Tất cả bắt đầu từ bánh mì lát nướng Rusk của hãng GATEAU FESTA HARADA. Vị ngọt vừa phải, thơm ngon, giòn tan. Một món tráng miệng dành cho người lớn, khiến người ta nghiện một khi đã thử.
Đó là đặc sản khó cưỡng đối với những người thích đồ ngọt, và là một trong số ít niềm vui của anh chàng độc thân Takano Hajime.
Chiều Chủ nhật nóng bức, giữa tiếng ve râm ran, Hajime nằm dài trên giường, xem lướt chi tiết giao dịch trên thẻ tín dụng, và giật mình khi phát hiện điều bất thường.
Theo ghi nhận thanh toán của cửa hàng trực tuyến mà Hajime thường xuyên sử dụng, anh đã mua bánh Rusk của hãng GATEAU FESTA HARADA. Đúng là món anh yêu thích, từng đặt hàng nhiều lần, nhưng anh không nhớ là đã mua nó trong tháng này. Có khi là giao dịch bị ghi nhận trễ, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu.
Hajime lôi áo khoác trên giường, lấy thẻ tín dụng và điện thoại ra, gọi số dịch vụ khách hàng in trên mặt sau thẻ.
“Xin lỗi, tôi phát hiện một giao dịch không nhớ ra đã mua...”
Nhân viên nhanh chóng kiểm tra giao dịch, nhưng trả lời không hay ho gì. Vì đã có yêu cầu thanh toán nên công ty tín dụng không thể làm gì. Nhân viên cho biết nếu thẻ bị đánh cắp hoặc số thẻ bị lộ, họ có thể giúp anh khóa thẻ.
Hajime suy nghĩ trong giây lát về khả năng thông tin thẻ bị đánh cắp, nhưng có gì đó không đúng. Thay vì nhắm vào những món đắt tiền, kẻ gian chỉ mua một hộp bánh Rusk 3000 yên. Việc khóa thẻ sẽ ảnh hưởng đến các khoản thanh toán tự động như điện thoại, internet. Cuối cùng anh quyết định giữ nguyên thẻ, cảm ơn rồi cúp máy. Tiếp theo, anh gọi đến cửa hàng online bán bánh Rusk, nhưng họ nói không có vấn đề gì trong giao dịch. Họ có thông tin đặt hàng thông qua tài khoản chính thức của anh đã đăng nhập bằng ID và mật khẩu, và bảo rằng nếu có bất thường thì nên nghi ngờ trí nhớ của anh. Một lần nữa, anh chỉ biết cảm ơn rồi cúp máy.
Kiểm tra lại lịch sử mua hàng trên trang web, Hajime thấy ghi nhận mua bánh Rusk và địa chỉ giao hàng là căn hộ của mình.
Chắc do mình nhớ nhầm thật...
Khi định đóng trang web đi, Hajime chợt nhận ra một điều. Thời điểm giao bánh Rusk là trưa thứ Hai. Đương nhiên, lúc đó là giờ làm việc của anh. Hộp bánh ấy không bỏ vừa hộp thư, nên phải nhận trực tiếp.
Hajime kiểm tra lại lịch sử mua 3 tháng gần đây, thấy đã có 4 đơn giao vào giờ làm việc thứ Hai. Sáng thứ Hai anh có họp, từ công ty về nhà mất 30 phút, và không thể về chỉ để nhận bưu kiện được. Cho nên nếu có chuyện đó thì chắc chắn anh sẽ nhớ.
Lạ thật. Nhưng rõ ràng là đã nhận hàng. Không lẽ... mình lỡ đặt giao vào trưa thứ Hai, rồi quản lý tòa nhà đã nhận giúp trong lúc mình đi vắng và mang lên phòng giúp mình?
Quản lý chỉ làm việc từ sáng đến chiều trong ngày. Hajime quyết định sẽ hỏi ông ấy vào sáng mai, đặt chuông báo thức sớm hơn một chút.
