Vết thương của anh Menfuisư sao rồi? - Xya bước vào, cười nhẹ khi nhìn thấy Carol đang chăm sóc cho Menfuisư. Phải những lúc như thế này người ta mới thấy sự dịu dàng ( đến nỗi bị bắt nạt) của Carol. Menfuisư chắc biết được điều này nên cố tình bắt nạt. Khi thì kêu là lạnh => Carol ngồi ôm chàng cho ấm. Kêu đói => Carol lấy thức ăn chăm chút từng miếng cho chàng. Nói đau => Carol xoa bóp vết thương. Nói chung là cuộc sống hiện tại của Menfuisư chẳng khác gì thiên đường cả. Đó là lí do mà tuy bị thương nhưng Pharaong của chúng ta vui ra mặt. - Cũng đỡ hơn rồi - Menfuisư cười vui vẻ - Thuốc của em tốt quá! - Đây là loại thuốc ngự y trong triều vẫn dùng thôi. Em nghĩ là do tâm trạng của ai kia vui vẻ nên có đau gần chết cũng tỉnh bơ như không - Xya nói đầy ẩn ý. - Em nói gì vậy? - Carol quay sang nhìn Xya khó hiểu - Ý em là sao? - À, không, không có gì đâu - Nhận thấy cái nhìn "âu yếm" của anh rể, Xya chuyển đề tài - Chuyện của Nehama, anh định giải quyết thế nào? - Anh cũng đang suy nghĩ về việc này - Menfuisư trở về với vẻ nghiêm túc - Không thể xử hắn quá tàn nhẫn vì dù sao nói cho cùng người có lỗi cũng là anh. Nhưng cũng tha cho hắn nếu không người dân sẽ không coi oai nghiêm của vương triều Ai Cập ra gì. Thật chẳng biết làm sao cho phải. - Cái chung ta cần nhất là Nehama bỏ đi suy nghĩ trả thù chàng, vì sao chàng không thử nói chuyện với hắn, rồi quyết định cũng không muộn - Carol dù trong trường hợp nào cũng luôn cho rằng mọi việc được giải quyết tốt đẹp nhất trong hoà bình. - Được rồi, ngày mai ta sẽ bàn chuyện này với chư thần - Menfuisư có vẻ như không muốn nói thêm về việc này. - Vậy thôi, em không làm phiền hai người nữa - Xya hiểu ý- Vẫn còn một bệnh nhân nữa cần chăm sóc, em đi đây - Sau khi Xya, mọi việc lại được tiếp diễn như trên. Có một việc cần nói, Pharaong Menfuisư tuy đang sống ở thiên đường nhưng vẫn không hề bỏ bê việc triều chính. Những công văn khẩn cấp bắt buộc đều được đưa đến cho chàng trình duyệt, còn lại thì được chuyển qua tể tướng Imhotep. Nhờ vậy mà Ai Cập ngày càng giàu mạnh hơn và số lượng người nô lệ phải chịu cực khổ so với thời kì trước giảm đi đáng kể. ooooooo - Vết thương của chàng sao rồi? – Xya bước tới cạnh Izumin. Hiện cả hai đang ở vườn thượng uyển. - Đỡ nhiều rồi. Nàng không cần lo đâu – Izumin nói một cách thờ ơ. Chàng đang nhìn ngắm khu vườn này. Quả là khác xa so với vườn thượng uyển của chàng. Những loài hoa ở đây đa dạng hơn, rực rỡ hơn. Bông hoa nào cũng rực rỡ và tỏa ra thứ hương thơm ngào ngạt khiến người ta say đắm. - Vậy thì tốt – Xya cũng chẳng muốn nói gì thêm. Từ hôm gặp lại Carol, Izumin trở nên ít nói lạ, suốt ngày chỉ im lặng suy nghĩ. - Nàng có vẻ…… rảnh rỗi? – Izumin quay sang hỏi Xya. - Không hẳn – Xya nói nhỏ - Chàng sang Ai Cập lần này có việc gì vậy? - Phải có chuyện mới được đến Ai Cập sao? Nếu ta nói là sang Ai Cập để gặp một người thì nàng nghĩ sao? - Là chị Carol, phải không – Nàng nói nhỏ dần. Phải rồi, nàng có