Cuộc sống là liên tiếp những ngã ba, là nơi mà những quyết định cứ nối tiếp nhau. Thường thì đều sẽ luôn có một con đường đúng và một con đường sai, mỗi con đường sẽ dẫn đến những kết quả hoàn toàn khác biệt. Và hiện giờ là lúc mà Mo Li đang đứng giữa cái ngã ba đấy.
“Cho hỏi, chiếc nhẫn này là của cậu sao?” Norma nhận chiếc nhẫn từ tay Rocco nhưng không ngay lập tức trả lại cho Mo Li, khi chiếc nhẫn rơi xuống và rơi vào tay Norma, một loại câu hỏi hiện lên trong đầu Mo Li. Liệu vị bá tước này có biết về nguồn gốc của nó không? Nếu có thì một câu hỏi đơn giản như ‘chiếc nhẫn này là của cậu à’ có phải là một câu hỏi gài không? Mình nên đáp lại như nào bây giờ? Câu hỏi của Norma đầy rẫy sự phức tạp nhưng lại rất tinh tế. Với việc hỏi rằng chiếc nhẫn này có phải của mình không, về cơ bản thì anh ấy đang hỏi về chủ nhân thực sự của chiếc nhẫn chăng? Chắc chắn là không rồi. Nhưng mà vậy thì ai mới là chủ nhân ban đầu của chiếc nhẫn này?
Có lẽ lão say rượu Charles sẽ biết câu trả lời, nhưng Mo Li thì không. Nếu chủ nhân ban đầu của chiếc nhẫn này có liên quan đến bá tước Norma, thì câu hỏi này chắc chắn sẽ dẫn cậu rơi vào bẫy.
Tuy nhiên nếu mình phủ nhận thì phải giải thích thế nào về sự tồn tại của nó? Giả định đơn giản nhất là mình đã ăn trộm nó, ngay cả khi đó không phải sự thật thì Norma vẫn hoàn toàn có quyền tước lấy nó từ tay mình. Tóm lại là hiện giờ Mo Li đang không thể đưa ra một câu trả lời mơ hồ như việc mình được một lão sát thủ già bợm rượu tặng lại, đúng chứ?
Nó là một canh bạc, canh bạc về việc liệu Norma có biết về nguồn gốc của chiếc nhẫn này hay không. Nếu anh ấy biết thì chắc chắn sẽ dẫn đến nhiều hiểu lầm không đáng có. Mặt dây chuyền thì có thể coi là kỷ vật được mẹ cậu để lại. Nhưng còn về chiếc nhẫn này liệu có phải được mẹ cậu để lại hay không thì vẫn là một dấu hỏi lớn. Elsa trước khi rời đi cũng chỉ nhấn mạnh là không được để bất cứ ai nhìn thấy chiếc nhẫn này. Từ điều trên Mo Li có thể suy ra rằng đó không phải là tài sản của cha mẹ cậu để lại, có khả năng cao đó là một chiến lợi phẩm bị tước đoạt từ vị chủ ban đầu bằng vũ lực. Nếu không thì tại sao cậu lại được cảnh báo rằng không được để cho bất cứ ai nhìn thấy nó chứ?
“À, chiếc nhẫn này là của tôi.” Suy nghĩ trong chưa đầy hai dây, Mo Li trả lời, cậu cá rằng Norma không biết về nguồn gốc của chiếc nhẫn này.
“...Ồ, vậy à.” Norma gật đầu, trả lại chiếc nhẫn cho Mo Li. “Cẩn thận nhé, vì nó là của cậu nên là phải giữ gìn cẩn thận.”
“...Cảm ơn ngài đã nhắc nhở.” Mo Li tuy bên ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã nhảy cẫng lên vì vui sướng. Có vẻ mình đã cược đúng rồi; Bá tước Norma dường như không biết về nguồn gốc của chiếc nhẫn này. Cũng phải thôi; dù sao thì anh ấy cũng chỉ là một vị bá tước mới ngoài ba mươi. Làm sao có thể trùng hợp đến mức anh ấy tình cờ biết được về nguồn gốc của chiếc nhẫn này cơ chứ? Sau một vài lời chào hỏi đơn giản thì hai người ngồi xuống và tiếp tục nói chuyện, trong lúc đó thì Rocco đã biến mất.
“Cậu sát thủ nhỏ, ở đây không có ai khác đâu, có thể tháo mũ ra được rồi.”
“Sao phải quan tâm đến nó chứ?” Để tránh bị người khác nhìn thấy khuôn mặt của mình, Mo li đang mặc một chiếc áo khoác mà thường được dùng khi đi ám sát.
“Có vẻ như cậu vẫn chưa tin tưởng ta nhỉ.” Norma mỉm cười, nhưng không hiểu sao cậu lại thấy nụ cười này có chút cay đắng.
Tại sao anh ấy lại có biểu cảm đó chứ?