Đêm đó, sau khi leo lên giường, Hajime cảm thấy hồi hộp. Có lẽ đây là tội phạm mạng mà anh thường thấy trên báo, với số tiền thiệt hại lên đến hàng tỷ yên. Dù biết bọn chúng không nhắm vào người nghèo như anh, nhưng có thể chúng lấy ngẫu nhiên, từ những nguồn dễ xơi nhất.
----------------------------
Sáng hôm sau, trước khi đi làm, Hajime ghé phòng quản lý ngay cạnh cổng ra vào tòa nhà. Anh mở cửa sổ nhỏ và gọi:
"Chào buổi sáng, thưa Quản lý!"
Ông quản lý đang xem tivi giật mình quay lại nhìn Hajime. Sáng sớm, vào giờ này, mọi người đều vội vã đi làm hay đi học, nên hiếm khi có ai gọi ông.
Ông quản lý khoảng hơn 70 tuổi, hơi béo, đầu hói, vẻ mặt hiền lành.
"Chào buổi sáng."
Ông ngồi xuống ghế trước cửa sổ và nở nụ cười thân thiện với Hajime như mọi khi.
“Xin lỗi vì trí nhớ cháu kém... Ông có nhận giúp hàng gửi cho cháu không ạ?”
"Ý cậu là bưu kiện à?"
Nụ cười trên mặt ông quản lý nhạt dần.
"Vâng."
"Tôi không làm việc đó đâu. Phiền lắm. Vì có những bưu kiện phải bảo quản lạnh hoặc dễ vỡ mà. Xin lỗi nhé."
"Vậy ạ..."
"Cậu không nhận được hàng à? Hay để tôi dán giấy thông báo nhé?"
Ông nghiêng người về phía trước, hỏi.
"Dạ thôi, cháu chỉ hỏi thử thôi ạ. Cảm ơn ông."
Hajime cúi đầu, đóng cửa sổ lại.
Sai rồi. Quản lý không nhận hàng giúp mình. Vậy ai đã nhận nhỉ?
Hajime dừng lại gần cổng vào, đặt tay lên cằm suy nghĩ.
Bỗng cảm giác được sự hiện diện của ai đó, Hajime quay lại thì thấy một người phụ nữ quen mặt đứng sau lưng. Cô ấy sống trong căn hộ bên cạnh. Mỗi sáng cô ấy hay ra quán Doutor trước ga tàu điện, anh từng thấy vài lần.
"Xin lỗi, tôi lo suy nghĩ lung tung nên đã không để ý."
Hajime cúi đầu và nhường đường. Lần đầu tiên anh nhìn cô ấy từ khoảng cách gần thế này. Cô cao bằng anh. Thân hình gầy, mảnh mai. Tóc đen buông xuống vai. Mặc quần jean áo thun đơn giản, không trang điểm, làn da trắng bệch. Khuôn mặt thanh tú nhưng ánh mắt lạnh lùng khiến anh cảm thấy như đang bị khiển trách.
Liếc nhìn lúc cô ấy bước ngang qua, Hajime như thấy cô ấy mỉm cười với mình. Anh giật mình nhìn lại thì ánh mắt cô đã hướng về nơi khác, cứ thế mà đi luôn.
Đến giờ phải đi làm rồi.
Hajime bước đi, nhận ra mình đang túa mồ hôi. Mùa hè Tokyo năm nay nóng kinh khủng.
----------------------------
Công ty Hajime làm việc là một công ty sản xuất nội dung trực tuyến, và anh thuộc bộ phận kinh doanh. Tuy nhiên, công việc không phải gặp gỡ khách hàng bên ngoài. Anh chịu trách nhiệm lập kế hoạch và kiểm tra nội dung quảng cáo, PR trước khi giao cho khách.
Cũng như mọi ngày, Hajime kiểm tra trên màn hình máy tính xem sản phẩm có đúng với yêu cầu khách đưa ra hay không, có lỗi chính tả không. Tuy tay và mắt làm việc, nhưng đầu óc anh chỉ nghĩ đến vụ bánh Rusk.
