Bên toà thành Hàn Yêu Hy đang thảnh thơi ngồi trong hoa viên ngắm nhìn những bông hoa hồng xinh đẹp, dường như đã quên bén đi mình có lời mời bên Hàn Gia
Mac thấy chủ nhân cứ như vậy đằng sau lưng nói - Chủ nhân người không định đi sang Hàn Gia sao đã qua tiếng đồng hồ
Cô cười thật sâu mang theo hàm ý to lớn - Đúng rồi phải về nhà chứ để chào hỏi trước, - Ngưng một chút Hàn Yêu Hy vẫn vắt chân ngắm sao giọng lạnh đi - Đã liên hệ với con trai nhà họ Du chưa
- Đã liên hệ thưa chủ nhân bên kia đang rất nôn nao để nhận lại đứa cháu của họ nhưng các thuộc hạ đã dàn xếp ổn thoả
- Uhm đừng bứt dây động rừng cứ nghe theo ta
Bây giờ đã là tiếng trôi qua, trong phòng khách không khí như ngưng đọng vẫn chưa ai thấy bóng dáng Hàn Yêu Hy
Hàn Uyên Vân tức giận - Ba à chắc cô ta không đến đâu mình nói chuyện thôi
Hàn Đông Quân cùng Tề Ngạo Thần đồng thanh lên tiếng - Không được -
Cô ta hoảng hốt - Tại sao đã một tiếng đồng hồ trôi qua rồi
Dứt câu từ cổng truyền đến tiếng thắng xe bén nhọn mọi người đều hướng mắt ra cửa chỉ thấy từ trên chiếc caddilac màu trắng bóng là một người phụ nữ toàn thân toàn đồ của hiệu Versace đi xuống
Hàn Yêu Hy diện đầm hai dây cúp ngực đuôi cá ôm sát cơ thể làm lộ ra những đường cong cuốn hút của cô. Màu xanh lam càng là lợi thế cho làn da cô toả sáng dưới màn đêm. Nhìn căn biệt thự trước mặt bao nhiêu kí ức lại hiện diện trong đầu cô, hình ảnh ngày nào cũng phải lao lực dọn dẹp hết các ngóc ngách, hình ảnh cô lủi thủi khóc một mình..
Cô đi vào trong phòng khách sau lưng là Hồ Điệp và Mac, lướt mắt qua toàn bộ người đang ngồi cô thích thú nhìn thấy Hàn Uyên Vân đang nhìn cô chằm chằm như muốn dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống cô. Đối ngược với Hàn Uyên Vân, Tề Ngạo Thần nhìn thấy cô ánh mắt hoán đổi dịu dàng đầy tình yêu
Hàn Đông Quân thấy cô đứng ở đó đi lại kéo tay - Hy Hy con à con đến rồi sao
Hy Hy? Thật đáng kinh ngạc nha ngày xưa chỉ gọi cô là Hàn Yêu Hy bây giờ lại thân mật đến vậy à
- Xin lỗi Hàn tiên sinh đây tôi nghĩ chúng ta không thân thiết đến như vậy - Hàn Yêu Hy nhìn ông cười nhạt
Khuôn mặt giả tạo đang tươi cười của Hàn Đông Quân hoá đá,không biết nói gì vào thời khắc này
- Không sao không sao vào đi -Ông vỗ vỗ tay cô cười rạng rỡ. Hàn Yêu Hy chán ghét nhìn xuống bàn tay đang vỗ vỗ tay cô. Ông buông tay Mac từ lúc nào sau lưng cô đi lên cầm khăn tay lau cả bàn tay cô.
Ngồi xuống ghế thú vị nhìn người ngồi cạnh Hàn Đông Quân
Lâm Triệu My nhìn cô lại nhớ đến vạn đã hi sinh oan uổng của bà ta, lòng nghĩ vậy nhưng cũng phải giương miệng miễng cưỡng cười - Chào con Yêu Hy -
Tề Ngạo Thần dựa người vào sau đôi mắt vẫn luôn dán vào người cô,thu hết tất cả hành động của cô. Hôm nay cô thật khác lạ
Hàn Uyên Vân không ngần ngại lên tiếng -Làm ơn đừng đem bộ mặt gỉa tạo đó ra
Hàn Yêu Hy lúc này mới liếc sang bên phía Hàn Uyên Vân nhưng không phải cô ta mà là Tề Ngạo Thần.Cô muốn đùa chết cô ta,nheo mắt nhìn Tề Ngạo Thần đang cúi đầu uống trà
- Tề tiên sinh lại gặp nhau rồi tôi nên gọi là anh rể hay là chồng trước nhỉ
Hàn Yêu Hy dứt câu tất cả đều trố mắt nhìn cô, Tề Ngạo Thần nghe được câu nói đó tí nữa là đem trà phun ra hết, cố nuốt vào trong.
Hàn Uyên Vân tức giận đến đỏ mặt nhìn Hàn Yêu Hy đang ung dung nói tiếp giọng pha lẫn nửa đùa nửa thật
- Thật nhanh nha mới đó là chồng của tôi bây giờ lại la chồng của chị tôi số phận trêu ngươi thật. Em nói đúng không anh rể
Lời nói của cô như cây dao găm thật sâu vào trái tim của anh,phải thôi anh đáng bị như vậy. Nỗi đau này không bằng một góc cô từng chịu đựng,chỉ mong những lời nói này làm cô có thể bớt đi một chút trong cô..
Hết chương
Thả cho esther vote và comment nha các tình iu ️️
Cảm ơn các bạn nhe ️