Nhìn ra ngoài, Koda đang tham gia chương trình “một ngày làm lính” do chính chàng nghĩ ra. Lại nhìn vào tờ giấy cũng về chương trình trên, cũng vẫn là do Koda viết, Xya cười nhẹ:
MỘT NGÀY LÀM LÍNHNgười đề xướng: Koda.
Mục đích: Hiểu được khó khăn của việc làm lính ( đồng thời tìm hiểu “dân tình”)
Nhiệm vụ: làm đủ mọi thứ người lính làm và không làm, bao gồm: lái thuyền, xem thời tiết, nấu cơm,…
Kết quả phải đạt được: Thuyền đi đúng hướng; dự báo thời tiết đúng; cơm ăn được ( chỉ cần ăn vào và sau đó không có biểu hiện ngộ độc => ăn được)…
Bề ngoài Koda là một chàng trai khôi ngô, tuấn tú, cộng thêm phong thái lịch lãm, ung dung thì đảm bảo số cô nương xin “chết” phải thành cả một đất nước lớn. Tuy nhiên, khổ nỗi ngoài những ưu điểm trên thì còn một số điều không thể không chú ý, tiêu biểu cả là trò kì quặc “ Một ngày làm lính” kia. Đúng ra mà nói việc này không phải là xấu nếu như mọi nhiệm vụ trên đều được thực hiện bằng cách … phá tung, khiến cho những người lính đã bận rộn giờ phải thêm việc sửa chữa thiệt hại.
Tuy nhiên, cái chương trình “Một ngày làm lính” cũng không phải là không có lợi. Bằng chứng là hiện tại ai nấy đều nói về những hành động phá hoại của Koda rồi cười ầm lên. Vậy là trên thuyền có thêm một chuyện vui để cười, mà khi cười thì mọi mệt mỏi đều bay đi hết. Chính vì vậy, Koda vẫn được tiếp tục làm “lính một ngày”.
- Xya à! Anh làm được món … trứng luộc rồi này!
Koda hớn hở chạy về phía cửa sổ, nơi Xya đang ngồi, khoe. Xya thật tình không biết nói thế nào vì đến Carol nhà nàng còn thành thạo món này từ rất lâu rồi nên chỉ gượng cười cho qua chuyện.
- Xya này! Ăn trứng luộc không?
Cũng từ khi biết luộc trứng, câu nói trên đều được Koda nhắc đi nhắc lại trên chục lần là ít. Xya biết là Koda quan tâm đến mình nhưng mà xưa nay nàng chúa ghét trứng luộc. Lòng Xya chợt trùng lại. Trái với nàng, Izumin rất thích trứng, đặc biệt là trứng luộc.
Một khi nghĩ tới Izumin, tình cảm của nàng tưởng như đã dần nguội lạnh lại bùng lên dữ dội. Xya không phủ nhận việc nàng luôn nhớ tới Izumin. Nhớ Izumin cau mày suy nghĩ về lời đề nghị trong một tấu chương nào đó. Nhớ Izumin đau đớn về quá khứ tuổi thơ. Nhớ khuôn mặt bình yên khi Izumin ngủ. Xya ở cạnh Izumin không lâu, cùng lắm là một tháng rưỡi, nhưng mọi thứ thuộc về Izumin nàng đều ghi nhớ vì nàng muốn mọi việc mình làm đều khiến Izumin vui vẻ.
Chợt Xya dùng đôi bàn tay bé nhỏ ôm lấy ngực trái, nơi trái tim nàng ngự trị.
Đau…
Tim Xya đau thắt…
Mỉm cười, như Xya nhớ ra một việc gì đó vui vẻ lắm.
“Hình như lâu lắm rồi mình không uống thuốc?”
Phải rồi! Xya bị đau tim. Thế nên trái tim của nàng yếu ớt. Người ta nói yêu chỉ có thể bằng trái tim. Mà Xya yêu Izumin, bằng trái tim không khỏe mạnh. Có lẽ vì thế nên Izumin mới không yêu Xya. Là lỗi của nàng nên nàng không thể trách Izumin.
Thế nhưng, nêu nàng không bị bệnh tim nữa, liệu Izumin có yêu nàng?
ooooooooooo
Xya nhìn xung quanh, lòng thầm hỏi mình đang ở đâu. Bàn chân nhẹ nhàng bước đi. Thật kì lạ, cứ như dưới chân nàng không phải là mặt đất cứng rắn vậy. Nàng quay xuống, hóa ra nàng không đi trên đất mà là trên mây, những đám mây trắng tinh, mềm xốp. Rồi nhìn lên, nàng không khỏi bất ngờ khi quanh nàng là hàng ngàn đóa hoa lung linh sắc màu, màu vàng óng ánh của những hạt ánh sáng nhỏ càng khiến chúng xinh đẹp gấp bội phần. Chợt một chú nai bước tới. Đôi mắt sáng long lanh nhìn vào nàng ngụ ý bảo nàng đi theo nó. Đi được một đoạn, những đóa hoa nhiều màu sắc kia biến mất và được thay vào bởi một vườn hoa màu đỏ rực, cánh hoa nhọn nhọn, hướng thẳng lên trời.
Nàng chợt nghe thấy một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng như gió đang thì thầm.