Anh thích giải đố và khám phá bí ẩn. Cảm giác hồi hộp và phấn khích như đi phiêu lưu, khiến anh quên cả thời gian. Có điều, lần này, ngoài sự tò mò, anh còn có chút lo lắng.
----------------------------
"Ê, đi ăn udon thôi."
Tiếng gọi làm Hajime giật mình hoàn hồn, không biết từ lúc nào đã đến giờ nghỉ trưa.
"Mày mới ngủ gật à?"
Đồng nghiệp Satou Jirou vỗ vai Hajime. Satou vào công ty cùng lúc với Hajime và được phân vào bộ phận bên cạnh. Anh từng học lập trình ở đại học, nên ngay lập tức đảm nhận phát triển các dịch vụ web. Trong số 6 người cùng khóa, Satou được đánh giá cao nhất.
“Tôi đâu có ngủ.”
Hajime trả lời rồi đứng dậy.
Do làm cạnh bộ phận nhau, lại từng học cùng khoá, nên Hajime và Satou thường xuyên ăn trưa chung, ngày nghỉ cũng hay cùng nhau đi chơi. Hajime hướng nội, ít bạn bè, nên Satou là một trong số ít người bạn của anh trong công ty.
Satou thân thiện, dễ gần, nên ai cũng thích. Ngoại hình không đến nỗi đẹp trai, nhưng phong cách nam tính, ngầu lòi. Hajime cũng không hiểu tại sao Satou lại thích rủ mình đi chơi.
Sau khi ăn xong món tempura udon, Satou chậm rãi lên tiếng:
"Chuyện này chỉ nói với mày thôi. Tao sắp nghỉ việc rồi."
Giọng Satou hơi to để át tiếng ồn giờ cao điểm trưa. Hajime giật mình:
"Sao vậy? Gì mà đường đột thế?"
“Tình trạng sức khoẻ của mẹ tao đang kém đi. Bác sĩ bảo từ cách đây hai năm là có thể nguy hiểm, nhưng bà ấy đã cố gắng chịu đựng. Nhưng bây giờ chắc không còn được nữa..."
Satou cúi xuống nhìn đĩa udon đã ăn xong. Tiếng nhân viên gọi to "một tsukimi udon" át đi giọng anh.
"Vậy à..."
"Bà ấy không nói ra, nhưng muốn tao ở bên cạnh."
Hajime định hỏi bệnh gì nhưng lại thôi, vì anh cũng chẳng giúp được gì, chỉ tổ khiến Satou buồn thêm.
"Tại sao ông muốn giấu chuyện này?"
"Tao không thích tiệc chia tay lắm. Cho nên quyết định giữ im lặng đến phút cuối. Tao cũng đã nhờ bộ phận nhân sự và quản lý giữ bí mật chuyện này, nhưng vẫn muốn với riêng mày."
Satou lẩm bẩm mà không nhìn Hajime.
Câu "nói với riêng mày" khiến Hajime hơi xúc động. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh được ai đó nói như vậy.
Khi đấy, trong đầu Hajime bật công tắc.
Đôi khi anh có cảm giác công tắc bật như thế này. Trực giác hoạt động bất thường, não bộ vận hành đáng kinh ngạc. Anh có thể nhìn rõ từng cơ mặt, cử động mắt của Satou. Cuộc đối thoại vừa rồi chạy lại trong đầu anh. Lúc cảm thấy có gì đó sai sai, anh hay tua ngược ký ức và nhận ra bất thường ở đâu.
"Đó chẳng phải lý do thật, phải không?"
Hajime nhìn thẳng vào mắt Satou và hỏi. Satou lặng lẽ quay mặt đi.
"Lý do gì cơ?"
"Lý do nghỉ việc. Mùa hè năm ngoái, ông phàn nàn vì em gái gửi con cho bố mẹ đi chơi. Việc đó không thể nhờ người bệnh nặng được."
"Mày ghê thật. Nhớ cả lời nói cách đây một năm luôn..."
