Ôm cô một hồi lâu, đột nhiên bụng của Hàn Yêu Hy reo inh ỏi lúc đó cô chỉ muốn đào đất mà chui xuống thôi thật xấu hổ mà.
Anh nhìn thấy phản ứng đó của cô thì lòng lại vui sướng hơn biết bao, anh cười cười ngắt mũi cô. Phải rồi lúc cô hôn mê chỉ truyền dịch dinh dưỡng mà thôi "Được rồi nằm im một chút anh đi mua đồ ăn sẽ về ngay!"
Tề Ngạo Thần nhanh chóng đi mua đồ ăn cho cô, Hàn Yêu Hy nằm trên giường hạnh phúc nhìn theo bóng lưng người đàn ông. Ngây ngẩng một lúc cô mới ngồi dậy thả chân xuống giường, trên hai mắt cá chân đều có băng gạc, cô cẩn thận đứng dậy.
Nhưng không may không vận động một thời gian lâu, vừa có vết thương nặng nề ở chân cô ngã mạnh xuống nền đất.
Hàn Yêu Hy cảm thấy thân thể một cỗ đau đớn, sao chân cô lại yếu đến mức như vậy chứ. Cánh cửa mở phăng ra, Tề Ngạo Thần bước vào thấy một cảnh tượng như vậy tim anh như muốn rớt ra ngoài.
Thật nguy hiểm, nếu anh không nhờ cô y tá đi mua giùm chắc có lẽ cô ngã lúc nào anh cũng sẽ không hay không biết!
Chạy như bay đến bên cô cẩn thận bế cô lên, kiểm tra khắp cơ thể cô sợ mình sẽ bỏ sót một thứ gì đó "Yêu Hy em có sao không? Tại sao lại đứng dậy chứ, chân em còn rất yếu"
Cô gật gù nhìn ông cụ non đang lãi nhãi trước mặt "Được rồi, em biết rồi mà"
"Lần sau không có anh, nhớ phải gọi y tá nghe chưa!"
Hàn Yêu Hy lần đầu bị một người giáo huấn như vậy cô đáng thương gật gật đầu.
Tề Ngạo Thần yêu cô như mạng sao có thể chịu được cô xảy ra chuyện gì chứ, anh xoa đầu giọng nghi hoặc "Em muốn đi vệ sinh?"
Cô cúi đầu càng thấp gật nhẹ đầu, những chuyện này còn phải nhờ đến anh. Cô sao lại khổ quá vậy nè!!
Cẩn trọng bế cô lên tay, người cô so với lúc trước bây giờ càng nhẹ, anh nhíu mày đẹp xem ra phải hảo hảo vỗ béo cô thật tốt rồi.
Chỉ vài bước chân đã vào đến phòng vệ sinh, anh đặt cô ngồi xuống còn có ý định cởi quần của cô ra. Hàn Yêu Hy lập tức ngăn lại "Này, để em làm là được rồi anh đi ra ngoài đi!"
Anh cương quyết "Không được, lỡ như em xảy ra chuyện gì thì sao"
Dụ dỗ đến cạn hơi sức cô mới đuổi được anh đi ra ngoài mà giải quyết bầu tâm sự, dựa vào bồn rửa tay cô chầm chậm đứng dậy đi ra cửa. Vết thương trên chân còn có chút nhói, xoay tay nắm cửa liền thấy cả người to lớn của Tề Ngạo Thần.
"Chỉ cần gọi anh một tiếng là được không cần phải tự mình đi ra!" Anh cúi thắt lưng dứt khoát bế cô lên tay như một món hàng miệng vẫn không ngừng nhắc nhở!
Hàn Yêu Hy ngửi được mùi hương bụng liền reo lên liên hồi, mắt thấy đồ ăn đã được đặt trên bàn cô liền bắt anh đi thật nhanh.
Tuy chỉ là những món ăn đạm bạc không nhiều dầu mỡ nhưng đối với cô lại rất ngon, thoả mãn xoa xoa chiếc bụng. Tề Ngạo Thần đưa thuốc cho cô uống lau miệng cho cô thật kĩ sau đó lại ấn vai cô nằm xuống "Chỉ vừa mới tỉnh dậy, ngoan nghỉ ngơi thật nhiều!"
Căng da bụng thì trùng da mắt, cô thật nhanh thiếp đi. Tề Ngạo Thần xoa xoa bàn tay cô, tiếng thở đều đều, mọi thứ đều ổn, cô thật sự đã trở lại với anh rồi!
Tầm mắt dán hết vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ đó như muốn tạc sâu vào trong người, túi quần truyền ra tiếng điện thoại. Hàn Yêu Hy như bị người khác phá giấc ngủ liền "—Ưm" một tiếng khó chịu.
Tề Ngạo Thần hận không thể tắt nó ngay, anh vội vã lấy ra xem ai gọi đến. Màn hình nhấp nháy anh chậm rãi đứng dậy thân hình cường đại cố gắng không phát ra tiếng mà ra cửa.
"Có chuyện gì?"
Đầu dây bên kia, Tấn Ngạo lập tức trả lời "Chủ nhân, chiều nay còn có một cuộc hội nghị rất quan trọng!"