thể thay đổi tương lai, chứ không thể thay đổi quá khứ. Người Izumin yêu vẫn chỉ là chị Carol. - ………. – Izumin chỉ mỉm cười, chàng có vẻ vui khi nhắc về chị Carol. Đau quá, nàng đã mong chờ là Izumin sẽ nói muốn gặp nàng, hay đơn giản là một cái lắc đầu. Nhưng không. - Thưa công chúa, ở bên ngoài có người cầu kiến – Ruka bước đến, nói nhỏ với Xya. - Em biết rồi – Nói rồi nàng quay sang nói với Izumin – Nếu vết thương có vấn đề gì thì báo cho em biết. - Hoàng từ, vết thương của người sao rồi? – Ruka đợi Xya đi, hỏi hoàng tử của mình. - Không sao đâu. Việc ta giao cho ngươi, không có vấn đề gì chứ? - Thưa không. Với tình hình hiện nay chúng ta có thể bắt cóc hoàng phi khá dễ dàng, vì Menfuisư đang bị thương. - Được rồi. Hiện nay ngươi cứ đảm bảo là Carol luôn an toàn. Còn chuyện đó thì tính sau. - Người không muốn………… - Ruka vẫn cố gắng hỏi Izumin về việc bắt cóc Carol. - Ta nói rồi. Chuyện đó tính sau – Lòng Izumin chợt rối bời lạ. Nửa muốn bắt Carol – Người chàng yêu, về làm vợ. Nửa không. Nếu chàng làm vậy thì khi đó, cô bé tinh nghịch kia sẽ phản ứng thế nào? ooooooo Hiện tại………………. - Asisư, em đang nghĩ gì vậy? – Asisư cười nhẹ với vòng tay ấm đang ôm mình từ phía sau. - Em có nghĩ gì đâu – Asisư lại tiếp tục ngăm sông Nil. - Ta biết sông Nil đẹp nhưng ngăm hoài không chán sao? – Raian có vẻ như đang ghen tị với một dòng sông? - Không. Em không chán – Dù ngắm sông Nil hàng giờ mỗi ngày nhưng Asisư chỉ thấy càng ngày sông Nil càng đẹp. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ chán việc ngắm sông Mẹ cả. Dường như số phận con người Ai Cập gắn liền với sông Nil không rời vậy – Chàng không thấy hoàng hôn rất đẹp sao? – Nàng cười, không nhìn ra đằng sau nhưng nàng biết người yêu nàng đang bĩu môi. Nàng ở bên Raian nàng càng nhận ra vẻ trẻ con của người này. - Rất đẹp – Chợt chàng suy nghĩ gì đó rồi hỏi – Asisư – Chàng ngừng một chút – Sao nàng không bao giờ kể cho ta về gia đình nàng? - ………… - Asisư đau đớn suy nghĩ. “Kể về gia đình em? Kể cho chàng là em đã bắt cóc em gái chàng về thế giới cổ đại? Kể rằng em đã một vài lần định ám sát em chàng? Để rồi chàng căm hận em, rời xa em?” - Nếu nàng chưa sẵn sàng thì thôi – Nhận thấy vẻ mặt tái xanh của Asisư, chàng vội nói – Nàng không khỏe à? Có cần đi nghỉ không? - Không, không cần đâu. Em muốn ngắm hoàng hôn thêm một chút nữa – Nàng cười yếu ớt. “em biết là mình ích kỉ nhưng hãy cho em tận hưởng một chút nữa hạnh phúc này để khi nào chúng ta rời xa nhau thì em không phải nuối tiếc”. - Được – Raian khoác lên người Asisư một tấm áo mỏng và ôm lấy nàng. Hình như nàng đang run thì phải? - Khi nào đó, em sẽ kể cho chàng. Sớm thôi – Nàng nói như tự nhủ với bản thân. - Được. Ta sẽ đợi Hoàng hôn hôm nay có vẻ khác với mọi hôm thì phải? Hay là do người ta không ngắm hoàng hôn như mọi khi? Hoàng hôn hôm nay, nếu nhìn về phía xa, bạn sẽ thấy có những đám mây đen đang từ từ trôi tới. Nước sông Nil hôm nay cũng không hiền hòa như mọi khi.
