Bạch Vi mím môi nói: “Kể cả thế thì anh vẫn phải cẩn thận, dù trêи lý thuyết là an toàn, nhưng không có nghĩa thực tế cũng như vậy.
Nếu bọn chúng thật sự rơi vào bước đường cùng, khéo khi sẽ chó cùng rứt giậu!”Nghe thấy Bạch Vi nói vậy, tôi vui vẻ đáp: “Em dùng thành ngữ siêu nhờ.
Được rồi, không đến mức ấy đâu”.Dứt lời, tôi bảo Bạch Vi đi sang một bên chờ, còn mình thì đi về một phía.
Tôi đút hai tay vào túi quần, đi dạo loanh quanh như không hề có chuyện gì xảy ra.
Nếu không phải là người có tâm cơ, sẽ không thể phát hiện hành động của tôi và những người khác có gì không giống nhau.Nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng trải qua nhiều bài học như vậy, cuối cùng Bạch Vi cũng đã có tiến bộ vượt bậc.
Chí ít cô ấy đã biểu hiện ra năng lực thật sự của con gái độc nhất của một gia tộc lớn, đồng thời vừa nhìn đã có thể biết được kế hoạch của tôi, đây là điểm mà tôi bất ngờ nhất.Đúng vậy, trước khi nói ra những lời kia, tôi đã nghĩ ra cách rồi.
Lý do rất đơn giản, mấy nơi mà tôi đánh dấu trêи bản đồ đều không phù hợp để ẩn trốn, mà chỉ có tầm nhìn tốt thôi.
Nhưng đối với mấy người kia mà nói, nơi có tầm nhìn tốt không có ý nghĩa gì cả, chỉ có trốn kỹ thì chúng mới có cơ hội thoát khỏi sự truy bắt của chúng tôi.Phố trước không lớn, đường xá thì khỏi phải bàn, khu dân cư ở phố sau thì hơi phức tạp.
Nhưng vì vấn đề kiến thiết ở quê tôi, khu này còn có rất nhiều những căn nhà một, hai tầng.
Vì thế, lúc nhìn thấy tấm bản đồ này, tôi đã ngay lập tức chú ý tới một căn nhà nhỏ ở vị trí nối liền giữa phố trước và phố sau.Nhóm ba người Bansha đã đánh dấu ngôi nhà nhỏ này trêи bản đồ, nhưng vì vị trí của nó đặc biệt, dù là phố trước hay phố sau đều có thể chạy tới trong vòng vài phút.
Tuy nhiên, dù nhà chỉ có một tần, tầm nhìn khá hạn chế, nhưng ưu thế lớn hơn là căn nhà này nằm ở khúc quẹo, không thu hút sự chú ý của người khác.Tôi nghĩ nếu mình là đám người đó của nhà họ Cung, nhất định tôi sẽ chọn chỗ đó.Phố trước là một con phố đi bộ, nhưng thật ra phố rất ngắn, chẳng mấy chốc tôi đã đi đến cuối phố, cũng chính là nơi cách căn nhà nhỏ đó không xa.
Tôi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Chu Hỉ Tài, bảo cậu ta dẫn người chầm chậm áp sát nơi này, sau đó tôi chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.Tôi quan sát phía trước, vì đã đi đến cuối phố, nên chỉ còn lác đác vài ba người qua lại.
Cánh cửa của căn nhà phía sau đóng chặt, bên phải là một tòa tháp hai tầng cổ xưa, tiếp nữa lại là một căn nhà dân nhỏ, tôi đi sang bên phải.Căn nhà nhỏ nằm ở khúc quẹo, tôi đi thẳng sát sang bên phải sau ngôi nhà.
Vì căn nhà khá thấp, nên tôi dễ dàng leo lên nóc.
Mà điều khiến tôi vui chính là cửa sổ của căn nhà hai tầng đang mở rộng.Dường như không hề có ai chú ý tới, tôi lập tức nhẹ tay nhẹ chân lẻn vào tầng hai.
Tôi nhìn trái ngó phải, may sao không có ai, trong phòng cũng không có đồ đạc gì, chắc không có ai ở trêи gác xép.Tôi mừng thầm, đi tới cửa sổ đối diện nhìn xuống dưới.
Quả nhiên, căn nhà tồi tàn được đánh dấu trêи bản đồ đó đang ở ngay dưới tầm mắt tôi.Tôi quan sát cảnh vật xung quanh một lúc, sau đó lẻn xuống theo cửa sổ.Làm như vậy, tôi đã có thể tránh được sự rình rập ở bên trong căn nhà.
Hay nói cách khác là tôi không gây sự chú ý với người ở bên trong.Tôi phải nhận xét về nơi này một chút.
Vì nhà ở khu này hầu hết đều là những căn đã được xây dựng từ hai nghìn năm trước, đa số đều là nhà kiểu cũ, mái nhà lợp ngói, gác hai thì chỉ cao chưa đến ba mét, vì thế tôi mới có thể lần xuống dưới theo vách tường.Tôi đi đến gần căn nhà, dán tai lên cửa sổ nghe lén.
Trong phòng khá yên tĩnh, thi thoảng lại có tiếng xì xào khe khẽ.
