‘Hãy đổ đầy chiếc giếng này bằng những đồng vàng.,
Lần này Mo Li đã chắc chắn, đó không phải là ảo giác, chắc chắn là có dòng chữ như vậy xuất hiện trong tâm trí cậu.
Những dòng chữ xuất hiện bên trong chiếc nhẫn đều được viết bằng một thứ ngôn ngữ trông rất khó hiểu và phức tạp, nhưng bằng cách nào đó Mo Li vẫn có thể hiểu được chúng.
“Đổ đầy cái giếng bằng đồng vàng á?”
Sau khi đã hiểu được cái dòng chữ ngắn gọn đó, cậu không khỏi muốn chửi rủa.
** nó, nếu có đủ số tiền lấp đầy cái giếng này thì tôi còn ở trong tình trạng như này à?
Tại sao Mo Li lại kỳ vọng nhiều vào chiếc nhẫn nhiều đến vậy? Chẳng phải vì muốn có được một cái gì đó đặc biệt để có thể giúp cậu kiếm được tiền sao?
Và cuối cùng thì sao, chiếc nhẫn không những không giúp được gì mà còn bắt cậu phải trả tiền cho nó, và là một lượng đủ để lấp đầy một cái giếng.
Ngươi có thể làm khó người khác nhưng tại sao lại chọn ta? Làm khó dễ một người nghèo khó như tao chỉ vì một đồng tiền vàng cũng phải đấu tranh nó vui lắm à?
Lúc này , Mo Li thậm chí còn muốn ném luôn chiếc nhẫn xuống cái giếng để biết nó sâu tới cỡ nào.
“Hơn nữa nếu ta thật sự có thể lấp đầy được cái giếng này thì ta có thể nhận lại được gì?”
Cái nhẫn có ý gì khi mà khi không bỗng dưng bảo Mo Li lấp đầy cái giếng này mà cũng chẳng đưa ra bất cứ lời chỉ dẫn nào?
Nếu có thể lấp đầy cái giếng này thì liệu mình có thể giải quyết được toàn bộ những thắc mắc trong lòng không? Nhưng việc này sẽ mất bao lâu chứ?
Mo Li hiện giờ đã rất nghèo, việc không nợ nần đã là một chuyện rất may mắn rồi, giờ cậu cũng đâu có rỗi hơi đi tiết kiệm tiền?
Đừng nói là ngưoi có ý định bóc lột ta suốt cả đời với tuổi thọ của một con rồng đấy nhé?
Mo Li phủi bụi ở mông rồi ngồi phịch xuống, trong lòng có chút thất vọng.
Bây giờ đã khá muộn rồi, nếu cậu giải phóng hình chiếu không gian của chiếc nhẫn thì chắc chắn ở trên đầu những ngôi sao sáng ngời đã xuất hiện rồi.
Nhưng thực tế thì không chỉ có những ngôi sao toả sáng.
“Cái….” Mo Li dụi dụi mắt sau nhiều lần xác nhận, cậu chậm rãi đứng dậy miệng thì há hốc.
Mặt đất của thế giới này được lát bằng những đồng tiền vàng, nếu có thể nhặt chúng lên thì không chỉ một cái giếng chắc cả trăm cái giếng cũng có thể lấp đầy được.
Vấn đề ở đây là Mo Li không thể chạm vào những đồng tiền này. Chúng chẳng là gì ngoài những hình chiếu từ một mặt phẳng không gian nào đó, tất cả những đồng vàng này đều chỉ có hai màu đen và trắng nên chỉ có thể đứng ở đó nhìn chúng mà thôi.
Tuy nhiên….
Vừa rồi có một luồng sáng màu vàng xuất hiện ở trên một ngọn núi đồng tiền vàng nhỏ cách cậu không xa.
Mo Li lại dụi mắt thêm vài lần nữa cho chắc ăn rồi vội vàng đi đến để xem xét.