“ Đây là Mạn Châu Sa Hoa – loài hoa của hồi ức đau thương. Truyền thuyết nói, rất lâu rất lâu trước đây, ven thành thị nở một dải lớn Bỉ Ngạn hoa – cũng chính là Mạn Châu Sa Hoa. Bảo vệ bên cạnh Bỉ Ngạn hoa là hai yêu tinh, một người tên là Mạn Châu, một người tên là Sa Hoa. Bọn họ đã canh giữ Bỉ Ngạn hoa suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương …… Bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá; khi có lá lại không thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ. Thế nhưng, bọn họ điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc. Cuối cùng có một ngày, bọn họ quyết định làm trái quy định của thần, lén gặp nhau một lần. Năm đó, sắc đỏ rực rỡ của Mạn Châu Sa Hoa được sắc xanh bắt mắt bao bọc lấy, nở ra đặc biệt yêu diễm xinh đẹp. Thế nhưng vì việc này mà Thần trách tội. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, và bị lời nguyền vĩnh viễn không thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ. Kể từ đó về sau, Mạn Châu Sa Hoa chỉ nở trên con đường Hoàng Tuyền, hoa có hình dạng như những cánh tay hướng về thiên đường để cầu khẩn, mỗi khi Mạn Châu và Sa Hoa luân hồi chuyển thế, trên con đường Hoàng Tuyền ngửi thấy mùi hương của Bỉ Ngạn hoa thì có thể nhớ lại bản thân ở kiếp trước, sau đó thề không bao giờ chia lìa nữa nhưng vẫn lần nữa bị lời nguyền kéo vào vòng luân hồi.” (sưu tầm)
Câu chuyện kết thúc cũng là lúc Xya nhìn thấy một cô gái mặc xiêm y màu đỏ ôm sát lấy thân hình hoàn mĩ. Đặc biệt, đóa hoa Mạn Châu Sa Hoa càng rực rõ hơn khi được nằm yên vị trên mái tóc đen huyền.
- Xin chào! – Cô gái lên tiếng.
Nai chợt rời bỏ nàng mà tiến về phía vị mĩ nữ kia. Cô nàng dịu dàng nhìn chú nai, khẽ lẩm bẩm một điều gì đó mà Xya không nghe thấy, nhưng nàng cảm nhận được niềm vui ánh lên trong đôi mắt tròn xoe đó khi chú rời đi.
- Sao chị biết tôi đến? Chị là ai? – Xya nhớ lại khi ấy, cô gái không hề quay lại để nhìn thấy nàng.
- Người đời vẫn hay gọi ta là thần Trí Tuệ - Chợt cô gái mỉm cười, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc – Nai và ta là một. Mọi điều nai thấy, nai nghe ta đều thấy và nghe được.
- Người là vị thần giúp con người có thể nhớ mọi việc? – Xya hỏi. “Là một. Nghe thật vui sướng!”
- Có thể hiểu là như vậy.
- Kí ức đau thương? – Nàng nhớ lại ý nghía của loài hoa, vô thức, nàng nói tiếp – Nếu con người có thể quên được những kí ức đau thương thì tốt biết bao!
- Ngươi bị đau tim phải không? – Câu hỏi của vị thần nữ hoàn toàn không lien quan gì đến lời nói của Xya. Đáp lại là một cái gật đầu – Ta biết, ngươi muốn từ bỏ đi tình yêu của mình – Đôi mắt phượng nhìn thẳng vào Xya, đoạn nàng tiếp tục – Nhiều khi, người ta quên đi kí ức rồi mới nhận ra lãng quên hóa ra không tuyệt vời như đã nghĩ; và khi ấy, những điều họ từng muốn ở ngay trước mắt họ cũng không biết được. Quên không hẳn là tốt. Tuy nhiên, ta sẽ giúp người quên, đồng thời còn chữa cho ngươi khỏi bệnh.
- Người có điều kiện gì không? – Xya hỏi.
- Đánh cược với Số Phận – Thần Trí Tuệ cười – Kể ra cũng vui đó chứ? Và … ta sẽ giúp ngươi quên, nhưng không chỉ quên những kí ức đau buồn.
Xya suy nghĩ. Nàng muốn biết mình sẽ quên những gì, nhưng nàng không nghĩ rằng thần Trí Tuệ sẽ nói cho nàng biết, ở đời chẳng ai cho không ai cái gì cả, thần giúp nàng như vậy là quá nhiều.
- Được – Nàng quyết định.
Thần Trí Tuệ xòe tay ra, một lọ thủy tinh trong suốt có chứa một dung dịch màu đỏ thẫm xuất hiện. Thần đưa cho Xya:
- Hãy uống cái này, mong ước đó sẽ thành hiện thực!
Xya nhận lấy, đưa dung dịch ấy kề vào miệng. Mùi thơm của thứ dung dịch sóng sánh này thật quyến rũ! Từng chút chất lỏng màu đỏ từ từ trôi xuống cổ họng. Ngọt và đắng.
- Nếu quên được sẽ thật tuyệt vời! – Xya thều thào trước khi ngã xuống.
- Không. Sẽ không tuyệt vời đâu cô bé!
Nữ thần nhìn Xya lần cuối.
Một ánh sáng màu đỏ chói mắt hiện ra, ôm lấy thân hình nhỏ bé của Xya, rồi từ từ biến mất.
Nữ thần mỉm cười khi thấy một sợi ánh sáng màu tím nhạt bay tới. Cùng lúc ấy, chú nai chạy lại. “Đi thôi! Chúng ta không muốn Số Phận phải đợi đâu!”
Những cánh Mạn Châu Sa hoa khẽ rung rinh nhè nhẹ.
Kí ức đã bị lãng quên.