Ngày Chủ Nhật tiếp theo, Hajime lang thang trên mạng, thỉnh thoảng lén nhìn ra ngoài lỗ nhòm trên cửa, vì có thể Abe sẽ đi ngang qua. Dù cô ấy đi qua cũng chẳng có gì đặc biệt, chắc sẽ không gọi anh, nhưng vì lý do nào đó mà anh cảm thấy hồi hộp.
Một hacker chuyên nghiệp sống cạnh nhà mình, nói rằng đã kiếm sống bằng việc hack hơn mười năm, đã vậy còn rất xinh đẹp. Hơn nữa, cô ấy chỉ có thể nói chuyện với người khác được 5 phút. Nghe có vẻ khó tin, nhưng tình trạng thiếu máu không phải chuyện đùa.
Cơ mà, hack nhân quả báo ứng nghĩa là sao nhỉ?
Hajime muốn nghe Abe kể chuyện. Như cô ấy đã trải qua cuộc sống như thế nào, đã làm những việc gì, đang sống ra sao... Cả câu nói "không thể lựa chọn cách sống" cũng khiến anh tò mò.
Nhưng điều đó có lẽ không thể. Vì anh chỉ được nói chuyện với cô ấy 5 phút thôi. Mà gặp lại thì chắc anh sẽ bị mời gia nhập nhóm lần nữa. Lần này anh không chắc mình có thể từ chối.
Chiều tà, lúc bước ra khỏi phòng để ăn tối, anh gặp Abe trước thang máy. Abe mặc bộ váy liền đen khác với hôm qua. Đôi chân thon dài trắng nhợt lộ ra từ vạt váy như tuyết giữa mùa hè.
"Xin chào."
Hajime khẽ cúi đầu. Khi hai người đứng cạnh nhau, Abe trông hơi cao hơn một chút.
"Chào buổi tối."
Abe không nhìn thẳng vào mắt Hajime, mà quan sát từ đầu đến chân anh. Hajime mặc áo thun cũ, quần jean và dép lê, bộ dạng luộm thuộm nên hơi xấu hổ.
"Tôi đã chuyển tiền thanh toán Rusk cho anh. Thứ Hai sẽ về tài khoản."
Abe cúi đầu. Mái tóc rủ xuống che khuất gương mặt, cô dùng hai tay chỉnh lại sau khi ngẩng đầu dậy, đôi má ửng hồng e thẹn.
"Tôi không thể đi tiệm làm tóc. Những người đó cứ bắt chuyện, khiến tôi cảm thấy khó chịu ngay lập tức.”
"Vậy cô tự cắt à?"
"Tự cắt thôi. Cuộc sống khá bất tiện."
Lúc đó, cửa thang máy mở ra.
"À phải rồi, người có thể và không thể lựa chọn cách sống nghĩa là gì vậy? Tôi chưa hiểu."
Hajime hỏi trong lúc bước vào thang máy. Cánh cửa đóng lại.
"Giải thích rõ ràng dài dòng lắm. Nói tóm gọn thì... tôi sẽ hỏi anh vài câu. Nếu câu trả lời cho tất cả đều là KHÔNG, thì anh là người không thể lựa chọn cách sống."
Abe nhìn thẳng vào mắt Hajime. Đôi mắt đen to như muốn nuốt chửng anh.
“Anh có thể cười nói với người mình ghét trong lúc ăn uống không? Anh có thể chấp nhận một cuộc sống khó chịu vì lý do an toàn và ổn định không? Anh có thể nhịn những điều muốn biết, muốn thấy, muốn cảm nhận, đợi có cơ hội rồi mới trải nghiệm không?"
Nói xong ba câu hỏi, Abe cúi đầu xuống.
"Tôi trả lời KHÔNG cho tất cả. Có nhiều người nói KHÔNG, nhưng thực tế lại sống một cuộc đời CÓ. Cả Satou cũng vậy."
Hajime đang do dự không biết trả lời thế nào cho phải thì cửa thang máy mở ra.
“Mấy câu hỏi khó nhỉ.”
Hajime lập tức hối hận với câu trả lời vô nghĩa đó. Như thế thật thiếu tế nhị sau những câu hỏi nghiêm túc của Abe.
"Trên mạng, tôi đã quen một số người cũng không thể lựa chọn cách sống. Nhưng ngoài đời thực, anh là người đầu tiên."
Abe rời khỏi thang máy rồi rảo bước. Hajime vội vàng theo sau.
Abe dừng lại dưới ánh chiều tà trước cửa tòa chung cư.
“Anh không cần trả lời tôi đâu. Câu trả lời luôn nằm trong lòng mình. Nếu tất cả đều là KHÔNG... anh không thể tránh khỏi việc trở thành đồng đội của tôi đâu.”
Abe đẩy cửa kính ra và bước đi. Hajime đứng chết trân, mơ màng nhìn theo tấm lưng cô ấy. Chiếc bóng trải dài trên mặt đất lung lay dưới ánh chiều tà.
----------------------------
Trưa thứ Hai, Satou rủ Hajime ăn chung.
"Hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Từ mai, tao sẽ không đến công ty nữa."
Sau khi gọi món, Satou nói.
"Thế à? Không tổ chức tiệc chia tay gì hở?"
"Có người bảo nên tổ chức ở bộ phận hoặc cùng lứa, nhưng tao đã từ chối. Tao không thích kiểu đó lắm."
Satou cười gượng.
"Buồn thật đấy..."
Hajime thở dài.
"Vì trong công ty, mày chẳng có người bạn nào khác ngoài tao nhỉ. Cũng chẳng có ai ăn trưa với mày."
Lần này đến lượt Hajime cười gượng.
"Ăn với người không thích mà cứ phải cười nói lịch sự, chẳng vui chút nào cả."
