"Đinh nữ đại, ngươi…cẩn thận một chút."
Trong mắt Trương Tiểu Ngư hiện lên tia lo lắng, đắc tội trưởng bối trong dòng họ không phải là chuyện nhỏ, e rằng cuộc sống sau này của Đinh nữ đại sẽ rất khó khăn.
Trái tim đang đập thùm thụp của Đinh Gia Hòa cuối cùng cũng giảm tốc.
"Ta sẽ cẩn thận." Đưa mắt nhìn chằm chằm vào soái ca, không hiểu sao nàng lại nhịn không được cảm giác vui mừng đang tràn lan trong lòng, cong khóe môi cười mãi. Không hổ là người Đinh Gia Hòa nàng coi trọng.
"Vậy là tốt rồi." Tuy có chút khó hiểu vì sao Đinh nữ đại lại vui vẻ như vậy, nhưng Trương Tiểu Ngư chỉ gật đầu, ý tứ muốn đi nơi khác.
"Từ từ."
Làm sao có thể để soái ca chịu đói đi làm việc chứ, Đinh Gia Hòa lập tức đứng lên đưa tay kéo Trương Tiểu Ngư lại.
"Cháo nhiều quá ta ăn không hết, ngươi ở lại ăn cùng ta đi."
Cánh tay bị Đinh Gia Hòa giữ chặt, Trương Tiểu Ngư theo bản năng muốn tránh lại không thể thoát được.
"Tiểu Ngư nhi, ngay cả cơ hội báo ân ngươi cũng không cho ta sao?" Giọng Đinh Gia Hòa chan chứa buồn bã. Giờ này không giả bộ đáng thương thì chờ đến khi nào.
"Ngươi đã cho ta trứng gà."
Trương Tiểu Ngư có chút xấu hổ nhìn bàn tay đang bị lôi kéo của mình.
"Mạng của ta chẳng lẽ chỉ đáng hai cái trứng gà?"
Đinh Gia Hòa là ai chứ, sao có thể dễ dàng từ bỏ:
"Ngươi không ngồi xuống ăn, vậy ta liền đi theo ngươi, theo ngươi về thôn, rồi tiếp tục đi theo ngươi về nhà ngươi."
"Đinh nữ đại…" Nghe Đinh Gia Hòa nói như vậy, trên mặt Trương Tiểu Ngư lập tức hiện lên sự hoảng sợ, trong lòng không hiểu sao cảm thấy nôn nóng, nghĩ một chút, cuối cùng hắn đành ngồi xuống.
"Cháo này là ta nấu đó, hương vi rất ngon, Tiểu Ngư nhi nên ăn nhiều một chút."
Nhìn soái ca ngồi bên cạnh mình, Đinh Gia Hòa tươi cười nói, thuận tiện đưa cho hắn một cái muỗng sứ mà nàng tiện tay lấy trong nhà bếp của Đinh gia.
"Ngươi từ đâu có gà?"
Trương Tiểu Ngư nhìn một nồi cháo thịt gà, theo bản năng nuốt nước miếng. Khi còn nhỏ, sinh hoạt trong nhà không tệ, ngày lễ ngày tết cũng có thịt gà để ăn, nhưng về sau trong nhà ngày càng nghèo, liền không có gà ăn, cho dù đến tết có mua con gà về, lại phải lấy ra đãi khách.
"Bắt trong chuồng gà."
Đinh Gia Hòa lơ đãng nói, thấy soái ca khó hiểu nhìn mình mới giải thích thêm:
"Nhiều năm như vậy, những người trong Đinh gia đó đối xử với ta thế nào ngươi hẳn cũng biết, lần này ta thiếu chút nữa đã chết, ăn một con gà của họ để bồi dưỡng thân thể cũng không có gì đáng kể đúng không?"
Trương Tiểu Ngư suy nghĩ cảm thấy cũng đúng, người khác không biết nhưng hắn biết, ngày đó Đinh nữ đại suýt nữa đã chết đói… Hơn nữa Đinh gia còn rất có tiền, Đinh nữ tam thành thân bày hơn chục bàn toàn cơm ngon, đồ ăn ngon, bây giờ Đinh nữ đại chỉ ăn con gà xác thực cũng không có gì.
"Ăn đi."
Một tay cầm cái muỗng, một tay cầm cái đũa, Đinh Gia Hòa dùng muỗng múc một muỗng cháo, lại dùng chiếc đũa gắp nửa cái gan gà đút vào miệng soái ca.
Đột nhiên có người đút cho mình ăn, toàn thân Trương Tiểu Ngư liền cứng lại, căn bản không dám ngậm miệng nhai miếng gan gà, tay cũng có chút run run.
Nếu không phải mỗi ngày hắn đều dầm mưa dãi nắng nên làn da thật sự rất đen, phỏng chừng hiện tại Đinh Gia Hòa sẽ phát hiện khuôn mặt của soái ca đã đỏ rực.
Nhìn bộ dạng khiếp sợ của hắn, Đinh Gia Hòa cười cười nhanh chóng dời đề tài:
"Buổi tối Tiểu Ngư nhi nhìn thấy đường sao."
Ở nông thôn thường thiếu vitamin A, vì vậy có khá nhiều người mắc bệnh quáng gà, Đinh nữ đại quả là vận khí tốt mới không bị.
"Có…có chút không thấy rõ."
Một lúc sau Trương Tiểu Ngư có thể nói chuyện được, bởi trong miệng đang có đồ ăn nên âm thanh hơi mơ hồ nghe không rõ. Hắn thật sự rất thích ăn gan gà, hoặc chỉ cần là thịt đều thích, nhưng bây giờ không biết vì sao hắn lại không thể nếm ra hương vị gan gà.
"Ăn nhiều gan gà, gan heo, về sau sẽ thấy rõ được thôi… Qua chút thời gian ta lại nghĩ cách kiếm cho Ngư nhi ăn." Đinh Gia Hòa âm thầm tính toán nói.
Trương Tiểu Ngư kinh ngạc nhìn nàng, Đinh nữ đại còn muốn lúc khác cho hắn đồ ăn nữa?!
Đinh Gia Hòa híp mắt nhìn soái ca, khóe môi cong lên cười nói:
"Tiểu Ngư nhi là ân nhân của ta, ta báo đáp ngươi là dĩ nhiên." Lấy thân báo đáp được thì tốt nhất. Chỉ tiếc là nàng chỉ dám tự nói với mình.