Ta chấn động, thuyền của hoàng gia Ai Cập mà chúng cũng nhận ra, xem ra chúng ta có phần hơi khinh địch rồi. Bất chợt một giọng cười vang lên:
- Đại ca, hoàng gia thì thế nào? Theo ta thấy đây cũng chỉ là vài con tàu nhỏ thôi, ngươi không cần sợ sệt như thế.
- Đúng đó đại ca, làm gì có chiếc thuyền nào trốn vào đây mà nguyên vẹn trở ra!
Được an ủi nên tên cầm đầu có vẻ bình tĩnh lại, phân phối cho cấp dưới: “Nữ nhân giữ lại, toàn bộ nam nhân vứt xác xuống sông, sống chết là chuyện của chúng, làm như cũ.”
Hắn ta vừa dứt lời thì ta có cảm giác cơ thể mình bị nhấc lên, vị người khác chổng ngược như thế này quả thật không dễ chịu tí nào. Ánh mắt khẽ liếc nhìn qua chỗ của Izumin thì thấy hắn cũng đang bị bọn cướp lôi đi xềnh xệch, thê thảm trông rất buồn cười, ta rất muốn cười nhưng không dám, sợ bị lộ thì mệt. Bọn cướp đem ta ném vào một căn phòng, sau đó đóng sầm cửa lại. Bên trong rất tối, ta chỉ biết thứ bên dưới người ta vô cùng mềm mại mịn màng. Chờ bọn cướp đi hẳn, không còn nghe tiếng nói cười nữa mới ngồi dậy, tay lần mò đi kiếm Ari cùng mấy tì nữ khác, không ngờ ngoài ta ra thì tất cả mọi người đều bị ngám thuốc mê, ngủ say như chết.
Thôi thì đành bọn họ thức dậy vậy, chứ mình ta cũng không làm nên cơm cháo gì. Thế là ta nhắm mắt ngủ một giấc. Đang ngủ bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó chuyển động, có tiếng bước chân, tiếng thở phì phò nặng nề… như của một con vật to lớn. Ta điếng người hé mắt thì nhìn, nhờ ánh sáng yếu ớt của ánh trăng từ bên ngoài song sắt chiếu vào, ta nhìn thấy một con quái vật to lớn, lông xám tro, tròng mắt đục ngầu. Nó đang lia mũi ngửi từng người, dùng chân lay lay bọn họ. Đến khi nó tới gần ta mới phát hiện ra nó bị mù, mỗi lần di chuyển đều dùng chân trước mò mẫm dưới đất, hay hướng mũi lên trời ngửi ngửi. Sau khi đi một vòng, nó lại trở về cuộc tròn trong góc phòng, còn ta thì xanh mặt. Hóa ra khi nãy ta nằm trên người nó mà không hay, không biết nó có ăn thịt người không…
Vừa nghĩ nghĩ xong thì nghe tiếng hét thất thanh của một cô gái, sau đó là tiếng nhai ngấu nghiến, tiếng da thịt bị xé toạc ra cùng tiếng rên rỉ thê lương. Ta nằm im không dám cử động, cuối cùng xung quanh cũng trở nên im ắng lại, không còn nghe bất kì âm thanh nào nữa, chỉ nghe mùi tanh nồng của máu trong không khí. Xem ra bọn cướp có thể lộng hành thế này một phần cũng nhờ nó. Đến gần sáng thì con quái vật từ từ trườn lại gần hồ nước rồi nhảy TỎM một tiếng xuống. Đến lúc này tay chân ta vẫn chưa cử động được, trong lòng sợ hãi không thôi. Mãi một lúc sau Ari cùng mấy tì nữ khác mới tỉnh lại, tay xoa đầu, lớ ngớ không biết có chuyện gì xảy ra.
Chúng ta bị nhốt bên trong ngục ngày, bọn họ đem cơm đến đầy đủ. Ari có vẻ tò mò nên hỏi ta:
- Bọn chúng bắt ta lại để nuôi cơm không à?
- Không, bọn chúng lấy chúng ta làm thức ăn cho quái vật.
- Quái vật ư? Ôi nữ hoàng cứ đùa em!
Đến khi tận mắt nhìn thấy con quái vật, Ari mới điếng người run rẩy nép sát bên cạnh ta. Lần này ta đã đề phòng, tay nắm chặt con dao bên người, nếu nó dám lại gần ta sẽ sống chết với nó. Như lần trước, nó dùng móng vuốt quơ lấy cô gái đang nằm gần đó mà nhai, cảnh tượng này làm cho người có tinh thần thép như Ari cũng phải ngất xỉu. Ta mệt mỏi ngồi canh chừng cho Ari, mắt vẫn không dám rời khỏi con quái thú kia. Quả nhiên gần sáng nó lại quay trở về. Ta thầm lo lắng trong lòng, không biết bọn người Izumin có làm sao không, tại sao lại không có bất kì liên lạc nào, cũng không thấy người xuất hiện. Ít nhiều gì cũng phải có người đến cứu chúng ta chứ?