Nói rồi Hajime mới nhận ra đó chính là câu trả lời cho câu hỏi thứ nhất của Abe.
"Đúng thế, nhưng bình thường ai cũng sợ phải ăn một mình mà."
"Sợ? Không phải buồn, mà lại sợ ư?"
"Mày thì chắc không sợ đâu. Nhìn cách mày sống, tao nể lắm đấy. Tao cũng như mọi người, đều sợ bị coi là cô đơn hơn thực sự cô đơn. Nếu bị coi là cô đơn, có thể bị thương hại theo nhiều cách, bị bắt nạt, bị ghét bỏ, nhưng tệ nhất là bị coi là thảm hại."
"Điều đó thì tôi hiểu, nhưng cũng vì thế mà tôi không thể duy trì mối quan hệ khó chịu được."
Đó là câu trả lời cho câu hỏi thứ hai. Hajime đang tự động trả lời các câu hỏi, cứ như bị dính lời nguyền của phù thủy vậy... Có phải Satou và Abe bày mưu, dụ anh trả lời ba câu hỏi không? Không, không phải thế. Chính anh đang bị ba câu hỏi đó ám ảnh.
"Xin lỗi đã để quý khách phải chờ!"
Nữ phục vụ bưng món ăn ra. Satou ăn ngay, còn Hajime không có tâm trạng ăn, chỉ húp vài muỗng súp.
"Mày lập dị thật đấy. Tao vừa ghen tị, vừa không ghen tị..."
Sau khi nhai hamburger, Satou bắt đầu nói tiếp. Anh ta có vẻ không để ý thái độ kỳ lạ của Hajime.
“Hóa ra ông cũng sợ cô đơn à...? Bất ngờ thật. Tôi thì thấy duy trì mối quan hệ khó chịu còn tệ hơn."
“Chỉ là khác quan điểm thôi. Tao cũng muốn sống như mày, không giao du với người không hợp. Nhưng khi đi làm thì khó làm được điều đó lắm. Chỉ biết chịu đựng, hy vọng có ngày sẽ thay đổi.”
"Tôi đoán ngày ấy sẽ không bao giờ đến đâu. Cứ chờ đợi mãi, cuộc đời sẽ kết thúc mà thôi."
Nói xong, Hajime hối hận vì câu nói quá thẳng thắn đó.
"Tao không ghét cái sự thẳng thắn ấy của mày đâu."
Satou cười, nhưng Hajime không cười theo. Anh đã trả lời câu hỏi thứ ba mất rồi. "Câu trả lời luôn nằm trong lòng mình..." Giọng Abe tái hiện trong đầu anh.
"Tiện hỏi cái, vụ boss tao ra sao rồi? Có tìm ra danh tính không?"
Satou liếc nhìn Hajime. Đó mới là mục đích thực sự của cuộc hẹn này à? Hajime do dự, cảm thấy không nên nói với Satou khi anh ta sắp rời nhóm.
"Tiếc là vẫn chưa tìm ra. Dù sao thì cũng liên lạc được, được hứa sẽ trả lại tiền và khôi phục Facebook như cũ."
"Vụ Facebook thì tao biết rồi. Vì chính tao đã xóa ảnh và bình luận đi mà."
"Ừ ha, vốn dĩ chính ông là thủ phạm vụ đó mà."
"Thế, mày có gia nhập nhóm không?"
"Không."
"Sao vậy? Tao thấy tốt mà. Có gì không ổn à?"
Satou nghiêng đầu, thắc mắc.
"Ông băng hoại đạo đức rồi. Họ làm việc xấu kia mà."
Chẳng có luân thường đạo lý gì cả. Satou đang muốn nói rằng chỉ cần không bị bắt thì làm gì cũng được, không bị bắt là thắng. Hajime không thể chấp nhận được.
"Không tệ đến thế đâu."
"Nhưng chắc chắn có nạn nhân chứ gì!"
"Gieo nhân nào gặt quả nấy. Mục tiêu của bọn tao chủ yếu là các công ty chuyên làm việc xấu thôi."
"Vậy à..."
"Không phải tự coi mình là anh hùng công lý hay gì, nhưng bọn tao nhắm đến những doanh nhân làm ăn thất đức và đương sự liên quan. Nói chính xác thì đôi khi cũng nhắm vào đối tượng khác, nhưng chỉ lấy trộm mã nguồn, không gây thiệt hại gì cả. Thậm chí họ còn không biết mình bị xâm nhập nữa."
Hajime đã hiểu ý nghĩa của cụm từ "hack nhân quả báo ứng" mà Abe nói.
Lúc trở về chỗ ngồi, Hajime hơi buồn vì có thể đây là lần cuối anh gặp Satou. Đồng thời, anh cũng muốn gặp Abe.
Hình ảnh Abe đi dưới ánh chiều tà và hình ảnh cô ấy mệt mỏi trong vòng tay anh lần lượt hiện lên. Anh muốn nghe cô ấy giải thích rõ về nhóm, cũng muốn hỏi thêm về ý nghĩa của câu "không thể lựa chọn cách sống".
-------------------------
Hajime tan làm đúng giờ. Lờ đi các câu nói xung quanh như "Gần đây, cậu về sớm nhỉ?", anh rời công ty về chung cư. Đi ngang phòng mình, anh đứng trước cửa phòng Abe.
Cảm giác lo lắng dâng lên khiến ngón tay Hajime dừng lại trước khi bấm chuông cửa. Nhưng rồi anh vẫn bấm luôn.
"Ai đấy?"
Giọng Abe vang lên từ loa intercom. Hajime đắn đo trong giây lát.
Mình không thể dừng lại ở đây được!