- Chị à, chị chuẩn bị xong chưa? – Xya bước tới, mỉm cười hài lòng nhìn chị gái. Carol hôm nay mặc bộ váy màu hồng nhạt làm nổi bật nước da mịn màng. Chiếc vương miện màu đỏ tươi lấp lánh trên mái tóc vàng kim.
- Vậy đi thôi. Chắc anh rể đợi lâu lắm rồi – Xya cười lớn khi Carol đỏ mặt
Liệu hạnh phúc có kéo dài mãi được chăng?
ooooooo
Hôm nay, Menfuisư quyết định tổ chức tiệc để chia tay với hoàng tử Izumin. Quần thần ai nấy đều vui vẻ bên những bàn tiệc và những bình rượu đầy. Tiếng cười vui vang vọng khắp cung đình.
“Hoàng phi và công chúa giá lâm” – Tiếng của vị tổng quản làm mọi người chú ý.
Carol và Xya bước vào, là tâm điểm của mọi sự chú ý. Những xì xào, trầm trồ vang lên.
Carol bước tới ngồi cạnh Menfuisư, người còn đang ghen tức với những ánh mắt them muốn đối với Carol. Xya đang lưỡng lữ không biết nên ngồi đâu ( chỗ của nàng chính xác là gần Menfuisư và Carol những nàng không nghĩ mình nên ngồi đấy ). Chợt nàng nhìn bên phải điện, Izumin đang nhìn nàng như muốn nói “lại đây với ta” và nàng làm theo.
- Bây giờ, ta sẽ thông báo lí do mọi người có mặt tại buổi tiệc này – Menfuisư lớn tiếng. Những tiếng ồn cũng nhỏ dần – Như mọi người đã biết, hoàng tử xứ Hitaito Izumin đã làm khách ở Ai Cập gần một tuần. Nay hoàng tử muốn về nước, ta tổ chức bữa tiệc nhỏ này coi như cám ơn hoàng tử đã chiếu cố đất nước Ai Cập này.
- Hoàng đế Menfuisư quá khách khí rồi. Nay ta muốn đưa ra một thỉnh cầu.
- Hoàng tử cứ nói.
- Ta muốn……………. – Khoan đã – Một tiếng nói trong trẻo nhưng có uy lực ngắt lời Izumin. Từ cánh cửa lớn, Asisư bước vào. Cả thần điện ngạc nhiên, không phải vì sắc đẹp lộng lẫy của nàng mà vì lâu rồi nàng vắng mặt tại Ai Cập, nay bỗng xuất hiện, xôn xao bàn tán về sự có mặt này.
- Xin lỗi vì đã ngắt lời của hoàng tử - Asisư cúi mình nhận lỗi theo phép tắc – Pharaong Menfuisư, liệu ngài có chấp nhận tôi đây là chị gái của ngài?
- Chị………. Sao chị lại………. – Menfuisư vẫn chưa hiểu rõ cau hỏi của Asisư, nhưng nhìn vào nụ cười vui vẻ của chị, chàng hiểu rằng chị không có ý đồ gì – Đương nhiên rồi. Chị vẫn luôn là nữ hoàng của Ai Cập, là chị gái của tôi.
- Vậy chắc em không phiền nếu chị tham gia vào buổi tiệc này? – Không đợi câu trả lời, nàng bước tới chỗ ngồi dành cho nữ hoàng. Nàng nở một nụ cười lịch sự - Xin lỗi, hoàng tử có thể nói tiếp.