Cậu có thể thấy được cảm giác ngọt ngào khi mà chạm vào kim loại, cậu còn đưa chúng lên mũi rồi hít một hơi thật sâu.
Vàng, đây chắc chắn, là vàng thật!
Mo Li vui mừng khôn xiết, cậu tự tin khi nói rằng kể từ khi sinh ra đến giờ thì chưa từng thấy nhiều vàng như vậy. Chỗ này phải phải có đến cả trăm đồng vàng.
Dù đó chỉ là một góc nhỏ của ngọn núi nhưng chúng đã lấy lại được màu sắc vốn có, nhiêu đó cũng đủ làm Mo Li thấy phấn khích rồi.
Việc chỗ vàng này trở nên hữu hình có lẽ là muốn ngụ ý rằng về mặt lý thuyết, toàn bộ chỗ vàng ở đây đều có thể sử dụng. Nếu có thể tìm ra cách hữu hình toàn bộ chúng thì mình sẽ có được toàn bộ chỗ vàng này!
Vàng, vàng, ehehe….. nằm ngủ trên đống vàng này chắc sẽ sướng lắm….. Ủa sao mình lại có suy nghĩ như vậy thế?
Mo Li cau mày.
Làm sao việc ngủ trên một đống vàng cứng đó thoải mái được chứ, không phải sẽ tốt hơn nếu dùng đống đó để mua một căn biệt thự sang trọng rộng lớn à?
Ở thời điểm hiện tại, thứ Mo Li cần nhất chính là tiền. Rõ ràng thì càng nhiều tiền thì càng tốt, làm gì có ai phàn nàn khi giàu có chứ.
Vậy tại sao những đồng vàng này lại hiện hình lên cho mình lấy? Liệu việc này có liên quan gì đến cái giếng hay những cái bệ kiếm không?
Mo Li cởi cái áo choàng trên người ra để đựng những đồng tiền vàng, giờ trông cậu như mấy tên yêu tiền như mạng sống mình vậy.
Sau khi đã nhét đầy đồng vàng vào trong chiếc áo choàng,, Mo Li quay trở lại chỗ cái miệng giếng.
Và khi đã tới trước cái giếng, Mo Li bỗng dừng lại suy nghĩ. Liệu ý của chiếc nhẫn có phải là lấp đầy cái giếng bằng những đồng vàng của thế giới này sao?
Khi đang suy nghĩ vậy thì đúng lúc đó, một dòng văn bản cổ xưa khác hiện lên trong đầu cậu.
‘Những đồng vàng có thể được sử dụng để đổi lấy vật phẩm trong Tháp Đen, và đồng vàng có thể nhận được sau khi hoàn thành các thử thách của Nữ thần.’
‘Hãy thu thập sáu vũ khí huyền thoại và đặt chúng lên những bệ đỡ để có thể đánh thức huyết thống.’
Đã có rất nhiều thông tin mới hiện lên ở hai câu này, đặc biệt là ở câu thứ hai.
“Thức tỉnh huyết thống??” Mo Li sửng sốt, cậu chả hiểu gì cả.
Cậu chỉ là một thằng nhóc đến từ khu ổ chuột, làm sao có thể thức tỉnh huyết thống được? Chẳng lẽ cái nhẫn đang nói về huyết thống rồng của cậu?
Nếu vậy thì sẽ rất kỳ lạ, ai cũng biết rằng huyết thông là thứ từ vốn có từ khi sinh ra. Đây là nguyên tắc của tất cả mọi sinh vật, cả con người và những sinh vật không phải con người khác, chưa hề có huyết thống nào lại có thể thức tỉnh sau đó cả.
Vậy nên việc cái huyết thống này là liên quan đến rồng là chuyện không thể.
Nhưng nếu đây không phải là về huyết thống của Long tộc thì nó nghĩa là sao chứ, chả lẽ mình mang trong người những hai huyết thống sao?
