“Thưa ngài Norma, ngài cứ để cậu ta đi vậy sao?” Sau Mo Li hoàn toàn mất dạng, Rocco xuất hiện lại và hỏi.
“Hả? À phải rồi, nhắc mới nhớ, đáng lẽ ta nên nhắc thằng bé cần cẩn thận khi quay về, thật là tất trách.” Norma giải thích.
“Ý tôi không phải vậy… Ngài Norma, nếu tôi nhớ không nhầm thì ý định ban đầu của ngài là bắt giữ cậu thiếu niên đó để hỏi một số chuyện đúng chứ?”
“À? Ta có nói thế à? Hừmmm… Có vẻ là đúng vậy thật.” Norma gãi gãi đầu trong khi nói.
“...” Rocco không biết nên phàn nàn từ vấn đề gì nữa, không chắc là do trí nhớ kém của Norma hay là bản thân anh có vấn đề.
“Thưa ngài bá tước, tôi nghĩ rằng cậu thiếu niên đó dường như không phải con người.” Vì thái độ của Norma đột nhiên thay đổi 180 độ nên Rocco đã bắt đầu nói vào vấn đề một cách khéo léo.
“Ồ, sao cô lại nghĩ vậy?” Norma không hề tỏ ra chút ngạc nhiên nào thay vào đó bình tĩnh quay sang hỏi Rocco.
“Sự thèm ăn vô độ của cậu ấy, đó rõ ràng là thứ mà một con người không nên có.” Rocco không tin rằng Norma không nhận ra vấn đề này.
“Ồ, có gì đâu mà, tôi thấy nó khá bình thường, trẻ con thì ăn nhiều để lớn là bình thường mà, cô không cho là vậy à?” Norma nói trong khi liếc nhìn Rocco.
‘Nó không còn chỉ là vấn đề ăn để lớn mà, đúng chứ?’
“Ừm… Ngài nói đúng, dường như nó khá là bình thường.” Rocco đứng thẳng người, rồi đáp.
Lời nói của Norma đã thể hiện rõ ý muốn của mình, đừng có đào sâu thêm vào vấn đề này, càng đừng có lan truyền nó ra ngoài, cứ giả vờ mắt mù tai điếc là được.
Vậy thì câu hỏi được đặt ra ở đây là, vì sao Norma lại hết mình giúp đỡ Mo Li như vậy? Đến mức muốn che dấu đi cả danh tính thật của cậu, dẫu sao thì việc một chủng tộc thần thoại xuất hiện ở quốc gia loài người chắc chắn sẽ gây ra một vụ hỗn loạn.
Rocco cố kìm nén cơn tò mò của mình, hiểu rằng với tư cách là cấp dưới, sự tò mò của mình không nên đi quá xa.
Norma là chủ của cô vậy nên anh đã có những toan tính riêng, và một cấp dưới như cô không nên can thiệp vào vấn đề đấy.
—------------------------------------------------------------
Có gì đó không ổn, chắc chắn là có gì đó không ổn, không đời nào mà anh ta không có toan tính gì trong lòng!
Trên đường trở về, Mo Li càng nghĩ lại càng cảm thấy bất an.
Norma đang thực sự muốn cái gì ở mình cơ chứ? Tại sao anh ta lại liên tục giúp đỡ mình??
Một bá tước hết lòng giúp đỡ một thường dân như mình có lẽ là điều vô cùng kỳ lạ dù nhìn từ góc nhìn nào đi chăng nữa.
Mo Li cũng đã nhận ra một vấn đề; vừa rồi cậu đã lỡ ăn quá nhiều.
Cũng bởi trong lúc ăn trong cuộc thi Vua ăn, cậu đã được ăn uống thoải mái mà không phải lo lắng gì nên cậu tự cho rằng lượng thức ăn mà mình tiêu hoá sẽ không khiến cho người bình thường cảm thấy nghi ngờ, nhưng thực tế thì cậu đã quá bất cẩn.
Chỉ có những thường dân chưa bao giờ rời khỏi thành phố và không biết gì về thế giới ngoài kia mới không nghi ngờ cậu, còn những quý tộc có đủ hiểu biết thì chắc chắn đó là một chuyện hoàn toàn khác.
Nó còn đặc biệt đúng với những mạo hiểm giả dày dặn kinh nghiệm và đã trải qua nhiều trận chiến, thậm chí chỉ với một cái liếc nhìn cũng có thể xác định cậu không phải là con người.
Mình hành động quá lộ liễu rồi!
Nhớ lại về sự ngu ngốc lúc đó của mình khi nhìn thấy một bàn đầy ắp đồ ăn, Mo Li tự muốn tát mình một cái.
Bây giờ cậu chỉ có thể hi vọng rằng Norma là một tên quý tộc ngu ngốc hoặc ít kinh nghiệm, không nhận ra được hành động bất thường của cậu.
Nếu không thì, anh ta lấy điều đó để đe doạ cậu thì chắc chắn cậu sẽ bị làm thịt đúng chứ?
Nếu nó xảy ra thì chắc chắn cậu sẽ bị ép phải làm một số việc mà bản thân không muốn… nó thật sự quá đáng sợ kể cả khi chỉ nghĩ trong đầu.
Khi Mo Li trở về căn nhà tồi tàn của mình với cảm giác bất an trong lòng thì cũng đã là nửa đêm.
