Ta trơ mặt nhìn hắn, trong lòng cảm xúc cứ cuồn cuộn. Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ khó khăn lắm, không ngờ lại đơn giản thế này. Nếu Izumin đã nói như vậy, tức là hắn không có tình cảm với Carol?
Izumin vỗ trán ta xong lại rút tay về, trên mặt có chút lúng túng. Hắn không hỏi lí do vì sao ta thích hắn thì ta cũng không tự đặt câu hỏi làm khó mình làm gì, thế nên không khí lại bị bao trùm bởi sự im lặng kì lạ. Lát sau ta ngượng ngùng mở miệng lên tiếng trước:
- Sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Lại còn phải đi cướp cạn thế này?
- Thuyền của chúng ta bị cướp, ta lại phát hiện ra cô ở trên đường nên âm thầm đi theo, không đoán ra được âm mưu của cô nên đành phải ra tay cướp thuyền trước.
- Thả người của ta ra đi, chúng ta giúp ngươi tìm lại thuyền.
Hắn khẽ gật đầu. Lát sau ta nghe bên ngoài nhốn nháo ầm ĩ, tướng Nakuto hét toáng lên:
- Lên lính thiếu học thức, ngươi dám canh lúc ta đang đi vệ sinh mà đánh lén, ông đây sống chết với ngươi.
Ta ngồi bên trong phòng nghe được thì che miệng phì cười, cuối cùng cũng thoát ra được! Bỗng nhiên trước mặt Izumin ta thục nữ một cách đáng sợ. Nghe bên ngoài càng lúc càng to tiếng, ta vội bước ra mạn thuyền, bọn Nakuto cùng Shouta thấy ta vội vã định nhảy lại bọc ta thành vòng tròn, nhưng tất cả đừng đực mặt ra khi thấy Izumin đang theo sau ta đi ra.
- Mọi người bình tĩnh, tất cả đều là bạn không phải thù…
Tướng quân Nakuto nghi ngờ đứng lẩm bẩm trong cổ họng nhưng bị ta nghe thấy: “Tên láo toét kia nện ta một gậy đau như thế mà nữ hoàng còn bảo bạn…”, sau đó vội chạy lên kéo ta cách xa Izumin ra, ánh mắt thù hận hét to: “Nữ hoàng, không lẽ người bị mĩ sắc của tên kia mê hoặc? Khi nãy hắn ta còn uy hiếp tính mạng của người…”
Đối với Izumin, ta tin tưởng hắn vô bờ bến, vội đẩy Nakuto ra, lại đứng gần Izumin rồi phân tích rõ tình hình cho mọi người hiểu:
- Thuyền của hoàng tử Izumin bị hải tặc cướp, chúng ta sẽ tìm hiểu, sẵn tiện giúp bọn họ một tay.
- Đây là lãnh thổ của Assyria, chúng ta làm vậy có vẻ không ổn.
Ta cho người tháo cờ Ai Cập ra, treo lên đó là một lá thuyền buồm bình thường. Chúng ta sẽ giả dạng thương nhân để đột nhập vào hang ổ của bọn cướp. Quả nhiên ta suy nghĩ vẫn không thấu đáo bằng tướng Shouta, người từng trải xem ra kinh nghiệm dày dặn vô biên. Trên thuyền bỗng nhiên bị chia làm hai chí tuyến, người của ta cùng Izumin, bọn họ lúc nào cũng mắt to mắt nhỏ đề phòng mà trừng nhau. Ta dở khóc dở cười, muốn đến gần Izumin cũng không được, lúc nào cũng bị bọn họ ngăn cản lại. Thôi thì đành nhẫn nhịn kiềm nén vậy!
Tối hôm đó ta trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, trong lòng đầy cảm giác ngọt ngào. Izumin thế mà chú ý đến ta! Ta vẫn có thể tìm được hạnh phúc của mình, không cần đề phòng Carol sẽ cướp mất trái tim của Izumin nữa!
Ta giữ nguyên tâm trạng háo hức ấy chìm vào giấc ngủ, hôm sau thức dậy vẫn còn thấy vui, nhìn thấy Izumin đang ngồi trên bàn xem bản đồ cùng mấy vị tướng quân vội chạy đến bên cạnh hắn nở nụ cười rạng rỡ nhất! Ta thật sự rất vui mà! Izumin cũng cười lại với ta, sau đó kéo ta đến bên cạnh. Ta ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn ăn thức ăn do Ari mang đến, tai vẫn không quên lắng nghe nội dung của cuộc thảo luận.
- Hoàng tử, thần nghĩ chúng ta nên dụ địch ra bằng thuyền buôn, sau đó từ trên bờ phục kích xuống, chúng sẽ trở tay không kịp.
Izumin trầm ngâm nghe ý kiến của tướng quân Shouta, tướng Mamoru cũng có vẻ đồng ý, riêng ta thì không nghĩ như vậy. Ta vội chỉ tay lên bản đồ:
- Bọn hải tặc rất quen thuộc với địa hình nơi đây, ắt hẳn đã cướp không ít thuyền buôn rồi. Điển hình là thuyền của hoàng tử Izumin còn bị cướp… - Izumin nghe ta nói tới đây hơi đỏ mặt, vội quay đi hướng khác. Ta thầm vui vẻ trong lòng, hắn quả thật rất dễ thương! – Nếu chúng ta dùng một thuyền giao chiến có thể sẽ cùng chung số phận với những người khác.
- Vậy ý nữ hoàng chúng ta phải làm sao? – ông đội trưởng có vẻ khó hiểu lên tiếng, trước giờ ông ấy chỉ giỏi đánh đấm, bàn mưu tính kế cũng không thạo cho lắm.
- Ừm, ý ta là chúng ta nên dùng nhiều thuyền nhỏ, như vậy sẽ dễ dàng bao vây bọn hải tặc lại. Nếu chỉ dùng một thuyền lớn sẽ rất bị động, vả lại, nhiều thuyền nhỏ, lỡ có chuyện gì bỏ chạy cũng tiện hơn…
Lúc này tướng quân Nakuto vỗ đùi ten tét, nức nở khen: “Quả nhiên là nữ hoàng nhà chúng ta thông minh tài trí hơn người, các ngươi không biết đâu, khi nãy ta cũng nghĩ như thế nhưng chưa kịp nói…”
Ari đứng bên cạnh ta vứt cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, còn ta thì háo hức chờ nghe một tiếng khen ngợi từ Izumin. Nào ngờ hắn ta chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Tất cả làm theo ý của nữ hoàng”, sau đó phân bố vị trí cho từng người. Dù sao trước kia mấy vị tướng quân cũng đã từng làm việc cho Izumin nên bọn họ phối hợp cũng khá ăn ý, ta lại chán nản vì bị gạt sang một bên. Đây là thuyền của ta, vậy mà ta lại không được chỉ huy. Tuy nhiên dưới trướng của Izumin cũng rất hạnh phúc, ka ka!
_________________