- Thành lũy của Hitaito được xây trên ngọn núi cao, xung quanh là những cánh rừng lớn. Trong những khu rừng ấy có hang nghìn con tuấn mã nhanh nhẹn bậc nhất nhì thế giới này. Tuy nhiên, chúng chưa được thuần hóa nên vô cùng nguy hiểm. Nay ta muốn đưa ra một đề nghị với Ai Cập – Chàng chậm rãi nói, mắt nhìn xem phản ứng của Carol thế nào. Nàng quả nhiên đang thích thú với vấn đề chàng nói – Nếu Ai Cập cử được người sang Hitaito thuần phục thì Hitaito sẽ chia cho Ai Cập / số ngựa được thuần hóa.
Cả điện im lặng suy nghĩ. Đây quả là một đề nghị vô cùng béo bở. Ai mà không biết ngựa Hitaito cao to, lông mượt óng ánh, chúng có những động tác thần tốc khi chạy. Tuy nhiên, dòng ngựa hoang bao giờ cũng là mối nguy hiểm chết người, đến bậc thầy về ngựa cũng còn phải suy nghĩ kĩ trước khi tới gần chúng. Hơn ai hết, Menfuisư cân nhắc khá kĩ về việc này. Ngoài những lợi ích và khó khăn trên còn có một vẫn đề vô cùng quan trọng : cô vợ ham chơi của chàng. Chàng thở dài ngao ngán khi cái tính tò mò, ham tìm hiểu để mở rộng hiểu biết của Carol. Từ khi Izumin đưa ra đề nghị , Carol đã quay sang nhìn chàng như muốn chàng đồng ý cho sang Hitaito. Nhưng Menfuisư vẫn chưa đồng ý, chàng lo nhỡ cái Carol bị làm sao thì lúc đấy chàng đến không kịp. Menfuisư lên tiếng:
- Hoàng tử Izumin đưa ra yêu cầu quả là khá bất ngờ với Ai Cập. Ai Cập đồng ý với thỏa thuận, nhưng sẽ phải mất một thời gian để tìm ra người tài sang Hitaito.
- Vậy chúng ta thỏa thuận như vậy, giấy tờ sẽ bàn lại kĩ sau. Mai ta xin về nước trước, chuẩn bị tiếp đón người Ai Cập – Izumin cũng quyết định nhanh.
- Được rồi. Bây giờ mọi người hãy vào bàn tiệc và vui chơi thỏa thích coi như mừng cho hợp tác giữa Ai Cập và Hitaito – Sau câu nói của Menfuisư, mọi người lại tiếp tục ăn uống. Những vũ nữ múa hát mặc trên người những bộ đồ lộng lẫy càng làm tăng sự phấn khích của mọi người.
ooooooo
- Xya, em đang nghĩ gì vậy? – Asisư nhẹ nhàng ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ bằng đá trong vườn thượng yển, nơi Xya đang trầm ngâm ngắm dòng sông Nil.
- Chị? Em có nghĩ gì đâu. Sao chị lại ra đây? – Xya không có vẻ gì giật mình, nàng hỏi như một phản xạ
- Em định nói dối chị sao? Em ngắm dòng sông Nil mà mắt lại nhìn vào khoảng không đen thẳm rộng lớn kia sao?
- Em không biết nữa. Em cảm thấy mệt mỏi lắm – Xya nói nhưng bản thân cũng không nghĩ ra đang nói về việc gì.
- Mới gặp một chút mà đã bỏ cuộc sao, phải kiên cương lên chứ. Giống như bông hoa hướng dương vậy. Cánh hoa rất mỏng manh, thân hoa rất dễ gãy nhưng hoa không vì thế mà bỏ cuộc. Hằng ngày hoa vẫn luôn hướng về phía mặt trời.
- ………………………….
