Giọng nói vừa rơi xuống bên tai.
Tiêu Phượng Đình nhìn thấy thiếu nữ da thịt trắng nõn trước mắt như đang phát sáng, trên mặt nàng bỗng nhiên toát ra một loại kỳ dị cổ quái, lại tựa hồ ẩn chứa thần sắc muốn cười.
"Vương gia muốn thay ta... bôi thuốc sao?"
Tiêu Phượng Đình nghĩ thầm, tóm lại đều là do hắn... tối hôm qua làm nàng bị thương.
Thay nàng bôi thuốc, không gì đáng trách.
Chỉ là ——
"Ngươi có ý gì thế?"
Tròng mắt đen đặt của Tiêu Phượng Đình ngày càng sâu, đầu mày hơi hơi hơi nheo lại, nguy hiểm nhìn chằm chằm Phong Hoa, khóe môi kéo ra một độ cung nhàn nhạn không vui cùng tức giận, âm thanh lạnh lẽo chất vấn nói.
Hắn là hoàng thân quốc thích, nay chủ động yêu cầu giúp nàng bôi thuốc, thế mà nàng còn ghét bỏ không muốn?
Ánh mắt nguy hiểm dọa người, tựa hồ chỉ cần Phong Hoa dám nói ra hai chữ ' ghét bỏ ', hắn liền...
"... Vương gia chắc chắn chứ?"
Khụ khụ.
Phong Hoa sửa sang lại biểu tình cổ quái trên mặt, không đáp còn hỏi ngược lại.
Tiêu Phượng Đình hơi hơi nhăn đôi mày tinh xảo, còn không phải chỉ là bôi thuốc thôi sao, chẳng lẽ còn có thể có ẩn tình gì khác?
Vì thế, thanh âm lạnh nhạt của hắn lại vang lên, gằn từng chữ một nói: "Bổn vương mở miệng, tất nhiên không phải là nói bừa!"
Nói xong, không biết sao, Tiêu Phượng Đình trong lòng sinh ra một tia dự cảm bất thường, còn không có tới kịp bắt giữ đã...
"Vậy được rồi."
Phong Hoa câu môi cười, thấp thấp nói: "Nếu Vương gia có tâm, ta đây cũng liền đành phải... cung kính không bằng tuân mệnh."
"Kỳ thật, cũng chỉ có một chỗ, còn không kịp bôi thuốc, Vương gia ngài liền giúp ta đi nha."
"... Ở nơi nào?" Tiêu Phượng Đình hỏi.
Phong Hoa hơi hơi cúi người qua, ở bên tai Tiêu Phượng Đình nhẹ giọng nói một câu.
Nhưng mà, ánh mắt lưu chuyển, chỉ thấy lỗ tai tinh xảo của nam nhân khoác cẩm bao tím lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được ... đỏ đến nhỏ máu.
Một lát qua đi.
Tiêu Phượng Đình nhìn ngọc thể trắng tuyết như phát sáng của mỹ nhân trên giường phượng, trong cuộc đời lần đầu tiên hắn biết cái gì gọi là... khó giải quyết.
Đêm qua triền miên, bất quá chỉ như một thoáng phong cảnh màu hồng phấn vô biên vô tận, tựa cảnh trong mơ.
Những hình ảnh hương diễm cùng mĩ miều đó, giống như ở trong trí nhớ được ngăn cách bởi một tầng lụa mỏng, mị hoặc, quyến rũ, lại mông lung.
Nào có giống như giờ phút này, mãnh liệt đánh sâu vào đáy mắt như thế chứ?
Xiêm y trắng thuần tản ra, chỉ còn lại một tấm khăn mỏng manh che đậy nửa kín nửa hở, như hoa sen nở rộ, hai luồng mềm mại no đủ giấu ở bên trong, cực kì xứng với cặp chân dài oánh bạch mảnh mai.
Không có chỗ nào khác với kiều nữ của quý tộc thế gia dưỡng ra tinh xảo xinh đẹp.
Dừng trong cặp mắt đen lay láy sâu thẳm của hắn, không có chỗ nào không hoa lệ cùng mị hoặc.
Vị tiểu Thái Hậu này, thật đúng là một thân băng cơ ngọc cốt.
Nhưng mà trên thân thể băng cơ ngọc cốt như thế, lại bị che kín bởi các loại dấu vết tươi đẹp ái muội.
Đặc biệt trên vòng eo nhỏ không bằng một nắm tay, có một mảng bầm tím nhàn nhạt trải rộng, đối lập mười phần với làn da trắng nõn kiều nộn, thoạt nhìn phá lệ ghê người, khiến người ta kinh hãi.
Tiêu Phượng Đình trong đầu chỉ có một ý tưởng ——
Nguyên lai, hắn tối hôm qua lại như vậy, như vậy...... thô bạo sao?
"Vương gia." Lúc này, Phong Hoa kêu Tiêu Phượng Đình, "Nếu Vương gia cảm thấy ngượng ngùng, vẫn nên kêu Tình Lam tiến vào thay..."
"Câm miệng."
Tiêu Phượng Đình bên tai đỏ đến nhỏ máu, mặt mày lại nhăn nhăn biểu tình khó chịu, khẽ quát nói: "Còn không phải bôi thuốc thôi sao, còn có thể làm khó được bổn vương?"
Nhiếp Chính Vương điện hạ thần sắc không quá vui vẻ, một bộ dáng thượng giả tôn quý bị người khác nghi ngờ.
Trong lòng lại nghĩ đến.
Tình Lam?
Cái kia cung nữ lớn gan lớn mật kia à?
Tuy rằng nói cung nữ cũng nên hầu hạ những vấn đề này của chủ tử, thật sự là hết sức bình thường, nhưng mà...
Khi tưởng tượng đến người khác, cho dù là nữ nhân đi chăng nữa, nhìn thấy khối thân thể oánh bạch mềm mại đang ở trước mắt hắn, Tiêu Phượng Đình trong lòng liền theo bản năng cự tuyệt.
Chuyện này không được.
Về sau, cũng không được.
"Khương Tự Cẩm, dám để cho người khác thay ngươi... bôi thuốc nơi này, ngươi có phải sợ người ta không biết, ngươi cùng bổn vương..."
words.