"Là hàng xóm bên cạnh, Takano đây. Ơm... tôi có chút chuyện muốn nói."
"...Là chuyện gì vậy? Tiền chuyển khoản còn thiếu à?"
Giọng Abe vẫn lạnh nhạt và thờ ơ như mọi khi.
"Tôi chưa kiểm tra tài khoản ngân hàng. Nhưng không phải chuyện đó... Cô đang bận à? Xin lỗi vì đã đột ngột làm phiền."
"Không phải thế... Tôi vừa đi mua sắm, nói chuyện với người bán hàng nên kiệt sức rồi. Nếu gặp bây giờ, chắc tôi không thể nói chuyện bình thường được đâu."
Giọng Abe hơi run run. Khuôn mặt nhợt nhạt hôm qua hiện lên trong đầu Hajime. Để cô ấy một mình có sao không nhỉ, anh lo lắng.
"Cô ổn chứ?"
"...Bình thường thôi."
Câu trả lời yếu ớt vang lên.
"À... thế..."
Hajime định hỏi có cần anh mua thuốc hay nước uống gì không, nhưng...
"Không sao đâu. Tôi quen rồi. Tôi không thể làm phiền người không phải là đồng đội được."
...Abe trả lời trước khi Hajime nói hết câu. Câu đáp tuy cộc lốc nhưng không có sức lực, nghe như đang cầu cứu.
"Nhưng tôi lo cho cô mà."
"Vậy thì trở thành đồng đội của tôi đi."
Cùng với giọng nói, cánh cửa mở ra. Abe đứng đó, mặc áo thun đen và quần sọt. Đôi mắt to nhìn từ đầu xuống chân Hajime như để kiểm tra.
“Cầu xin anh đấy.”
Cúi đầu đột ngột khiến cơ thể Abe lảo đảo. Hajime vội đỡ vai cô.
“Hãy giúp tôi với.”
"Được rồi. Tôi sẽ trở thành đồng đội của cô."
Cảm nhận đôi vai gầy qua lòng bàn tay, Hajime bất giác thốt lên mà không kịp suy nghĩ.
"Cảm ơn anh."
Abe ngã vào vòng tay Hajime.
"Xin lỗi, tôi cứ làm phiền anh mãi thôi."
Trong vòng tay Hajime, Abe ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt mệt mỏi.
----------------------------
Mình đã trở thành đồng bọn của cô ấy...
Hajime tự ngạc nhiên với bản thân. Bế Abe đã ngã vào vòng tay mình, anh đặt cô ấy nằm lên giường. Abe cứ thế ngủ luôn. Trong lúc đợi cô ấy thức dậy, Hajime cũng thiếp đi. Khi anh tỉnh lại thì Abe đang pha cà phê. Déjà vu. Giống y thứ Bảy tuần trước. Chiếc bàn nhỏ và tách cà phê cũng giống hệt.
Tuy nhiên, diễn biến sau đó thì khác.
"Trước hết, anh giúp tôi làm việc đơn giản nhé."
Abe mở lời, nhờ tìm hiểu thông tin về một người.
"Ơm... Liệu tôi có làm được việc đó không?"
"Tôi sẽ hướng dẫn cách làm. Cũng có công cụ rất tiện lợi."
Abe nói vậy và chìa iPad ra. Twitter hiện trên màn hình.
"Chọn bất kỳ ai đi. Ta sẽ thử tìm thông tin cá nhân của người đó."
"Thật ư? Vậy, tôi chọn người này."
Một phần hoài nghi, Hajime tìm kiếm tài khoản Twitter của một người bạn học cũ và đưa Abe xem.
"Trước tiên, hãy xem tweet có thể tiết lộ được bao nhiêu thông tin. Phần mềm này sẽ tìm các địa danh và vị trí ảnh trong tweet. Anh biết ảnh có thể chứa thông tin vị trí phải không?"
Abe mở phần mềm và nhập ID của tài khoản mà Hajime chỉ định. Ngay lập tức, danh sách các địa danh xuất hiện cùng thống kê bên cạnh.
"Tỉnh Chiba nhiều nhất. Nếu phân tích sâu hơn thì thành phố Urayasu chiếm nhiều. Xem qua các ảnh đính kèm thì có nhiều ảnh chụp tại nhà. Như vậy, nhà của người này có thể ở thành phố Urayasu. Khu vực tiếp theo xuất hiện nhiều là Nishi-Shinjuku, Tokyo. Có ảnh quán ăn và đồng nghiệp, nên có thể đó là nơi làm việc."
Quả thật là như vậy.
"Để xác minh và tìm thông tin sâu hơn, ta kiểm tra xem người này có dùng tên tài khoản tương tự cho các dịch vụ khác như Blog hay không."
Abe gõ vài lần trên màn hình iPad, Blog và Pixiv hiện ra.
"Giờ ta làm tương tự với Blog và Pixiv."
Lần này Nishi-Shinjuku, Tokyo đứng đầu.
“Nơi làm việc chắc chắn là Nishi-Shinjuku, Tokyo rồi. Tiếp theo ta kiểm tra xem có tweet hay bài blog nào viết về sự kiện gần nhà không."
Tên sự kiện xuất hiện cùng địa danh Urayasu. Abe gõ thêm vài cái rồi quay sang Hajime.
“Nhà của người này chắc chắn ở thành phố Urayasu. Và người có kết nối với anh ta trên Twitter đã tweet đường dẫn Facebook. Từ đó, ta biết được tên người này là Sasaki Sunao, tốt nghiệp Đại học Kinh tế Rikkyou, hiện đang làm việc ở Rishina Software, chưa kết hôn."
"Thật không thể tin nổi..."
Hajime kinh ngạc với thực tế rằng việc tìm kiếm thông tin cá nhân lại dễ dàng đến vậy.