Theo thói quen anh sẽ đi, nhưng bây giờ cô đã tỉnh nếu tỉnh dậy không có anh thì làm sao sẽ lại ngã như lúc nãy. Ánh mắt không giấu được lo lắng tràn trề nhìn qua mặt kính.
"Dời sang tuần sau" Tề Ngạo Thần dứt khoát dập máy không đợi Tấn Ngạo nói thêm.
Tấn Ngạo bên đây thật sự rất muốn khóc!
Ngủ một giấc cho đến chiều, Hàn Yêu Hy mới chịu mở đôi mắt có chút nhoà vì mới tỉnh dậy ra. Chống tay ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng không có một bóng người, cô có chút thất vọng.
Anh lại bỏ cô mà đi sao!
Ngoài cửa có tiếng động, cô ngoảnh đầu lại thì thấy anh tươi cười ở dưới là chiếc xe lăn. Hàn Yêu Hy khó hiểu nhìn anh, Tề Ngạo Thần lập tức giải thích.
"Có muốn ngắm hoàng hôn với anh không?"
Hàn Yêu Hy gật đầu "Nhưng tại sao lại lấy xe lăn chứ em đi được mà!"
Anh phản kháng "Không được, em vẫn còn rất yếu."
Dứt lời chân sải vài bước liền đến bên cô, bế cô từ giường bệnh lên tay của chính mình cơ hồ như đang ôm một món đồ trân quý, dụng tâm như thế, quý trọng như thế..
"Em muốn anh ôm hay ngồi xe lăn??"
Hàn Yêu Hy đương nhiên là lựa chọn phương án thứ hai, cho anh ôm đi khắp bệnh viện chỉ tưởng tượng thôi là đã thấy xẩu hổ.
Anh vui vẻ khi thấy cô nghe lời như vậy, bàn tay cường tráng đẩy xe lăn đi về phía trước.
Vườn hoa bệnh viện bây giờ đang được tắm ánh hoàng hôn vàng nhạt, cô hít thật sâu hưởng thụ không khí trong lành này. Nằm viện đã lâu cô đã sắp nghẹt mà chết rồi!!
Mặt trời đang ở phía trước, rọi vào ngũ quan kiều diễm của cô. Khuôn mặt trắng noãn tựa như gốm sứ thượng hạng, toả ra nét trong sáng tinh khiết khiến người ta phải trìu mến; hai má hồng nhạt như cánh hoa anh đào nở rộ vào tháng tư, làm người ta say lòng; đôi mắt hổ phách như hai viên bảo thạch êm ả tựa như một làn nước xuân, giờ phút này lại nhiễm thêm vài phần lung linh của ánh vàng chiều tà!
Còn có cả đôi môi đỏ mọng đó, mềm mại như thạch hoa quả nhìn liền muốn cắn một ngụm!
"Tề Ngạo Thần!! Tề Ngạo Thần"
" Hả!" Anh mải mê ngắm cô nên quên mất cô đang gọi anh.
"Anh sao cứ nhìn em mãi thế?"
"Vì em rất đẹp" Tề Ngạo Thần không ngần ngại nói ra suy nghĩ của mình lúc này.
Hai gò má được phủ một tầng hồng, Hàn Yêu Hy không biết nói gì cúi đầu che giấu đi vẻ e thẹn.
Tề Ngạo Thần khuỵu một gối xuống bên cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên dịu dàng như nước mà hôn cô..nhẹ nhàng mút, liếm, cắn,..
Đầu lưỡi càng linh hoạt mở ra hai hàm răng đang cắn chặt của cô, tiến quân thần tốc, cuồng dã chiếm từng tấc đất.
Tham lam mút lấy chiếc lưỡi thơm tho, anh nhu tình không kém mãnh liệt mà hôn cô. Hơi thở cũng cùng nhau mà hoà nhập..
Hàn Yêu Hy mở to nhìn khuôn mặt của anh ngày càng gần cô, sau đó là môi chạm môi. Cô có chút hoảng loạn cắn chặt răng, ở đây là bệnh viện cơ mà!.
Nhưng..
Cũng nhanh chóng bị anh dẫn dắt mà đi theo vòng xoáy si mê, cô bất giác thuận theo anh.
Tề Ngạo Thần hôn cho đến khi đôi môi của cô sưng tấy lên mới chịu buông tha, cô yếu ớt dựa vào ngực anh thở dốc. Anh cúi xuống trong mắt đều là thâm tình hôn nhẹ vào trán và má cô "Hy, anh nhớ em!"
Hàn Yêu Hy không đáp lại chỉ vòng tay ôm thắt lưng của anh xem như là lời đáp trả. Anh cũng tăng thêm lực đạo ôm chặt cô gái trong ngực dưới ánh hoàng hôn càng tăng thêm sự lãng mạn!!
" Người ta thường nói tình yêu đã trải qua nhiều chông gai sẽ rất vững chắc!"
Hết chương
Sau đây là những chương ngọt ngào của hai vợ chồng các nàng chuẩn bị để ngậm đường chưa ^^
Để lại một vote nhaa!!!