Izumin hôn nhẹ lên hai gò má của ta, một tay ôm ta, một tay tìm kiếm gì đó từ trong chồng tài liệu cao ngất ngưởng. Ta chán nản nghịch nghịch vào lọn tóc của hắn, sau đó chia ra thành từng chùm nhỏ ngồi thắt bím. Izumin cũng mặc cho ta nghịch, bên trong phòng im lặng vô cùng, lâu lâu vang lên tiếng cười vui vẻ của ta, bên ngoài trời biển về đêm có phần hơi lạnh, trong phòng thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt khiến đầu óc người ta thư thái, ta đang mơ màng thì nghe Izumin nói:
- Lần đầu tiên gặp nàng, ta cảm thấy rất lạ, sao nàng lại nhìn ta như thế?
- Như thế? Ta có làm gì kì lắm à?
- Không, nhưng khi đó ánh mắt nàng rất buồn, không được vui vẻ như bây giờ!
- Ạch, cái đó mà ngươi cũng để ý
- Nói mau, có phải nàng để ý ta từ lâu rồi đúng không, nếu không sao lại lén lên thuyền theo ta về Hitaito!
Ta im lặng, Izumin coi đó là sự thừa nhận, tâm trạng vui vẻ hẳn lên. Hắn ngừng tay không làm việc nữa, người hơi ngã nằm xuống giường, tay chống đầu, để ta ngồi trong lòng hắn. Ta lười biếng nằm sấp bên hông Izumin, tay vẫn không quên mò mẫm mái tóc tìm kiếm cây đao nhỏ hắn vẫn thường giấu trong tóc ra chơi.
- Nàng biết ta để ở đó?
- Nằm thế này cấn đau đầu lắm, sao không giấu chỗ khác?
- Ta quen rồi!
Ta không nói nữa, chuyên tâm tập trung vào buộc tóc lại cho hắn. Tóc Izumin rất nhiều lại rất mượt, ngắm mãi không thấy chán. Izumin cũng bắt chước, dùng tay quấn từng lọn tóc của ta lại:
- Xem nào, nữ hoàng Asisư, xinh đẹp tài ba thông minh hơn người, một tay gầy dựng Giza phát triển không kém cạnh kinh thành Tê Bê…
- Ừ, người ta đồn quá thôi, ngươi cũng tin?
- Ta không biết, thấy ngoài chuyện xinh đẹp là đúng, còn lại đều không có khả năng.
Ta lườm Izumin một cái, định bụng co chân đạp hắn, nào ngờ Izumin chụp chân ta lại. Hắn cười cười quan sát bàn chân bé xíu trắng nõn như pha lê của ta, bất ngờ cù léc ta liên tục. Ta vốn có máu nhột, cười lăn lộn, giãy giụa mãnh liệt một hồi thì lọt xuống giường, mông chạm đất kêu PHỊCH rất to, ê ẩm. Ta trợn mắt nhìn cái tên thủ phạm vừa gây tội kia đang thò đầu ra từ trên giường nhìn ta, ánh mắt chế giễu, ta nhịn không được hừ hừ vài tiếng, ngồi luôn dưới đất không chịu đứng dậy. Izumin cũng không nói nhiều, thuận tay xách ta lên rất nhẹ nhàng như đang nâng một vật gì đó chứ không phải một con người.
Ta âm thầm rơi lệ, nam và nữ, quả nhiên khác nhau rất lớn. Nếu người ngồi dưới đất là hắn, làm sao ta bế hắn lên giống thế này được?
Izumin nhéo mũi, đầu vùi vào cổ ta thở mấy hơi, ta hơi đỏ mặt không dám nhúc nhích:
- Làm gì có nữ hoàng nào như nàng, sáng phơi nắng, tới bữa thì ăn, ăn xong lại ngủ, buồn buồn lại đọc sách, vui vui lại đem mọi người ra trêu chọc!
- Hoàng tử để ý ta kĩ thế nhỉ?
- Không cho ngươi gọi bằng hoàng tử
Izumin chồm qua cắn lên cánh tay ta, bị đau nên ta la oai oái, rút tay về, lại bị hắn giữ lại:
- Ban đầu toàn gọi tên ta, sao bây giờ lại khách sáo như thế?
- Không có, Izumin, đau… - ta ủy khuất nhìn hắn, mắt long lanh, mặt hơi xụ xuống, vươn cái vết răng đỏ hằn trên cánh tay lên cho hắn xem như đang tố cáo, nào ngờ hắn phì cười, vươn tay bảo ta cắn lại đi. Ta không khách khí hùng hổ xếp bằng ngồi trong lòng hắn, vén tay áo lên thì âm thầm nuốt nước miếng. Bên dưới lớp vải dày cộm là một cánh tay thon dài khỏe mạnh rắn chắc, tuy không cơ bắp như mấy chú lực sĩ tập tạ thế kỉ nhưng rất nam tính, rất…
Ta nhìn chằm chằm cánh tay Izumin, bỗng nhiên Izumin hốt hoảng lay người ta:
- Asisư, nàng làm sao thế? Sao lại chảy máu rồi?
Ta ngơ ngác nhìn Izumin, sau đó thầm chửi thề một câu.
Mẹ nó, ta mới ngắm có bắp tay của Izumin mà đã chảy máu cam @@