"Ngay cả khi người đó giấu kín thông tin, bạn bè kết nối trên mạng có thể tiết lộ. Thông tin của bất kỳ ai cũng có thể lấy được."
"Công cụ hay quá đi."
"Chưa là gì đâu. Tôi sẽ cho anh công cụ tiện lợi hơn. Dù vậy, tôi vẫn khuyến khích anh làm thủ công lúc đầu để hiểu cơ chế."
"À, vâng."
"Chi tiết công việc sẽ giải thích qua chat, tối nay 10 giờ anh hãy online nhé. Còn có điều gì anh muốn hỏi trước không?"
"À, thay vì thế, tôi muốn nghe giải thích chi tiết hơn về nhóm và công việc."
"Thực ra không có gì để giải thích nhiều... Nhóm gồm nhiều thành viên. Hầu hết công việc là hack tài khoản hoặc đánh cắp dữ liệu rồi đổi thành tiền. Tất cả đều do tôi lên kế hoạch, phân công từng thành viên. Mỗi lần là một nhiệm vụ khác nhau, chỉ có điểm chung là thế thôi."
"Không có thông tin về số lượng thành viên hay giới thiệu tổng quan à? Với cách liên lạc nữa."
"Đó là bí mật. Tôi nắm tất cả thông tin, liên lạc khi cần thiết. Các thành viên không cần biết nhau."
Abe nói như vậy tức là Hajime không thể hỏi thêm được nữa.
"Vì sự an toàn của mọi người thôi. Nếu tôi biến mất, không ai có thể nắm được toàn cục."
Abe nói một cách điềm tĩnh trong bóng tối căn phòng. Ngồi thẳng lưng, nói năng rành mạch. Ngoại trừ không nhìn thẳng vào mắt, không có kẽ hở nào. Chỉ nhìn bề ngoài, Hajime cảm thấy cô ấy có vẻ rất giỏi. Nhưng việc chỉ có thể nói chuyện 5 phút thì hơi bất tiện.
"Tôi thành thạo khi không giao tiếp trực tiếp. Qua điện thoại hay chat thì có thể nói chuyện vô thời hạn."
"Vậy là liên lạc qua chat nhỉ."
"Vâng. Chat còn có thể gửi URL và file ngay lập tức, rất tiện lợi. Tôi sẽ gửi mail tổng hợp các công cụ ẩn danh và hướng dẫn chat, anh hãy đọc trước thời điểm hẹn là 10 giờ tối nhé."
Abe liếc nhìn đồng hồ. Gần hết 5 phút rồi.
"Sắp hết giờ rồi nhỉ."
Hajime nói, khiến Abe hơi đỏ mặt.
"À, việc tôi nhìn đồng hồ vừa rồi không có ý gợi ý gián tiếp rằng đã gần hết giờ, mong anh ra về đâu. Tôi rất vui vì có thể nói chuyện lâu. Khi quá 5 phút, tôi lại có cảm giác như chiến thắng..."
Đột nhiên Abe cúi đầu nói lí nhí, trông như một đứa trẻ vụng về, khiến người khác muốn giúp đỡ.
“Cô không cần áy náy như vậy đâu. Tôi hiểu mà, bản thân tôi cũng sẽ chú ý hơn.”
"Anh nói vậy khiến tôi vui lắm. Anh thật tốt bụng."
Abe cúi đầu một cách vụng về, Hajime cũng cúi đầu đáp lại.
"Thôi, tôi xin phép về đây."
Anh đứng dậy, Abe cũng đứng lên.
"Để tôi tiễn anh ra cửa."
Dù chỉ cách cửa có vài bước, nhưng Hajime vẫn cảm kích tấm lòng của cô ấy và nói lời cảm ơn.
"Vậy, gặp lại trên chat nhé."
Bị sự căng thẳng của Abe lúc tiễn khách ảnh hưởng, Hajime cảm thấy ngượng ngùng khi rời khỏi phòng. Lòng dạ nặng trĩu.
Vừa về tới phòng và mở máy tính, Hajime đã thấy mail gửi từ Abe. Anh cài công cụ ẩn danh và thiết lập công cụ chat theo hướng dẫn.
Đã gần 9 giờ tối. Hajime phải ăn tối trước 10 giờ. Anh quyết định đến cửa hàng gần nhà. Thình lình nảy ra ý định mua cái gì đó cho Abe, nhưng lại cảm thấy như thế là thân thiện thái quá. Hơn nữa, Abe đã có bánh Rusk rồi.
-----------------------
10 giờ đêm, Hajime đăng nhập vào phòng chat được chỉ định. John đã chờ sẵn ở đó. John là tên tài khoản của Abe.
—Chào buổi tối.
Hajime mở lời, hơi căng thẳng.
—Chào buổi tối. Anh đang dùng công cụ ẩn danh nhỉ. Nhớ luôn dùng khi làm việc nhóm.
—Vâng. Yên tâm đi.
—Lần này tôi nhờ anh tìm thông tin cá nhân của một người. Tên, địa chỉ, số điện thoại... Đổi lấy 100.000 yên.
Hajime hơi bất ngờ khi nghe yêu cầu đánh cắp thông tin cá nhân. Mục tiêu đáng lý chỉ là các công ty thôi mà.
—Ủa... tôi tưởng mục tiêu không phải cá nhân chứ?
—Trường hợp cá nhân làm việc gì đó sai trái thì cũng trở thành mục tiêu. Lần này không tấn công trực tiếp người đó, mà dùng người đó để xâm nhập công ty người đó làm việc. Giống như bàn đạp vậy.
—Tôi được hỏi lý do vào nhắm mục tiêu không? Tôi muốn biết hành động của mình dẫn đến kết quả gì.