Tôi cũng thấy nghi hoặc, tại sao lại không nghe thấy tiếng của bố mẹ mình?Lẽ nào người ở trong ngôi nhà này không phải là bốn người đó của nhà họ Cung?Tôi do dự một lát, chờ tiếng động trong phòng lại dứt, tôi kiếm một cành cây nhỏ, mở hé cửa sổ đang kéo kín rèm ra.Tiếng động không lớn, nhưng lại vang lên rõ ràng bên tai tôi.
Nhưng tôi chờ một lúc lâu, trong nhà vẫn không hề có động tĩnh gì, bấy giờ tôi mới thò đầu nhòm qua khe hở đó nhìn vào nhà.Lúc này đang có ba người ngồi trong nhà, còn có một người đang đứng ở phía trước nhất thầm thì nói gì đó, nhưng do khoảng cách quá xa, nên tôi không nghe rõ.Tôi quan sát những vị trí khác trong tầm mắt, có một đoạn vạt áo lộ ra trong một góc nhà.
Tôi cố gắng nghiêng người, muốn nhìn rõ hơn.
Nhưng mới nhìn được một nửa, tôi đã khẳng định đấy chính là bố mẹ mình.Lúc này, hai người họ không nói một lời, chắc đã quen với cuộc sống kiểu này mấy ngày nay rồi.Lửa giận trong lòng tôi chợt dâng lên, chỉ muốn ném lũ người này xuống sông cho cá ăn.Chẳng mấy chốc, tôi đã bình tĩnh lại.
Hiện giờ, trong căn nhà cũng đã có sự thay đổi, người đang đứng đó xoay qua nhìn ba người đang ngồi, tôi vẫn không nghe rõ bọn chúng đang nói gì.Nhưng tôi đã nhìn rõ gương mặt của tên đó, da gã hơi đen, cách ăn mặc cũng hơi khác thanh niên Hoa Hạ.
Nhìn gã với những người khác, tôi đoán đây là tên đàn em đã bỏ trốn của Bansha.
Ba người còn lại là ba người cuối cùng trong đám người mà nhà họ Cung phái đến lần này.Một tên để đầu đinh trong số đó hình như đang nghi ngờ gì đó, hai tên còn lại tôn hắn làm thủ lĩnh.
Chắc chính hắn là người đã bắt cóc bố mẹ tôi, đồng thời liên lạc trực tiếp với nhà họ Cung.Bọn chúng lại cãi vã mấy câu, cuối cùng cụt hứng im lặng.
Tên đầu đinh dẫn hai người khác định ra ngoài, tên đàn em của Bansha lại vội vàng kéo họ lại.
Gã nói một tràng dài, mấy người đó mới bình tĩnh lại.Tôi không nhìn nữa, mà lặng lẽ vòng ra sau nhà.
Căn nhà này không có cửa sau, điều này có nghĩa là muốn vào nhà chỉ còn cách phá cửa sổ, hoặc vào bằng cửa chính.Nói đến đây, có lẽ sẽ có người nghi vấn, những ngôi nhà một, hai, ba tầng chẳng phải thường lắp lưới chống trộm sao? Tại sao tôi có thể lựa chọn cách phá cửa sổ để vào nhà? Thật ra, khu nhà này ở Quế Lâm do đã có tuổi và lịch sự lâu đời, hầu như cửa sổ đều làm bằng gỗ, nên đương nhiên không thể lắp lưới chống trộm.Tôi lại quay về chỗ cửa sổ lúc trước để chờ đợi thời cơ.
Lúc này, cuối cùng đám người trong nhà đã cãi vã xong, một tên trong số đó châm một điếu thuốc, chửi bới đi về phía tôi.Tôi cúi thấp người xuống, cảm thấy rõ ràng hooc môn trong cơ thể mình đang tăng vọt.
Chỉ cần tôi phá cửa sổ thành công và hạ được tên này, chuyện của ngày hôm nay gần như có thể coi là giải quyết êm đẹp.Còn ba người kia thì không là gì với tôi cả, huống hồ chỉ cần tôi cầm cự thêm một lúc nữa, Chu Hỉ Tài và người của nhóm Bansha sẽ mau chóng tới đây.Dù tôi đã phóng đại mức độ nguy hiểm lên cực cao với họ, nhưng thực tế cho thấy, mức độ nguy hiểm này còn kém xa lần tôi đối đầu với Cung Chính Văn ở Yến Kinh.Phụt!Ngọn lửa bùng lên, mùi khói và thuốc lá hòa lẫn với nhau bay lên cao cách đỉnh đầu tôi khoảng vài phân.
Tên đó không hề để tâm, vẫn đang chửi bới những từ thô tục.
Còn tôi thì đang cố không gây ra tiếng động lớn, để chờ lúc tên đó trở tay không kịp.Một điếu thuốc đã sắp cháy hết, tên đó nhổ một bãi nước bọt, sau đó tôi nghe thấy tiếng tay xoay nắm đấm cửa.
Tôi vội vàng lấy sức, lúc cánh cửa sổ mở toang, đầu lọc thuốc lá vừa thò từ bên trong ra.
Ngay lúc đóm tôi đã nhảy vọt từ dưới cửa sổ lên, đấm mạnh một cú vào mặt của tên đang vô cùng ngạc nhiên đó..