Ngay cả lão già khó tính kia cũng đã đi ngủ rồi, chứng tỏ rằng cậu về rất muộn.
Cậu dự rằng mình sẽ đi lấy một chậu nước và rửa mặt trước khi làm một giấc vì đã mấy ngài rồi nhưng cậu chưa được ngủ một giấc ra trò.
“Đồ chết tiệt, làm ta sợ muốn chết.” Nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, Mo Li thở dài, chọc chọc vài cái.
Hiện giờ không có ai xung quanh, cậu không lo rằng bị người khác nhìn thấy, cậu mạnh dạn đeo chiếc nhẫn lên ngón trỏ, nhưng không hiểu là do ảo giác hay do ánh trăng chiếu rọi mà cậu thấy rằng nó dường như đã đổi màu.
Mo Li không hiểu rằng vì sao mà cha mẹ quá cố của cậu lại để lại chiếc nhẫn kỳ lạ như vậy. Có phải nó muốn nói một điều gì đó không?
Mối quan hệ giữa lão say rượu và cha mẹ cậu là gì, tại sao lão ta dường như biết rõ mọi thứ nhưng lại không nói với cậu bất cứ điều gì?
Mo Li không thể hiểu nổi và cũng lười tìm hiểu.
Những người mà Mo Li quen biết đều là những kẻ thích đánh đố và từ chối nói về vấn đề này.
Từ khi có được chiếc nhẫn này cho đến giờ, mình chả thấy được nó có gì đặc biệt và cũng chả ai giải thích gì cho mình.
Liệu rằng nó là một vật phẩm ma pháp hoặc một loại vũ khí nào đó chăng?
Không đời nào- liệu nó phải kích hoạt bằng máu chăng?
Nghĩ vậy, Mo Li vô thức cắn ngón tay rồi nhỏ máu lên chiếc nhẫn.
Một giây
Hai giây
Mười giây
Một phút
Mo Li dần dần từ trạng thái nín chờ trong mong đợi chuyển sang tuyệt vọng.
Cậu nhận ra mình thật ngu ngốc khi mong chờ một điều gì đó ảo diệu sẽ xảy ra giống như trong các bộ tiểu thuyết.
Nếu giờ mà nó hoạt động thì tao sẽ hoá thành một con rồng cái leo cây luôn đấy nhé.
Thôi kệ đi, may là không có ai ở đây, nếu không thì mình sẽ bị nhìn nhận là một tên điên mất, cứ kệ nó đi…nhỉ?!
Trước khi cậu kịp phản ứng thì chiếc nhẫn đã đột nhiên phát ra ánh sáng màu tím chói mắt.
“Éo gì…’ Mo Li sửng sốt, nói lắp bắp.
Đùa nhau chắc, nó thật sự lại có tác dụng á??
Sau khi hấp thụ máu của Mo Li, chiếc nhẫn tưởng chừng vô dụng này - thật ra là vô dụng- đã có phản ứng.
Mo Li ngẩn người, cảnh tượng trước mặt đã vượt qua hiểu biết và khả năng lí giải của cậu.
Trên mặt nhẫn có một dòng chữ sáng lên, tựa như những thông báo được dán trên tấm bảng ở trong công hội mạo hiểm giả.
Cậu không thể xác định được nó là ngôn ngữ của quốc gia hay là chủng tộc nào, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó cậu lại có thể hiểu được chúng.
‘Đã hấp thụ máu, Nhẫn gỗ hồng sắc, kích hoạt.’
“Hả??”
Nhẫn gỗ hồng sắc?? Là cái quái gì thế, đó có phải là tên của chiếc nhẫn này không?
Dòng chữ khắc trên mặt nhẫn đột nhiên biến mất, cùng lúc đó cậu cảm thấy rằng lin hồn mình bị một thế lực kỳ bí nào đó lôi kéo.
Khi mở mắt ra, cậu thấy rằng mình dường như đã được dịch chuyển đến một không gian dường như không có điểm kết thúc, và hiện giờ đang ở trong một toà tháp hình lục giác.
Bức tường đen kịt được khắc đầy những dòng chữ phát sáng không rõ nghĩa, trong khi bên hông toà tháp được treo một chiếc đèn chùm khổng lồ.
Chiếc đèn này thật sự rất to, to hơn những chiếc đèn chùm thông thường khoảng mười lần, nhưng một chiếc đèn khổng lồ như vậy chỉ có thể chiếu sáng được một góc trong toà lâu đài này.
Quan sát một lúc, Mo Li nhận ra rằng dưới chân mình có rất nhiều đồng tiền nhưng câu lại không thể nhặt được.
Nơi đây giống như một di tích khổng lồ, có kiến trúc cổ xưa vô cùng kỳ lạ và bên trong nó, tất cả mọi thứ bao gồm cả ánh sáng đều nhìn rất mờ ảo, tay cậu có thể đưa xuyên qua.
Đây không phải là thực tại sao?....
Quan sát xung quanh, Mo Li nhận ra trên một chiếc bàn cách đó không xa, có ba vật nằm trên đó, đấy là những thứ có màu sắc mình thường duy nhất ở nơi này.
Chúng đều là những vật dụng vô cùng bình thường trong cuộc sống thường ngày, một cây gậy, một cuốn giấy và một cặp kính gọng đen.