—Đằng sau người này là tổ chức buôn bán thông tin cá nhân. Họ thu thập thông tin từ nhiều nơi rồi bán lại, giống như môi giới thông tin cá nhân vậy. Chắc anh từng thấy quảng cáo tìm kiếm thông tin cá nhân trên mạng. Đây là loại tổ chức đó. Chúng tôi sẽ lấy tiền trong tài khoản của họ và phá hủy dữ liệu.
Quả thật là Hajime từng thấy loại quảng cáo đó. Việc buôn bán thông tin cá nhân thật tệ hại.
—Chỉ là tò mò thôi, tài khoản của tổ chức đó có khoảng bao nhiêu tiền nhỉ?
—Theo tôi đoán, doanh thu cả năm của tổ chức đó gần 100 triệu yên. Hiện còn 30 đến 40 triệu, chia nhỏ ra nhiều tài khoản. Có lẽ trên 5 tài khoản. Chúng tôi sẽ lấy từ 1 đến 2 trong số đó. Ít nhất cũng 3 triệu, nhiều thì có thể 10 triệu. Phần của anh là 100.000 yên.
Hajime suýt thốt lên "Phần của tôi chỉ có 100.000 yên thì ít quá!".
—Dù thất bại hay thành công, tôi cũng trả phí. Đừng làm quá sức. Không được để lộ.
—Vâng. Tôi sẽ thử. Nhìn cách làm lúc nãy, tôi đã hiểu đại khái rồi.
—Trông cậy vào anh cả đấy. Tôi có thể chỉ cách Satou từng làm, nhưng chắc anh sẽ làm tốt hơn.
—Tôi nói mấy lần rồi, tôi là tay mơ mà.
—Ai cũng bắt đầu từ tay mơ cả. Cứ hỏi tôi bất cứ lúc nào nếu có thắc mắc.
—À... vậy...
Hajime nhân cơ hội hỏi về các kỹ thuật hack và các trang tin tức được khuyến khích. Abe còn khuyên tạo tài khoản Twitter ảo, theo dõi các chuyên gia an ninh mạng.
--------------------------------
Hajime bắt đầu tìm kiếm thông tin về đối tượng. Nhớ lại cách làm của Abe, trước tiên anh kiểm tra các bài tweet, suy đoán địa điểm và thời gian từ ga lên xuống tàu, rồi thu thập thông tin cá nhân từ các mạng xã hội khác như Pixiv, phát hiện đối tượng đang viết fan-fiction.
Vừa tò mò vừa áy náy, tim Hajime đập thình thịch. Đã 3 tiếng trôi qua. Từ từ tìm hiểu danh tính của đối tượng thậm chí còn không biết giới tính khiến Hajime cảm thấy thú vị một cách kỳ lạ.
Mình nghiện việc này mất. Phải cẩn thận, không nên làm quá đà.
Hajime tự nhủ.
--------------------------------
Hôm sau, áp dụng cách làm của Abe, Hajime đã xác định được tên, địa chỉ, nơi làm việc của đối tượng. Tuy giữa chừng gặp vài trục trặc, nhưng dễ dàng hơn nhiều so với dự tính. Việc ghép nối các mảnh thông tin rời rạc trên mạng để phác thảo cuộc đời của một con người thật hấp dẫn như đọc tiểu thuyết trinh thám. Lúc đầu anh còn cảm thấy áy náy, nhưng cảm giác ấy dần biến mất, nhường chỗ cho sự tò mò.
Đêm hôm đó, gần 0 giờ, Hajime vào phòng chat thì thấy Abe đang online.
—Chào buổi tối... Cô có đang rảnh không?
Hajime bắt chuyện.
—Vâng, tôi rảnh. Nhờ anh mà công việc bên tôi cũng tiến triển.
—Tôi muốn hỏi chi tiết công việc, nhưng chắc không nên phải không?
—Vâng, bí mật.
—Thế thì thôi vậy.
—Không phải là tôi không tin tưởng anh đâu.
—Tôi hiểu mà, cứ yên tâm.
—Cảm ơn anh... À, anh có muốn sang phòng tôi uống cà phê không?
Hajime hơi bất ngờ với lời đề nghị đột ngột, nhưng không cảm thấy khó chịu.
—Tôi hy vọng có thể tăng thời gian trò chuyện thực tế dù chỉ một chút. Thật xin lỗi, nhưng mong anh thông cảm.
—À, không sao. Được thưởng thức cà phê ngon do cô pha là tôi vui rồi.
—Cứ đến thẳng cửa, không cần bấm chuông. Tôi đợi ở cửa.
Hajime định đi ngay thì sực nhớ mình chỉ đang mặc quần đùi, vội với tay lấy áo thun và quần jean gần đó mặc vào rồi ra khỏi phòng.
Gần như cùng lúc, cửa phòng Abe mở ra.
"A, xin chào."
Hajime vội khóa cửa rồi sang phòng Abe. Abe mặc bộ jinbei màu đen có thêu hoa văn màu đỏ. Vóc dáng cao và thon của Abe khiến bộ trang phục hơi mất cân đối. Tay chân trắng nhợt lộ ra từ lớp vải đen gợi cảm một cách kỳ lạ.
"Cô Abe có lợi thế thật đấy. Mặc gì cũng đẹp."
Abe đỏ mặt.
"Tôi không tự tin vào ngoại hình của mình chút nào. Cho nên, khi được khen sẽ rất bối rối, không biết phải ứng xử thế nào. Thuở nhỏ, tôi bị gọi là Quỷ trắng."
Abe dẫn Hajime vào phòng. Cái bàn nho nhỏ quen thuộc được đặt ở giữa phòng, xung quanh phát tiếng nhạc lạ, giai điệu bắt tai.