"Không chỉ thế. Tần suất và thời gian ông về quê kể từ khi vào công ty chẳng hề thay đổi. Nếu bố mẹ sức khoẻ kém thì số lần về phải tăng lên, thời gian ở nhà cũng nhiều hơn chứ?"
Hajime tự ngạc nhiên vì đã nhớ những chi tiết đó. Satou im lặng nhìn anh, rồi cười khổ:
“Không chỉ trí nhớ tốt, mày còn nắm bắt được mối liên hệ giữa các thông tin một cách trực quan ha.”
"Đừng đánh trống lảng nữa."
"Xin lỗi, tao sẽ nói lý do thật sau. Nhưng tao nghĩ mày nên trở thành hacker."
"...Tại sao?"
"Trong người mày có bóng ma."
"Bóng ma?"
"Hacker huyền thoại Kevin Mitnick từng cảm thấy bị theo dõi trong lúc hacking. Quả thật lúc đó có người đang dùng màn hình giám sát anh ta. Nhưng chỉ hacker đẳng cấp mới cảm nhận được điều đó. Như giác quan thứ sáu vậy. Khi cần, bóng ma bên trong mình sẽ thì thầm cảnh báo. Đó là điểm khác biệt giữa hacker đẳng cấp và kẻ tầm thường."
Có lẽ "bóng ma" đó giống như công tắc trong đầu mình? Nhưng nó ít khi hoạt động đúng lúc cần thiết.
"Chà, bóng ma à... Ông cũng có chứ?"
Satou tự mỉa mai:
"Đáng tiếc là tao không có. Chứ nếu có thì chắc đã không nghỉ việc trong tình trạng như thế này."
Tình trạng như thế này? Nghĩa là sao?
Hajime định hỏi thêm thì Satou vừa cười vừa đứng dậy:
"Thôi, tao có việc phải đi trước đây."
Hajime định đề nghị đi cùng, nhưng Satou đã bước tới quầy thanh toán trước khi anh kịp mở lời. Cảm giác bất an của Hajime ngày càng tăng. Tại sao Satou phải nói dối lý do nghỉ việc?
---------------------------------
Hôm đó, hiếm hoi Hajime tan sở đúng giờ. Thường anh hay làm thêm 1 đến 2 tiếng, nhưng hôm nay công việc xong sớm.
Về đến chung cư, Hajime thấy xe tải chuyển phát nhanh quen thuộc đậu trước cửa. Bước vào sảnh, anh gặp người chuyển phát đang chuẩn bị bước vào thang máy. Là người chuyển phát thường xuyên, có thể anh ta còn nhớ lần giao bánh Rusk.
"Khoan đã! Đợi tôi với!"
Hajime hét lên và chạy tới. Người chuyển phát bấm nút mở cửa thang máy chờ anh.
Hajime thở hổn hển bước vào, thang máy đóng cửa, rung lên và bắt đầu di chuyển.
"Xin lỗi... tôi có chuyện muốn hỏi."
Người chuyển phát ngẩng đầu lên khỏi tờ danh sách giao hàng.
"Vâng? Có thể hỏi trong lúc tôi giao hàng được không?"
"Được, không sao."
Thang máy dừng ở tầng 3, cả hai cùng bước ra. Người chuyển phát đẩy xe hàng dọc hành lang.
"Vậy, anh muốn hỏi gì?"
"Anh quen mặt tôi mà phải không? Tôi sống ở đây..."
"Vâng, quen chứ. Tuy không nhớ tên và số hộ, nhưng tôi đã giao hàng cho anh vài lần."
"Tôi là Takano ở hộ 705. Anh có nhờ quản lý nhận giúp hàng gửi cho tôi lần nào không?"
"Không, quản lý ở đây không nhận hàng giúp đâu."
"Thật sao?"
"Đúng vậy, tôi được dặn như thế nên chắc chắn ông ta không nhận hàng giúp ai đâu."
Người chuyển phát khẳng định.
"Vậy à..."
“Thôi nhé.”
Anh ta dừng xe trước cửa một căn hộ và bấm chuông.
"Chuyển phát nhanh Peguila đây. Quý khách có bưu kiện ạ."