Một hồi hương diễm tra tấn, rốt cuộc cũng kết thúc...
Tiêu Phượng Đình trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn chưa bao giờ biết, trên đời này thế nhưng có chuyện có thể làm hắn bị dày vò đến tận cùng như vậy.
Bộ vị nào đó dâng lên từng hồi xao động, may mắn có quần áo to rộng che lấp.
Nam tử cẩm bào tím thẫm bất động thanh sắc dời đi ánh mắt, cưỡng chế chính mình không tiếp tục nhìn ngắm ngọc thể ngang dọc hương diễm vô cùng của mỹ nhân trên giường phượng, để tránh thứ dưới vạt áo tím lại càng thêm lặng yên đứng thẳng.
Thoáng nhìn thấy vành tai vốn trắng nõn của hắn hiện tại đã đỏ đến nhỏ máu, lảnh lặng hiển lộ trong đáy mắt Phong Hoa.
Âm thanh hoa diễm mát lạnh đã hoàn toàn rút đi, hiện tại giọng nói của người nào đó lộ ra chút lười biếng, trở nên trầm thấp, khàn khàn đầy mị hoặc.
"Đem xiêm y mặc vào."
Phong Hoa cả người mềm mại không có sức lực, tựa như vừa mới trải qua một hồi tình sự, ngay cả một ngón tay đều lười nhác không muốn động đậy.
Vì thế, nàng nói: "Còn phải nhờ Vương gia giúp ta mặc lại một chút nha."
Một câu dễ như trở bàn tay gợi lên ngọn lửa nóng bỏng trong cơ thể mà Tiêu Phượng Đình thật vất vả lắm mới âm thầm áp xuống được.
Giống như đốm lửa thiêu đốt thảo nguyên, nháy mắt một phát không thể vãn hồi.
Tiêu Phượng Đình bỗng nhiên nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của thiếu nữ, khinh khinh xảo xảo một tay đem nàng kéo lại đây, ngã vào trong lòng ngực chính mình.
Bàn tay mới vừa rồi còn bôi thuốc cho nơi bí ẩn của thiếu nữ vẫn còn lây dính một chút bóng bẩy nhè nhẹ dâm mĩ. Ngón tay nhỏ dài thon gọn như cũ nhẹ nhàng nhéo nhéo cái cằm tinh xảo của Phong Hoa, ngữ khí trầm trầm đầy nguy hiểm nói:
"Khương Tự Cẩm, ngươi thật là lớn mật, thế nhưng còn muốn bổn vương tiếp tục hầu hạ ngươi sao! Hả?"
Phong Hoa một chút cũng không có đem mỗ Nhiếp Chính Vương đang giận tái mặt, cùng ánh mắt nguy hiểm của hắn để vào trong mắt, ngữ điệu lười biếng không chút để ý nói: "Ngô, Vương gia không muốn giúp, ta liền gọi Tình Lam tiến vào nha."
Dứt lời.
Ngón tay nắm cằm nàng đột nhiên căng thẳng.
Nghe ngữ khí như vậy của nàng, một chút tức giận trong Tiêu Phượng Đình cũng phai nhạt không ít, bất quá một lát sau khóe môi diễm sắc bỗng nhiên hơi hơi cong lên: "... Ngươi thật ra có thể kêu một cái thử xem, xem nha đầu Tình Lam kia, có dám tiến vào hay không?"
Tấm tắc.
Quá ngạo kiều lại mang ngữ khí đắc ý không ít nha.
Ấu trĩ.
Phong Hoa ở trong lòng âm thầm xem thường người nào đó, chỉ cảm thấy bề ngoài hắn ưu nhã tuyệt mỹ, nhưng bản tính quá ấu trĩ đi thôi.
Nhưng trong miệng còn phải ôn tồn dỗ dành: "Này cũng không được, kia cũng không được, xin hỏi Vương gia muốn như thế nào?"
Tiêu Phượng Đình nhỏ đến khó phát hiện ' hừ ' một tiếng, nói: "Sai sử bổn vương làm việc, thì phải trả giá đại giới."
"... Đại giới?"
Môi đỏ cong cong, nhẹ nhàng lặp lại hai chữ này.
Làn da trắng tuyết, gương mặt nõn nà muốn phát sáng của thiếu nữ, bỗng nhiên nhe răng cười cười, sóng mắt lưu chuyển quang mang bắn ra bốn phía, ẩn chứa hương vị nhiếp hồn đoạt phách.
Dưới ánh mắt đen lánh sâu thẳm của Tiêu Phượng Đình, cánh tay ngọc ngà nhỏ dài vươn ra, câu lấy cổ hắn, hơi hơi ngẩng đầu lên, ở trên khóe môi mỏng đang mím lại của người nào đó nhanh và chuẩn xác để lại một cái hôn.
Sau khi thối lui, rạng rỡ cười hỏi:
"Không biết Vương gia cảm thấy... Cái đại giới nay, đủ chưa nha?"
Không đủ.
Làm sao có thể đủ nhanh như thế chứ.
Tiêu Phượng Đình không có trả lời, ánh mắt nóng rực lên, con ngươi đen đắc đảo đảo trong mắt hình như có ngọn lửa đỏ tươi đang lập loè nhảy lên.
Trầm mặc không tiếng động như đang biểu đạt bất mãn với cái đại giới không đủ " đại" của nàng...
Thiếu nữ bỗng nhiên thở dài, ghé sát vào vành tai của nam nhân kia, thanh âm mang theo một mạt khiêu khích nói: "Nếu có thể, ta thật ra cũng muốn hiến thân tới, chính là... còn đang bị thương nha."
"..."
Yêu tinh!
Tiêu Phượng Đình trong lòng rủa thầm một tiếng, cuối cùng vẫn nhịn không được, buông xuống mấy cái nguyên tắc cao ngạo cùng bảo thủ của mình, giơ tay chế trụ đầu nhỏ của thiếu nữ, hung hăng mà "hái " cái môi đỏ như anh đào không lúc nào không dụ hoặc hắn...
Lúc này bên ngoài điện, bỗng nhiên rất xa truyền đến âm thanh lanh lảnh của thái giám thông báo ——
"Hoàng Thượng giá lâm!"
words.