“Để tôi pha cà phê, anh ngồi chờ nhé.”
Abe bảo Hajime ngồi xuống rồi đi vào bếp.
"Nhạc có ồn không?"
Abe nhanh chóng quay lại với hai tách cà phê trên khay.
"Không, nghe sôi động lắm."
"Đây là nhạc phim Người tốt, kẻ xấu và tên vô lại (Il buono, il brutto, il cattivo). Tôi chưa xem phim, nhưng tình cờ nghe được nhạc phim trên mạng. Tôi thích tất cả các bài nhạc của phim ấy."
" Người tốt, kẻ xấu và tên vô lại là phim Viễn Tây à? Cảm ơn về tách cà phê."
"Viễn Tây Ý. Nếu anh thích bài nào tôi sẽ bật. Hoặc xem TV cũng được. Tuy không có TV."
Không có thì xem thế nào?
Trước khi Hajime kịp hỏi, Abe nói tiếp.
"Đoạn mở đầu giống như tiếng huýt sáo, rất hay."
"Tôi mới nghe bài này lần đầu thôi, nhưng rất thích."
"Sau 1 đến 2 việc nhỏ nữa, tôi định mời anh tham gia kế hoạch lớn."
Abe đột ngột thay đổi đề tài.
"K-kế hoạch lớn á?"
Hajime giật mình, ngồi thẳng dậy.
"Kế hoạch có thể kéo dài cả năm. Rất thú vị đấy."
"Kế hoạch gì vậy?"
"Chưa tiết lộ được."
"Nói đến thế rồi mà vẫn bí mật à. Thôi kệ vậy."
"...Xin lỗi. Cảm ơn anh đã hiểu cho. Nhân tiện... đã 7 phút rồi. Tôi vẫn ổn. Lần đầu tiên tôi có thể nói chuyện lâu với ai đó mà không khó chịu."
"Thuở nhỏ cô thế nào? Có đi học và nói chuyện với gia đình chứ?"
"À... có thể không nói về chuyện đó được không?"
"Xin lỗi, nếu cô không muốn nói thì tôi không hỏi nữa."
"Nếu kể ra, tôi sẽ mất bình tĩnh, cảm thấy khó chịu và buồn nôn. Nôn xong sẽ bị thiếu máu rồi ôm bồn cầu luôn, không nhúc nhích được đâu."
Abe nói một mạch. Dù biểu cảm không thay đổi, nhưng sắc mặt cô ấy có vẻ tệ hơn lúc nãy.
"Xin lỗi, có vẻ tôi đã hỏi chuyện không nên. Yên tâm, tôi sẽ không hỏi nữa đâu."
"Không phải thế. Tôi muốn nói ra lắm. Nhưng nói ra chắc chắn sẽ tồi tệ. Anh có muốn nghe không?"
"Ơm... cô thực sự muốn nói à? Tốt nhất là đừng làm khó bản thân."
"Cũng đúng. Xin lỗi. Có lẽ vì nói chuyện lâu nên tôi hơi phấn khích. Hôm nay nên dừng ở đây thôi."
"À... vâng."
"Cảm ơn anh."
Rời phòng ý nghĩ “Cuộc trò chuyện lạ lùng thật”, tim Hajime đập thình thịch. Đột nhiên anh tự hỏi không biết có phải mình đang thích Abe không. Nhưng liệu anh có thể hẹn hò với người chỉ có thể nói chuyện 5 phút... à không, 7 phút không? Còn khó khăn hơn yêu xa nữa.
-------------------------
Nhiệm vụ thứ hai là xâm nhập một trang web đồi trụy có nội dung tục tĩu. Chỉ nhìn hình ảnh thôi cũng khiến Abe khó chịu, nên Hajime xâm nhập cơ sở dữ liệu theo hướng dẫn của Abe qua chat, rồi chèn code vào.
Sau khi gửi thông báo hoàn thành, Hajime nhận lời mời uống cà phê từ Abe. Vội thay đồ, anh tót sang phòng cô ấy.
Mặc dù đã đến nhiều lần, nhưng mỗi lần bước vào là Hajime lại có cảm giác như lạc vào không gian khác. Ánh sáng mờ từ máy tính và đèn trong căn phòng tối tạo nên cảm giác đó. Gương mặt và đôi tay trắng nhợt của Abe trông như tiên nữ trong bóng tối.
"Vất vả cho anh rồi."
Hajime ngồi xuống, Abe đặt cà phê vừa pha ra trước mặt.
"Tiến bộ nhanh không ngờ đối với một người mới bắt đầu."
Abe ngồi xuống cạnh Hajime. Anh mỉm cười.
"Anh thích được tôi khen à?"
Abe hỏi thẳng thừng.
"Vâng."
Không thể né tránh, Hajime trả lời, mặt đỏ bừng.
"Tôi không hiểu cảm giác đó lắm. Vì hầu như chưa từng được ai khen thật lòng."
"Mọi người đều vui khi được khen mà."
"Thời học sinh, tôi chẳng hề vui khi được giáo viên khen."
"Thế à?"
"Tôi không thích trường lớp, giáo viên và bạn học. Bởi vì họ ghét tôi."
Giọng điệu Abe thay đổi. Hajime dần hiểu cô ấy hơn. Giọng máy dịch xuất hiện khi đề cập chủ đề khó chịu. Những lúc đó, anh nên thay đổi đề tài.
"Còn anh? Khi được giáo viên khen, anh có cảm thấy vui không?"
Trước khi Hajime kịp chuyển đề tài, Abe đã hỏi trước.
"Tùy trường hợp. Khi tự thấy mình đã cố gắng và được khen, tôi rất vui."