- Nghe này, em chỉ cần hi vọng, đừng bỏ cuộc, rồi người đó cũng nhận ra tình cảm của em và của bản thân – Asisư dịu dàng xoa đầu Xya. Từ lâu nàng đã coi Xya như em ruột .Một cô bé luôn dịu dàng với nụ cười rạng rỡ trên môi. Một cô bé có tấm lòng nhân hậu, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Nhưng rồi, biển tình sẽ nhấn chìm cô vào đau khổ như bao người khác. Liệu bao giờ những đợt sóng lớn mới qua, nhường chỗ cho bến bờ hạnh phúc? – Xya à, chị vào nói chuyện với Menfuisư và Carol, rồi sẽ trở về hiện tại. Có gì báo cho chị, nhé? – Nhận thấy có người bước đến, Asisư nói nhanh rồi vào tìm Menfuisư.
ooooooo
- Nữ quan Nafutêra – Asisư goi người đàn bá lớn tuổi có khuôn mặt phúc hậu – Bà có biết Menfuisư đang ở đâu không?
- Dạ, hoàng thượng đang ở trong phòng ngủ cùng công nương Carol.
- Được rồi, cám ơn bà, bà đi làm tiếp việc của mình đi – Đoạn nàng đi về nơi được chỉ dẫn.
Trong phòng, Carol đang ngồi cạnh Menfuisư, khuôn mặt nàng giận dỗi như trẻ con vòi kẹo nhưng không được vậy. Menfuisư cũng không chịu thua, chàng khoanh tay trước ngực, lưng dựa vào tường, mắt ngắm hờ suy nghĩ, như không để ý gì tới Carol vậy. Asisư cười nhẹ. Thấy cảnh này nàng không còn cảm thấy tức giận như hồi trước nữa rồi. Trong trái tim nàng, vị trí của Menfuisư đã có một người quan trọng không kém thay thế. Nàng lên tiếng:
- Menfuisư, Carol – Tức thì, cả hai giật mình, nhìn về phía có tiếng nói.
- Chị, có chuyện gì vậy? – Menfuisư ngạc nhiên hỏi. Không phải chị chàng định làm gì Carol đấy chứ?
- Em chào chị - Carol lễ phép.
- Ừ, hai đứa đang cãi nhau à?
- ………. – Hai vợ chồng có vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của Asisư.
- Hahahahaha – Nàng cười lớn, nhìn hai đứa em dễ thương quá, rồi nàng hỏi lại một lần nữa – Hai đứa đang cãi nhau à?
- À…….dạ……… không có. Chỉ là Carol muốn sang Hitaito nhưng em không đồng ý – Vẫn là Menfuisư trở lại bình thường nhanh hơn.
- Ừ, chị hiểu rồi. Em lo cho Carol. Nhưng mà – Nàng chậm rãi nói – cho Carol đi cũng đâu có sao.
- Đấy, chị Asisư cũng bảo thế mà, chàng cho em đi đi – Carol tiếp tục nhõng nhẽo.
- Nhưng mà, chị biết đấy, Carol là con gái, đâu thể một mình sang Hitaito được – Menfuisư vẫn cố gắng phản đối.
- Thì cho Xya theo. Carol đi một mình thì nguy hiểm nhưng có Xya đi thì không sao đâu – Nàng khoát tay gạt bỏ ý kiến của cậu em.
- Em sẽ suy nghĩ thêm – chàng thở dài, một mình chàng thì yếu thế hơn hẳn hai người kia rồi. Nhưng nhìn cảnh hai người này hòa thuận, lòng chàng ấm áp biết bao.
- Carol, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, đừng có ham chơi quá – Menfuisư bỏ hết vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn,… mà một vị Pharaong có để dặn người vợ bé nhỏ của chàng. Thật sự, đã quyết cho Carol đi nhưng chàng không an tâm chút nào hết. Không có chàng ở bên cạnh, nhiều chuyện có thể xảy ra lắm chứ.