Theo lý mà nói thì đối với hai người chưa từng gặp mặt thì thận trọng không phải là đúng sao? Mo Li chẳng thể hiểu được Norma đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn cậu không muốn lộ mắt trước một quý tộc. Việc giao phó mạng sống của bản thân cho những kẻ đạo đức giả này cũng khiến cậu cảm thấy bất an.
“Vậy thì cậu tìm ta có việc gì?” Norma thẳng thắn nói, anh biết rằng mình vẫn còn nợ Mo Li một ân tình, nên mục đích cậu tới gặp mình chắc chắn không chỉ để uống trà.
“Ngài biết về học viện Fran, đúng chứ?” Mo Li cũng không vòng vo mà vào thẳng chủ đề, thật lòng cậu không hề muốn đặt niềm tin vào một tên quý tộc xa lạ không đáng tin cậy, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
“Ồ, nếu ta không nhầm thì đó là học viện lớn nhất Tử tước Munster nhỉ?”
“Học viện Fran có một chứng chỉ tuyển sinh, chứng chỉ tuyển sinh cho học viện Hoa lan.”
“Ồ, ồ, ta hiểu rồi.” Nhắc đến học viện Hoa lan, Norma ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Dù sao thì đó cũng là học viện hàng đầu của lục địa, và bất kỳ ai cũng muốn được thử sức nếu có cơ hội. “Vậy thì cậu muốn ta lấy chứng chỉ tuyển sinh đó đúng chứ?” Norma nói rồi cười phá lên.
“Có vấn đề gì sao?” Mo Li nhíu mày.
“Không có gì, ta chỉ thấy là việc này có chút không hợp lí.” Bá tước cười nói, “Nếu muốn giải quyết vấn đề chứng chỉ tuyển sinh thì tên và thân phận của cậu cũng sẽ bị bại lộ. Nếu như đã không thể tránh thì tại sao phải che giấu nhỉ?”
“...”
Đúng thế, anh ấy là một quý tộc. Nghĩ lại thì mình đã lo xa quá rồi. Ít nhất thì với thân phận đó thì việc tìm một người trong cái học viện cỏn con đó thì hoàn toàn là đơn giản. “Ngài bá tước đây muốn thấy mặt tôi đến vậy sao?” Mo Li đột nhiên cười khúc khích khi vén tấm áo choàng lên. “Nhưng nghiêm túc mà nói thì tôi cũng chỉ là một thằng đàn ông thôi mà, có gì để mà xem cớ chứ? Nhưng nếu ngài muốn đến vậy thì cứ nhìn đi. Tôi cũng chỉ nói vậy thôi.” Vẻ mặt Norma có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhanh chóng trở lại bình thường.
“Tôi cũng chỉ muốn nói rằng, tôi là Mo Li, học sinh năm ba của học viện Fran. Tôi lớn lên trong trại mồ côi và không có cha mẹ.”
“Mo Li,” Norma lẩm bẩm một mình như thể muốn ghi nhớ cái tên đó.
“Rồi, quay lại vấn đề chính nào, thưa ngài Norma, tôi biết rằng chứng chỉ đó không hề dễ lấy. Ngài cũng chỉ là một quý tộc địa phương và vừa mới trải qua một vụ ám sát bất thành, vậy nên tôi biết rằng…”
“Ồ, ý cậu là về cái giấy chứng chỉ đó à? Đơn giản ấy mà, sáng mai ta sẽ xử lí xong xuôi.” Câu trả lời của Norma khiến Mo Li ngơ người trong một lúc. Cậu hiểu rằng yêu cầu một quý tộc giúp đỡ là một việc làm rất nguy hiểm. Vậy nên việc bá tước Norma trả lời nhanh gọn như thế khiến cậu có chút bất an. Không chỉ vậy, ánh mắt anh ta còn nói rằng ‘Còn trẻ mà có mơ ước như thế là tốt, ta rất ủng hộ’. Nói sao nhỉ, cậu cảm thấy rằng nó giống một ánh mắt của người cha nhìn người con của mình theo đuổi ước mơ, mặc dù cậu chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác có cha.” Cậu còn cần gì nữa không? Cứ nói ra đi.”
“???”
Mo Li còn đang tự hỏi rằng liệu yêu cầu như thế có quá đáng không, thì Norma lại hành động như thể anh ấy sẽ làm bất cứ điều gì cậu yêu cầu mà chẳng cần suy nghĩ. Việc này lại càng khiến cậu thêm phần bất an.
Liệu mình có quan hệ gì với vị bá tước này không nhỉ? Hay là anh ta quen biết cha mẹ mình? Sao có thể chứ.
Đúng ra mà nói thì Norma nợ Mo Li một ân huệ và đã hứa với cậu, nhưng lời hứa giữa một quý tộc với thường dân thì không khác gì một con thuyền tạo nên từ lòng tin, có thể chìm bất cứ lúc nào, lời hứa của đám quý tộc luôn không đáng tin cậy. Vậy nên Mo Li càng không hiểu sao Norma lại muốn giúp đỡ mình như thế.