Sau khi suy ngẫm về rất nhiều thứ, Mo Li quyết định từ bỏ.
Cậu có quá ít thông tin nên dù có cố gắng đến nhiêu đi chăng nữa thì cũng sẽ chả biết thêm được điều gì. Hơn nữa thì điều kiện tiên quyết cho việc thức tỉnh lại là đi thu thập sáu món vũ khí huyền thoại về.
Ngươi có chắc là không có nhầm lẫn gì không đấy?
Thứ đầu tiên Mo Li nghĩ tới chính là, sáu cái món vũ khí huyền thoại kia có thật sự tồn tại không?
Chỉ mấy vũ khí cấp sử thi thôi đã được nhiều cường quốc coi như là báu vật quốc gia, còn mấy cái vũ khí huyền thoại này còn cao hơn hẳn một bậc.
Mà kể cả khi chúng có thật sự tồn tại ở đâu đó thì làm sao cậu có thể lấy được? Mấy người có sức mạnh của các quốc gia khác chỉ là trò đùa thôi à? Mo Li chỉ là một tên sát thủ nhỏ bé, sao mà có đủ khả năng để đi tranh giành một món vũ khí huyền thoại chứ?
Giờ Mo Li mới hiểu ra, chiếc nhẫn này chỉ muốn biến cậu thành trò cười mà thôi.
Cuối cùng Mo Li chuyển hướng sang suy nghĩ về việc làm cách nào để có thể nhận được vàng.
Hoàn thành thử thách của Nữ thần?... Vậy nó là cái gì? Và tiền vàng thì có thể đổi lấy vật phẩm trong Tháp Đen? Chẳng phải chính là nơi này hay sao?
Mo Li nhìn quanh.
Trong cái tòa tháp tối tăm này có rất nhiều sách, vũ khí, bình thuốc, áo giáp trông rất lạ mắt được đặt trên những cái giá gỗ.
Hiểu rồi.
Bởi vì khi nãy Mo Li chỉ để ý tới những đồng tiền vàng mà hoàn toàn bỏ qua những thứ khác trong tòa tháp.
Ở đó có một ngọn giáo sắc nhọn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ngoài ra còn có một thanh liễu kiếm trông rất tinh xảo và đặc biệt. Chỉ cần nhìn qua thôi cũng có thể thấy tất cả đống vũ khí này đều rất phi thường, đấy là còn chưa nhắc đến đống lọ thuốc giả kim đang sáng chói kia.
Những thứ ở đây đổi có thể đổi được sao?
Mo Li tiến đến gần cái giá để vũ khí, đưa tay về phía một cây búa được trang trí một viên ngọc ở bên trên đầu.
‘[Bản sao: Bình minh tan vỡ] - Đây được cho là bản sao của một vũ khí huyền thoại từ thời xa xưa, cấp độ: cận sử thi, số vàng cần để đổi: 80,000.
“Tám vạn đồng vàng á?!”
Mo Li xác nhận lại số tiền đang hiện ra trước mắt rồi ôm chặt lấy đống vàng ít ỏi mình đang có.
Nhưng cậu cũng có thể nhận ra rằng cái vũ khí này chỉ ở cấp độ cận sử thi mà thôi.
Trên thực tế thì một người có thể mua một món vũ khí sử thi chỉ với 80,000 đồng vàng không? Đương nhiên là không, và không chỉ thế, ai mà dám nói như vậy thì mọi người đều sẽ coi kẻ đô như thằng thần kinh.
Nếu vũ khí sử thi có thể mua được bằng tiền như vậy thì những quốc gia nào giàu có nhất sẽ nghiễm nhiên trở thành
quốc gia hùng mạnh nhất rồi.
Vậy có nghĩa là chỉ cần có đủ vàng thì toàn bộ chỗ vật phẩm ở trong tòa tháp này sẽ thuộc về cậu sao?