- Được rồi mà, em có phải trẻ con đâu – Carol bây giờ đang có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Nàng vui vì được đi thăm thú tìm hiểu, buồn vì phải xa Menfuisư, xa Ai Cập, hồi hộp vì chuyến đi thuần phục những chú ngựa hoang.
- Thôi được rồi đấy. Anh – nhìn Menfuisư – có em đi cùng chị ấy, không cần lo thế đâu. Còn chị - nhìn Carol – nhanh lên chúng ta còn xuất phát.
- Xya, anh biết em không có ai tiến nên ghen tị, đừng xấu tính thế chứ - Vâng, giờ thì đây cũng chỉ là một đứa trẻ to xác.
- Em thế bao giờ. Không nói nhiều nữa, chị Carol, mình đi – Vừa nói vừa kéo Carol – Một tháng nữa em mới về, cho anh nhớ đến chết luôn – quay lại lườm Menfuisư. Vốn tính trẻ con, Xya chẳng ngại ngần gì mà không đấu với Menfuisư một trận cả.
- Nàng bảo trọng nhé – Menfuisư nói lớn, cốt cho Carol nghe được. Nàng hiện đã ở trên tàu. Chuyến đi lần này được quyết định đi bằng tàu. Hai viên ngọc quý của Ai Cập đính thân sang Hitaito thuần phục những con ngựa hoang dã. Chuyện này cũng không quá khó vì đi theo họ có nhiều kị sĩ có kinh nghiệm về việc này cũng rất nhiều binh lính, đương nhiên không thể thiếu Unasu và Ruka.
ooooooo
- Hân hạnh được đón tiếp nữ Carol và công chúa Xya – Quốc vương Hitaito cười lớn ( trên danh nghĩa Carol cũng được coi là nữ hoàng Ai Cập, người có quyền trị vì Ai Cập khi Menfuisư mất)
- Đức vua, lâu rồi không gặp – Xya thấy Carol có vẻ đang nhớ về lần bị bắt cóc sang Hitaito trước đây, bèn nhanh miệng đáp – Ngài khỏe chứ?
- Cám ơn công chúa quan tâm, ta còn khỏe lắm – Ông vẫn tiếp tục cười vang cả điện. Một lúc có hai bông hoa xinh đẹp quí giá đến, không vui sao được chứ - Chắc hai nàng đã mệt rồi, nên đi nghỉ ngơi – Ông quay sang nói với tên tổng quản bên cạnh – Đưa nữ hoàng và công chúa Ai Cập về phòng nghỉ ngơi.
- Vậy được, kính chào bệ hạ - Xya cúi nhẹ đầu chào theo phép tắc.
- Kính chào bệ hạ - Carol cũng làm theo. Nàng không giỏi mấy chuyện nghi lễ như Xya dù là chị.
- Xin hai vị đi theo thần – Thái giám đưa tay ra mời hai chị em đi trước
oooooooo
- Đây là thuần phục ngựa hoang – Izumin chỉ về khu đất rộng.
Một khu đất rộng lớn được phủ bởi những cây cỏ dại xanh mướt còn đọng những hạt sương sớm tinh khiết, khó có thể tin được đi qua một vài ngọn núi lại có thể có nơi như vậy. Những chú ngựa mang bộ lông mượt mà, vóc dáng cao lớn khó có thể bỏ qua bữa ăn ngon lành như vậy. Chúng đang ung dung gặm cỏ, nhưng bắt đàu cảnh giác vì có người đến gần.
- Đẹp quá – Carol thốt lên, định chạy tới gần những con ngựa nàng cho là đáng yêu.
- Đừng lại – Izumin kéo Carol lại, Carol mất đà, ngã về phía sau. Bàn tay to lớn của Izumin vội đỡ nàng, vô tình ôm nàng vào lòng. Nhìn không khác gì một đôi tình nhân vậy. Cho đến khi Carol đẩy Izumin ra thì chàng mới tiếp – Chúng rất nguy hiểm – Làm Carol xịu mặt, đưa ánh mắt buồn bã nhìn Xya.
