Không biết Izumin đến từ lúc nào, phất tay bảo Ari lui xuống. Ta trơ mắt nhìn theo bóng dáng của Ari đang dần biến mất, người bỗng nhẹ hẫng lên. Izumin ôm ta, đặt ta ngồi lên bờ tường, còn hắn thì đứng nguyên dưới đất. Ta nghiêng đầu nhìn từng con sóng đang nhè nhẹ vỗ vào bờ, không biết phải nói gì.
- …
- Asisư, nàng có muốn về Hitaito với ta không?
- …
- Làm hoàng phi của ta nhé?
Không hiểu sao khi nghe câu hỏi này ta lại hơi do dự nhìn hắn nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Izumin vui vẻ đeo lên cổ ta một sợi dây chuyền, bên trên là một viên ngọc xanh lam nhỏ tí, trong suốt, rất đẹp. Hắn nâng ta xuống, hôn lên trán ta, giữ nguyên tư thế đó mà bế ta trở về cung điện của mình. Menfuisư sau khi biết ta đồng ý thì vô cùng vui vẻ, vội thông báo cho mọi người biết, cả triều đình thay nhau chúc mừng ta.
Hôm đám cưới của Menfuisư và Carol diễn ra, ta mặc trang phục truyền thống của hoàng gia Ai Cập, đứng ra làm chủ tế công nhận hôn lễ của bọn họ. Bên trong điện là khói nhang mờ nhạt, những hình ảnh các vị thần cùng những bức tượng to lớn khổng lồ lấp lửng mập mờ như thần linh đang sống dậy, cung điện dát vàng, không khí trầm lắng tôn nghiêm. Sau khi làm xong nhiệm vụ của mình, ta lui xuống đứng bên dưới, tay nâng bông hoa sen, mắt có chút mông lung. Không biết tại sao dạo này đầu óc ta rất mụ mị, không thể tập trung suy nghĩ được gì nhiều. Izumin từ phía sau tiến lên đỡ ta. Theo lí mà nói, Izumin sẽ không được vào thần điện thờ thần linh của Ai Cập, nhưng do hôn lễ của ta và hắn đã ấn định vào một tháng sau nên hắn cũng được xem là người nhà của hoàng thất.
Ta nheo mắt nhìn bóng dáng của Menfuisư cùng Carol đang nắm tay nhau bước ra ngoài, kèm theo đó là âm thanh hò hét vang dội của nhân dân Ai Cập. Hào khí ngút trời, hoàng phi Carol tóc vàng mắt xanh xinh đẹp đứng nép mình vào hoàng đế Menfuisư dũng mãnh kiêu ngạo, tất cả hòa hợp vào nhau, rất đẹp đôi.
Ta bối rối không biết phải làm gì thì Izumin nắm tay ta đi ra khỏi thần điện, bên tai ta là tiếng hò reo của dân chúng, rất lớn khiến ta có chút sợ hãi, bước chân cuống quýt lên suýt ngã. Izumin vội đỡ ta lại, ánh mắt lo lắng nhỏ giọng hỏi:
- Asisư, nàng bị sao vậy?
- Không sao… Ta hơi khó chịu!
- Có cần ta đưa nàng về nghỉ ngơi không?
- Không cần đâu!
Ta từ chối, sau đó cố gắng đứng thẳng lưng đi về phía trước, vươn tay vẫy chào dân chúng đông như kiến cỏ bên dưới. Đáp trả lại ta là âm thanh hò reo vang dội hơn trước. Trong lòng ta có chút xúc động, đầu óc bỗng nhiên thanh tỉnh hẳn lên…
- Asisư, nàng có thích Ai Cập không?
- Tất nhiên là có rồi, không những thích mà còn yêu nữa kìa!
Izumin nghe câu trả lời của ta xong có tí trầm ngâm, thế nhưng do ta quá chủ quan nên không để ý đến, về sau nghĩ lại mới cảm thấy buồn cười.
Sau phần tế lễ tạ ơn thần linh chính là tiết mục săn sư tử, cũng là tiết mục khiến ta lo lắng nhất. Ta thấp thỏm, mặc dù đã phái người trông chừng sứ giả Assyria nhưng vẫn không an tâm, sợ sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc nên luôn ở bên cạnh Carol mà trông chừng. Angon từ trong đám sứ giả bước ra, nâng tay Carol lên, hôn lên tay nó rồi nói vài câu sáo rỗng ca ngợi nhan sắc… Bất chợt hắn quay sang ta, gập người cúi chào cung kính, vẫn với ánh mắt bí hiểm:
- Nữ hoàng Asisư quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân, hôm nay gặp mặt mới được mở rộng tầm mắt! Hi vọng sau này chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!
Ta có chút không hiểu, hắn ta định trở về nước thật sao?