Đêm, rất sâu tối tăm Hàn Yêu Hy đi lạc vào một nơi xung quanh trắng xoá,cô cứ đi cứ đi mãi không đích đến.Đến một nơi ở giữa có một cây cầu bằng gỗ nhìn có vẻ rất sụp xệ gần như sắp đứt đến nơi,đang nghiền ngẫm bên kia cầu có tiếng khóc thảm thiết của trẻ con -Mẹ bỏ con mẹ không cần con,con ghét mẹ,mẹ là người mẹ tồi tệ -Hàn Yêu Hy lập tức ngẩng đầu ánh mắt hoang mang tìm kiếm âm thanh đó,nó cứ ám cô mãi nhưng tìm mãi vẫn không thấy nó cứ lượn vòng xung quanh cô.Hàn Yêu Hy đứng giữa cầu dây thắt của cầu bị rời ra,cây cầu gỗ rơi thẳng xuống dưới đó là một vực sâu màu đỏ,đỏ của máu đỏ của sinh mệnh đỏ của cả cuộc đời.Hình ảnh đứa con bị mất đi hình ảnh vũng máu nằm im đó kèm theo đó là những âm thanh đinh tai nhức óc những tiếng khóc tiếng oán trách -Mẹ là người mẹ tồi,con ghét mẹ,mẹ nhẫn tâm bỏ con-
Hàn Yêu Hy vẫn đang rơi tự do nước mặt đã chực trào,gào thét trong bất lực
-Không mẹ không bỏ con,mẹ yêu con rất nhiều đừng rời xa mẹ đừng -Tề Ngạo Thần bên cạnh xoay người bật đèn lên nhìn Hàn Yêu Hy tóc rối mù tay quơ quơ xung quanh như muốn nắm bắt thứ gì đó,nghe cô thét lên thì lòng anh lại đau quặng từng cơn,đau đến khó thở.Cô lại mơ thấy ác mộng, nhưng ác mộng đó lại là từ anh mà ra.Tề Ngạo Thần vực dậy Hàn Yêu Hy gọi lớn -Yêu Hy Yêu Hy đừng sợ có anh đây rồi Yêu Hy-Hàn Yêu Hy đang rơi xuống thật mạnh những làn gió xuyên qua thân thể mảnh mai của cô,Hàn Yêu Hy muốn buông bỏ tất cả đi theo con của cô.Tiền tài sự nghiệp tất cả đều thành đạt nhưng cô lại thiếu thốn tình thân đến đáng thương,nước mắt của cô rơi ra càng nhiều.Tề Ngạo Thần kinh hãi nhìn cô đang khóc như mưa,sau khi gặp lại cô cứ tưởng cô sẽ cường hãn không rơi nước mắt nhưng anh sai rồi sai hoàn toàn.Anh hoảng loạn không biết làm gì lay cô thật mạnh,cô bật dậy nước mắt vẫn rơi miệng vẫn lẩm bẩm đôi mắt màu hổ phách trợn tròn khi thấy Tề Ngạo Thần.Ánh mắt hằn những tia đỏ,cơn tức giận như muốn bùng nổ,cô cào cấu đánh vào ngực Tề Ngạo Thần -Tại sao lại như vậy tất cả là tại tên ác ma như anh,Tề Ngạo Thần anh là tên tàn nhẫn đứa con của tôi không còn nữa rồi-Tề Ngạo Thần không nhúc nhích chỉ ngồi yên lặng,bờ ngực hứng trọn những cú đấm mạnh mẽ của cô.
Rõ ràng con tim vẫn còn đập,nhưng tê tái đến chua xót,là do vì cô đánh nên đau hay vốn dĩ nó đã như vậy.Ôm cô vào lòng cô giãy dụa,dùng hết sức mạnh cắn vào vai anh gần như muốn tách cả miếng thịt ra khỏi vai anh,cắn đến sâu bên trong cô cuối cùng cũng nhả ra mệt mỏi tựa vào ngực anh miệng vẫn không ngừng oán trách -Đồ tồi tệ không phải con người-.Tề Ngạo Thần nghe tiếng thở đều đều ấm áp phả vào ngực mình,từng đợt từng đợt tựa như đang xâm chiếm,len lỏi vào trái tim anh,đau đớn không ngớt.
Dưới ánh đèn mái tóc anh rũ rượi xuống,nhẹ nhàng thu gối nhìn cô đang yên bình ngủ.Chân mày vẫn nhăn lại,đôi mắt không được ngủ yên,đôi môi vẫn mím lại.Anh vuốt ve chân mày đến đôi mắt đôi môi cô,Hàn Yêu Hy không ngờ lại gầy gò ốm yếu đến như vậy từ thể xác đến tinh thần.Nhìn cô dưới lớp trang điểm thì rất hào nhoáng,quyến rũ,yêu kiều,tẩy hết tất cả đi ở đằng sau cái lớp hoàn hảo đó không ngờ lại là một con người đau thương đến mỏng manh,quầng thâm đen dưới mắt ngày càng đậm khuôn mặt có chút tái nhợt.Một giọt lệ đau thương có,chua xót có,bất lực có rơi xuống tay cô,anh đã khóc,khóc vì người phụ nữ mà anh yêu -Yêu Hy anh phải làm gì bây giờ -Vết thương trên vai vẫn còn chảy máu vết cắn đã gần như tách miếng thịt ra khỏi vai những vết cào cấu trên mặt trên cánh tay cổ đều có hết.Tề Ngạo Thần mặc kệ vẫn ngồi chăm chú nhìn cô.
Anh bên cạnh cô chỉ mang những nỗi buồn da diết đến mà thôi nhưng lại anh lại không đủ mạnh để buông tay một lần nữa,anh sợ cô đơn sợ mất em. Phải nói khi một người đàn ông khóc vì bạn,là vì bạn là cả thế giới trong người ấy là ánh sáng là đôi mắt là tất cả. Đêm, anh lẳng lặng nhìn cô,lẳng lặng rơi lệ..
Sáng ngày hôm sau,sân bay Bắc Kinh-Trung Quốc tại cửa đến Lục Thượng Phong lịch lãm đi ra ngoài nhìn về bầu trời khẽ nghĩ thầm " Hy Hy anh đã về rồi em có khoẻ không" ,Ham cùng Hồ Điệp đã đợi sẵn thấy anh thì mỉm cười chào hỏi -Lục thiếu,chào mừng mới về-Lục Thượng Phong lo lắng hỏi -Hy Hy không biết chứ -
Ham đáp lại lời anh hơi bối rối -Chủ nhân đã đi công tác tại Thượng Hải chiều nay sẽ về nên không biết là Lục thiếu đã về đâu-Lục Thượng Phong hài lòng gật đầu anh muốn tạo cho cô bất ngờ thật lớn bước lên xe đi cùng Ham và Hồ Điệp về toà thành..
Hết chương
Vote cho ta nào mấy nàng uii Trong lúc đợi truyện các nàng qua đọc truyện mới của ad nhaa ️