"Ngươi muốn con rắn này à?" Đinh Gia Hòa lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy." Giang Diệp Hồng chớp chớp đôi mắt to nhìn nàng, trong mắt tràn đầy mong muốn.
"Con rắn này đại khái năm cân, bằng một con gà, ngươi mang gà tới đổi, ta sẽ đưa rắn cho ngươi." Đinh Gia Hòa tự động bỏ qua không nhìn y nữa, cầm con rắn ước lượng một chút rồi nói.
Giang Diệp Hồng biến sắc, y không nghĩ Đinh nữ đại lại cự tuyệt mình, lại còn yêu cầu quá đáng như vậy,… Chỉ là một con rắn thôi, thế mà bà cô ế này lại muốn mình mang gà tới đổi.
Có vài việc vì Đinh Gia Hòa xuyên từ hiện đại tới nên không rõ, tuy ở hiện đại một cân rắn mắc gấp ba lần môt cân thịt gà, cho nên nàng cảm thấy việc trao đổi này không có vấn đề gì, nhưng với nơi thôn quê này, Đinh Gia Hòa nói ra như vậy chắc chắn đầu óc có vấn đề.
Con rắn bắt được bên ngoài có thể so sánh với con gà nuôi trong nhà sao? Nếu Đinh nữ đại xách theo là con gà thì y sẽ không mở miệng xin, bởi y biết chả ai đồng ý cho y cả.
Nữ nhân trong thôn thường cho y vải, cá chạch, lươn, cá gì đó đều có, trứng gà cũng có nhưng sẽ không có ai đưa con gà cho y, bởi vì đối với người trong thôn, gà được xem như tài sản quan trọng nhất trong nhà.
"Ngươi muốn ta đưa gà tới đổi?" Giang Diệp Hồng vẫn có chút không tin hỏi lại một câu, y vẫn còn đang cho rằng mình nghe lầm.
"Ngươi không muốn đổi thì tránh ra, đừng có cản đường ta." Trên mặt của Đinh Gia Hòa hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nói xong nàng liền đi thẳng ra bờ sông làm thịt rắn, không buồn liếc mắt nhìn Giang Diệp Hồng dù chỉ một cái.
Lần đầu tiên Giang Diệp Hồng bị người ta đối xử như vậy, y làm sao không tức điên, lập tức hung tợn trừng mắt liếc nhìn Đinh Gia Hòa một cái:
"Hừ! Ai hiếm lạ rắn của nhà ngươi!" Nói xong y cũng bỏ đi không quay đầu lại.
"Đinh nữ đại, lòng dạ ngươi thật cứng như đá, nam nhi xinh đẹp như vậy cũng không phản ứng." Một nam nhân trung niên rửa rau bên bờ sông nói. Tuy Giang Diệp Hồng thích chiếm tiện nghi của người khác nhưng vẫn biết chừng mực, y chỉ lấy đồ của nữ nhân chưa thành thân, cho nên trong thôn cũng chả có ai chán ghét y, lại còn rất thông cảm cho hoàn cảnh của y.
Nam nhi này số mệnh khổ nên mới có một mẫu thân như vậy, nhà quá nghèo cái gì cũng không có, đồ ngon cũng chả có mà ăn.
Đinh Gia Hòa bật chế độ lạnh nhạt không đáp lại, nàng một chút cũng không thấy Giang Diệp Hồng kia có gì xinh đẹp, hơn nữa, con rắn này nàng bắt để nấu cháo ăn với Tiểu Ngư nhi, dựa vào cái gì lại muốn nàng cho một kẻ không quen biết?
Hừ.
Đương nhiên, nếu có người đồng ý đem gà tới đổi… So với rắn thì bây giờ nàng muốn ăn thịt gà luộc hơn.
Lột bỏ da rắn, lại moi hết ruột ra, Đinh Gia Hòa rửa sạch sẽ con rắn.
Ở Hà Tây thôn thì gan rắn được coi là thức ăn bổ dưỡng nhưng nàng lại không có hứng thú với nó. Đinh Gia Hòa vô cùng tốt bụng đưa cho nam nhân trung niên kia, để hắn cầm về cho chất nữ ăn.
Lúc Đinh Gia Hòa cầm con rắn về nhà, Đinh lão và Đinh Tiểu Tử đang nấu cơm chiều, Đinh đồ tề thì đang nói chuyện với Đinh nữ nhị, bà ta muốn nhị nữ nhi ngày mai xuống ruộng với mình.
Hiển nhiên là ả không muốn xuống ruộng làm việc, cho nên việc nhà nông của Đinh gia liền không xong rồi.
Đương nhiên, việc đó chả có quan hệ gì với nàng.
Hôm nay không cầm đao nhưng lại xách theo một con rắn, Đinh đồ tể vẫn như cũ không dám bảo nàng đi làm ruộng. Đinh Gia Hòa không biết chuyện việc làm ruộng của Đinh gia đã sắp hỏng bét rồi, nàng đang ung dung ngồi ở cửa chờ cơm chiều.