và không thèm vệ sinh cá nhân thì có gì thú vị vậy ạ?”
Ấn tượng của Auriweija về Thiên Bạch Ngọc là cực kỳ xấu, vì một lý do nào đó, mối quan hệ giữa hai chủng tộc thần thoại này từ xa xưa đã rất tệ rồi.
Cô gái tai cáo đi phớt lờ những lời nói của thị nữ, cô cúi người xuống chọc chọc vào phần đất ẩm ướt dưới chân mình.
Nó có một mùi gì đó rất khó chịu.
“Cái gì vậy chứ?”
Cô gái tai cáo nghiêng đầu, trong đôi mắt lạnh lùng bỗng hiện lên một tia sắc bén.