- Khi nào chúng được thuần hóa thì chị sẽ được cưỡi thoải mái – Xya cười nhẹ, nàng vờ như không thấy chuyện gì xảy ra, đưa mắt nhìn ra cánh đồng. Chàng lo cho chị ấy quá! – Được rồi mọi người, bắt tay vào công việc đi
Mọi người nghe lệnh của Xya bắt đầu thuần phục những chú ngựa. Xya nhìn Unasu cũng ra thuần phục ngựa. Chàng tay cầm sợi dây thừng dài, tròng vào cổ những chú ngựa như một cao bồi texas. Sau đó, chàng tìm cách nhảy lên lưng ngựa. Con ngựa hung hãn tìm mọi cách đẩy ngã người đang ngồi trên lưng nó. Mấy lần Unasu suýt bị bật ra khỏi lưng ngựa nhưng chàng nhanh nhẹn ôm lấy cổ nó. Một lát sau, con ngựa biết rằng việc cưỡng lại vô ích nên cũng dần dần làm theo ý Unasu. ( cách thuần phục ngựa dựa vào “biển tình sóng gió” )
- Chà, không ngờ anh cũng biết thuần phục ngựa đấy – Xya đến cạnh Unasu sau khi chàng thuần phục xong chú ngựa hung dữ vừa nãy.
- Lần đầu tiên tôi thuần phục con ngựa khỏe như vậy – Chàng Lấy tay lau đi những giọt mồ hôi.
- Hầu như ngựa ở đã thuần phục xong – Nàng mỉm cười nhìn thành quả sau nhiều gờ đồng hồ làm việc : những chú ngựa ngoan ngoãn đứng vào một chỗ theo sự chỉ dẫn của một toán kị binh .Và đương nhiên, Carol đang đứng ở đó chơi cùng chúng - Ở kia có việc gì vậy?
- Em với anh ra đó thử xem – Nói rồi hai người tiến về chỗ đám đông
- Sao vậy? – Xya hỏi
- Dạ, con ngựa này là con ngựa hung dữ nhất đàn, không một ai có thể tới gần nó. Hoàng tử Izumin đang thử thuần hóa nó – Một người lính chỉ tay vào con ngựa to lớn.
- ……………. – Xya nhìn vào con ngựa. Một con ngựa màu đen tuyền, cao, ngực nở, bốn chân thon, đuôi to và dài. “Đẹp tuyệt” Rồi nàng nhìn Izumin đang ngồi trên lưng ngựa, đang cố sức bắt nó làm theo ý mình. Trán chàng lấm lấm những giọt mồ hôi. Sau một hồi, chàng cũng thuần phục được con ngựa. Chàng giật dây cương cho nó chạy vòng quanh bãi. Thỉnh thoảng con ngựa vẫn còn chồm lên để hất chàng xuống, nhưng bàn tay chắc như thép của Izumin đã túm chặt cổ nó và con ngựa đành phải theo lệnh chàng. ( theo “biển tình sóng gió”)
- Con ngựa đẹp quá – Xya mỉm cười, bước tới chỗ Izumin đang đứng buộc chú ngựa vào chiếc cột.
- Cám ơn nàng – Chàng cũng cười, nhìn vào chiến tích của mình. Xya nhìn vào những giọt mồ hôi trên trán, vô thức giơ tay lên lau chúng đi. Izumin nhìn nàng, nàng thấy xấu hổ và tự hỏi bản thân vì sao mình lại làm như vậy – Nàng có vẻ thích con ngựa này?
- Vâng, em rất thích. Một con ngựa chiến tuyệt vời – Nàng vuốt ve bộ lông mượt mà của chú ngựa.
- Ta sẽ tặng nó cho nàng, nàng thích chứ?
- Em sẽ gọi nó là Izyma, và nó sẽ thuộc về chàng – Nàng cười rạng rỡ khi nghĩ về ý nghĩa cái tên này.