"Tiêu chuẩn nằm trong bản thân mỗi người nhỉ."
Abe gật gù. Hajime cũng gật đầu dù nghĩ hơi khác, rồi nhấm nháp cà phê.
“Xin lỗi vì đã nói những điều kỳ lạ. Tôi không tiến bộ từ thời trung học. Kiến thức tuy có tăng nhưng không thể thay đổi cách sống. Như anh thấy đấy.”
Abe mím môi, như đang kiềm chế điều gì đó.
"Tôi cũng tương tự thôi. Bởi vì tôi là người không thể lựa chọn cách sống mà."
Hajime cười, Abe cũng nới lỏng đôi môi.
Từ sau đó, cứ vài lần một tuần, Abe lại mời Hajime đến uống cà phê. Từ 5 phút ban đầu, thời gian trò chuyện dần tăng lên, đến khoảng 1 tháng sau, họ đã có thể ở bên nhau 30 phút.
"Sắp có thể cùng đi ăn ngoài được rồi nhỉ."
Hajime nói nửa đùa nửa thật. Abe giật mình rồi đỏ mặt cúi xuống.
"Tôi chưa nghĩ tới điều đó, nhưng anh nói đúng. Thỉnh thoảng ăn gì đó ngoài Rusk cũng tốt."
Dáng vẻ rụt rè khi nói câu đó khiến Abe trông rất đáng yêu.
---------------------------
Hajime đã tiếp thu nhiều kiến thức và kỹ năng để hoàn thành công việc. Hàng ngày chat với Abe để học hỏi điều mới. Cuối tuần sang phòng cô uống cà phê, trò chuyện những điều vặt vãnh. Điều đó khiến Hajime rất vui, và Abe có vẻ cũng thích thú khi có cơ hội bật những bản nhạc mới lạ để giới thiệu với anh. Vấn đề duy nhất là thời gian gặp gỡ bị hạn chế.
Abe dường như rất thích bánh Rusk, thỉnh thoảng mang ra những loại bánh Rusk hiếm.
"Đây là Rusk màn thầu nướng của tỉnh Gunma."
Trong căn phòng tối, Abe đưa cho Hajime chiếc bánh Rusk phết sốt màu nâu.
"Sốt này có vị màn thầu nướng à?"
Hajime cắn thử, cảm nhận được vị mặn ngọt. Khá hợp với bánh Rusk.
"Những nơi khác nhau ở Nhật có Rusk khác nhau."
Abe mỉm cười, Hajime gật gù và nhâm nhi cà phê.
"Kumamoto có Rusk quả sung. Rusk làm từ bánh mì nho ở Akebi - Hokkaido, dùng chung với bơ lên men North Plain Farm rất ngon."
Abe đã nói nhiều hơn. Lúc mới quen, cô ấy có vẻ hay tự hỏi "Mình có nên nói điều này không nhỉ" trước khi thốt lên lời, nhưng giờ đây điều đó gần như biến mất, đặc biệt khi nói về những thứ mình thích, cô ấy kể rất nhiều. Hajime rất vui vì Abe đã mở lòng với mình.
"Tôi muốn đến rạp chiếu phim quá."
Bỗng Abe lẩm bẩm.
"Được đấy. Vậy ta cùng đi nhé."
"Không, tôi không thể đi. Ở nơi tập trung đông người, tôi đã chóng mặt rồi. Trong không gian kín như rạp chiếu phim còn tệ hơn, khiến tinh thần và thể chất tiêu hao rất nhiều."
"Tiếc nhỉ. Nhưng có thể về sau cô sẽ đi được thôi."
Được động viên, Abe cúi đầu, mím môi.
"Anh phải chịu trách nhiệm đấy. Tôi muốn đến rạp là do anh. Vậy nên anh phải trợ giúp cho đến khi tôi có thể đến rạp được."
Abe nói mà không rời mắt khỏi cái bàn, đôi gò má ửng hồng.
“Rất sẵn lòng.”
Khi Hajime trả lời ngay lập tức, Abe lẩm bẩm: "Xạo."
"Tôi nói thật mà. "
"Tôi chỉ thử lòng anh thôi."
Abe hờ hững nói, lắc tách cà phê như đang che giấu vẻ ngượng ngùng.
-------------------------------
Khoảng 2 tháng sau khi bắt đầu giúp Abe, vào mùa thu, tin đồn công ty sắp có đợt cắt giảm nhân sự lớn xuất hiện. Hajime lập tức nghĩ đến "kế hoạch lớn" mà Abe từng nhắc tới. Hiện tại, thu nhập từ việc giúp Abe chưa đủ sống. Nhưng nếu anh thực hiện "kế hoạch lớn" thì có thể sẽ khác. Vậy thì đây là cơ hội tốt để nghỉ việc.
Thế rồi, ngày ấy đã đến. Anh được phát giấy "đăng ký nghỉ việc tự nguyện", công ty tổ chức họp giải thích. Trước đợt cắt giảm chính thức, họ kêu gọi nhân viên đăng ký nghỉ việc tự nguyện.
Điều quan trọng là tiền trợ cấp thôi việc tăng đáng kể. Theo tài liệu, dự kiến sẽ trả gấp 3 lần so với tính theo quy định công ty. Hajime tính toán tiền của mình. Theo quy định, anh chỉ được dưới 1 triệu yên, nhưng nếu nhân 3 lần sẽ gần 3 triệu. Dù "kế hoạch lớn" không thành công, với số tiền đó, làm thêm cũng giúp anh sống được một thời gian.
Tin đồn những người giỏi sẽ bị cho nghỉ việc trước cũng khiến Hajime nao núng. Trong giờ nghỉ trưa, anh thử hỏi một đồng nghiệp.
"Anh cũng nên đăng ký đi. Nhỡ người ta đăng ký quá tải, e rằng họ sẽ chốt sổ sớm đấy."
Câu nói đó như mũi tên xuyên thẳng tim Hajime. Cơ hội không chờ đợi mình. Bước ngoặt cuộc đời luôn có hạn chót. Hajime quyết định nghỉ việc.
Về nhà, anh truy cập trang web của công ty. Có biểu mẫu để đăng ký nghỉ việc tự nguyện. Để bảo mật, ai cũng có thể đăng ký mà không cần cho người khác biết. Hajime nhập các thông tin cần thiết, căng thẳng đến mức kiểm tra lại nhiều lần dù không thể nhầm tên, bộ phận, thông tin liên hệ của mình.
Sau cùng, anh nhấn nút gửi. Một hộp thoại xác nhận hiện ra.
"Bạn có chắc muốn gửi với nội dung này không?"
Hajime suýt phun cà phê ra. Sao lại có câu hỏi xác nhận này? Dĩ nhiên, nếu nộp đơn trực tiếp, chắc anh sẽ được hỏi "Cậu chắc chứ?". Nhưng ở hộp thoại xác nhận cũng có thì...
Hajime cười khổ, định bấm xác nhận, nhưng lại do dự. Hay cân nhắc thêm 1 đến 2 ngày, tìm công việc mới rồi mới nghỉ... Những suy nghĩ liên tục lởn vởn trong đầu anh.
Lời nói ban trưa - "có thể chốt sổ sớm do quá tải" - vang lên, Hajime quyết định bấm nút.
Sau khi gửi, cảm giác mệt mỏi ập đến. Anh không buồn, nhưng muốn khóc. Khóc cho nhẹ lòng rồi ngủ thật ngon. Nhưng thay vì khóc, Hajime tweet vụ nghỉ việc của mình.
-----------------------------
Hajime vừa mới vào phòng chat thì Abe ngay lập tức đề cập đến chuyện nghỉ việc.
—Anh sẽ nghỉ việc à.
—Cô đọc tweet của tôi rồi à? Ừ, đúng vậy.
—Đúng lúc lắm. "Kế hoạch lớn" đã sẵn sàng. Trước khi khoản đầu tiên về, tôi sẽ trả lương cố định.
—Thật sao!? Tạ ơn cô. Nhưng, liệu có ảnh hưởng gì đến cô không?
—Không đâu, yên tâm. Anh biết tôi kiếm được bao nhiêu mà đúng không?
Quả thật, chỉ riêng 2 vụ Hajime tham gia, Abe đã kiếm trên 10 triệu yên. Sau khi phân chia cho các thành viên, số còn lại ắt cũng còn lớn. Giả sử chỉ còn một nửa thì cô ấy đã kiếm được 5 triệu yên trong vòng 2 tháng.
—Đáng lý tôi nên trả nhiều hơn cho anh. Từ nay chúng ta cùng kiếm thật nhiều rồi chia đều nhé.
—Cảm ơn cô.
Sau đó, Abe đưa ra con số cụ thể về mức lương cố định và khuyên Hajime nên mở tài khoản ở nước ngoài.
—Tốt nhất nên có tài khoản ở ngân hàng nước ngoài.
—Nước ngoài? Tại sao vậy?
—Vì không biết tương lai Nhật Bản ra sao. Thực ra, tình hình thế giới đang rất hỗn loạn. Tập trung tài sản vào một quốc gia rất nguy hiểm.
—Đúng là có cảm giác như Nhật Bản sắp gặp nguy hiểm thật... Nhưng ngân hàng nước ngoài chẳng phải hơi đáng lo sao?
—Tại sao?
—Chắc phải biết tiếng Anh chứ hở?
—Có ngân hàng có nhân viên biết tiếng Nhật. Nhiều ngân hàng dù có trang web tiếng Nhật nhưng lại không nhận khách Nhật, song thực tế vẫn mở được tài khoản.
—Không bất tiện à?
—Không. Trái lại, nhiều ngân hàng nước ngoài còn tiện lợi hơn ngân hàng Nhật. Ví dụ, có ngân hàng cho phép gửi tiết kiệm bằng yên, rút tiền mặt tại ATM Nhật không mất phí. So với các ngân hàng Nhật thu 100 đến 200 yên mỗi lần rút tiền thì thật hời. Nếu anh muốn, tôi có thể giới thiệu.
-------------------------------
Hajime quyết định dùng hết 10 ngày nghỉ phép có lương còn lại trước nghỉ việc chính thức. Anh ở nhà đọc sách về hacker, nhưng cảm thấy nhàm chán nên lôi máy vi tính cũ ra, cài máy chủ rồi thực hành hack thử. Xâm nhập máy chủ bằng code do mình viết rất thú vị. Anh thử nhiều cách xâm nhập và phòng thủ, quên cả thời gian.
Dần dần, anh cũng muốn hack thử máy chủ thực tế. Giống như học võ rồi muốn thử đấm nhau vậy. Nguy hiểm thật đấy, anh tự nhủ.
Khi không rõ, Hajime hỏi ý kiến Abe. Dù vấn đề phức tạp cỡ nào, cô ấy cũng trả lời ngay lập tức. Kiến thức phong phú của Abe khiến Hajime càng tò mò về cô ấy.
Ngày nghỉ việc chính thức, chiều Hajime đến công ty để làm thủ tục. Không còn chỗ ngồi của mình, cũng ngại gặp đồng nghiệp, nên anh đi thẳng đến phòng nhân sự.
Thủ tục diễn ra nhanh chóng, chỉ cần ký vào mấy tờ giấy là xong. Lúc anh bước ra khỏi công ty thì mới 3 giờ chiều.