- Izyma? Nghĩa là sao? – Izumin nhíu mày vì cái tên khó hiểu.
- …………………. – Nàng vẫn cười, không đáp.
- Nói về tên ta mới nhớ, ai cho nàng đặt tên con hổ của nàng là Min, hả?
- Em thích thì đặt thôi, tên hay mà - Nàng chu đôi môi đỏ như trái dâu tây, miệng lẩm bẩm “chàng cũng dễ thương như nó thôi”
- Lại còn bảo ta dễ thương hả? Phải cho em một bài học mới được – Izumin nói vậy nhưng chàng biết chàng đang cười. Lâu lắm rồi chàng mới nói chuyện vui vẻ với cô bé này như vậy. Chàng cảm thấy, nói thế nào nhỉ……… là thoải mái, bình yên và cũng có thể là hạnh phúc chăng?
ooooooo
- Xin chào, nữ hoàng và công chúa – Izumin bước vào phòng của Xya.
- Nếu anh đã bỏ ý định lấy tôi thì có thể gọi tôi là Carol – Carol có vẻ vẫn cảnh giác với Izumin.
- Chàng cũng có thể gọi em là Xya, nếu muốn – Xya cười dịu dàng.
- Vậy, Carol và Xya, mẫu hậu ta mời hai người đến ngự hoa viên, công chúa Kami đang ở đó – Izumin đưa tay làm động tác “mời đi trước”
oooooooo
- Mậu hậu, nhi thần thỉnh an mẫu hậu – Izumin cúi xuống chào hoàng hậu Hitaito.
- Kính chào hoàng hậu – Carol khẽ cúi mình.
- Kính chào hoàng hậu, người khỏe chứ - Xya cũng làm điều tương tự.
- Được rồi, hai cô gái xinh đẹp và Izumin, ngồi xuống cả đi – Hoàng hậu cười hiền hậu. Izumin ngồi giữa Kami và Xya, Xya ngồi cạnh Carol và cuối cùng Carol ngồi bên trái hoàng hậu.
- Thưa hoàng hậu, người có thể gọi con là Carol – Carol nhìn bà, nhớ về người mẹ hiền yêu dấu của mình. Nàng lại thấy nhớ gia đình thân thương.
- Người cũng có thể gọi con là Xya. Nhìn người con lại thấy nhớ về người mẹ của chúng con – Xya cũng có cảm xúc tương tự như Carol.
- Được, vậy hai con cũng phải gọi ta là bác – Bà thấy dễ chịu với hai cô gái dễ thương.
Mọi người nói chuyện với nhau một hồi lâu, đương nhiên cả Kami. Hoàng hậu cảm thấy rất vui vẻ. Cung điện này rộng lớn như vậy, lại rất ít tiếng nói cười làm cho người ra cảm thấy cô đơn dù xung quanh có hàng trăm hàng nghìn kẻ hầu người hạ. Cuộc sống trong cung điện không hạnh phúc như nhiều người vẫn nghĩ.
Chợt, bà hoàng hậu khẽ nhíu mày. Nhanh thôi, bạn phải cực kì tinh ý để nhận ra sự thay đổi nhanh chóng trên gương mặt bà. Bệnh của bà lị tái phát.
- Bác à, có chuyện gì vậy – Xya hỏi bà, nàng cảm thấy bà có gì đó khác lạ. Dù bà đang cười nhưng mắt bà đang ánh lên đau đớn vì việc gì đó thì phải?
- Không có gì đâu, bác thấy muốn ăn chút ăn đó, cũng đến bữa chiều rồi – Bà cười nhẹ, cố che đi sự đau đớn của mình. ( Giờ ăn tối, trong này là chiều, khoảng -h)
- Vậy để con nấu gì cho bác ăn – Xya và Kami đồng thanh.
- Hai con, cả hai con hãy nấu một vài món ăn giúp bác. Thử xem công chúa nào khá về nấu ăn?